Nhật Ký Báo Thù

Chương 8



Ly trà Diệp Thiên Tuyết cầm đột nhiên rớt xuống dưới bàn, tạo ra tiếng vang thật lớn, làm cho Phó Hoài Minh và Tô Vũ đều giật mình nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt phức tạp.

Theo tầm nhìn của cô, Tô Vũ nhìn thấy một tên lưu manh dáng người cao lớn, nghênh ngang đi tới. “Cô làm sao vậy”, xuất phát từ sự quan tâm, anh hỏi một câu, tò mò lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn người bên kia một cái.

Tên côn đồ, dáng cao lớn kia đi một đoạn sau đó liền ngừng lại, đứng tại đường lớn đối diện nhìn quán café này. Tô Vũ nhận thấy, hướng nhìn của anh ta đúng là biết ba người ngồi ở đây.

“Tìm cô gây rối à” Tô Vũ hỏi, Phó Hoài Minh cũng đồng thời đi qua bên này xem xét, chân mày lập tức nhăn lại.

“Không cần lo lắng” Phó Hoài Minh quay lại, điền nhiên như không nói: “chúng tôi đưa cô về”

Diệp Thiên Tuyết đứng lên, lắc đầu: “Không cần đâu, các anh có thể bảo vệ tôi bây giờ, nhưng lại không thể bao vệ tôi cả đời ”

“Nhưng mà, tôi có chuyện nhờ hai người giúp” Diệp Thiên Tuyết ngoảnh mặt làm ngơ. “Sau khi tôi đi ra ngoài, làm phiền hai người ở trong này đợi thêm một chút được không? Nếu như nhìn thấy tôi và người ngoài kia có xảy ra mâu thuẫn, làm phiền hai người cứu tôi’

Tô Vũ nhíu mày: “Cô đã khẳng định, cô và hắn ta có xich mích”. Chàng trai tính trẻ con vào giờ phút này trở nên rất nghiêm túc. Nhìn Diệp Thiên Tuyết nhiều lần.

Lúc đi ra khỏi quán café, Diệp Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu.

Tô Vũ và Phó Hoài Minh đều đồng ý, cô tạm thời cũng yên tâm. Đi tới cửa, lúc này Trần Thiên đứng ở bên ngoài đã đi tới, ngậm điếu thuốc, nhả ra khói thuốc.

“Cô cư nhiên dám cúp điện thoại của tôi”

Diệp Thiên Tuyết ngẩng mặt, nét mặt kinh thường: “Thế nào, anh vẫn tưởng mình là người thế nào?”

Trần Thiên bị những lời nói này kích động, lập tức đi đến gần, đưa tay muốn tóm quấn áo của cô. Diệp Thiên tuyết lùi về phía sau một bước, tránh tay của hắn ta, bên môi còn mang theo nụ cười ngọt ngào: “Anh có gọi điện cho Anh Hùng chưa?, tôi đoán là chưa gọi?”

Trân Thiên liền dừng tay.

“Mời anh tới, là Liễu Phỉ Phỉ đúng không ?” Diệp Thiên Tuyết chớp mắt, “Ta hơi tò mò, cô ta dùng cái gì khiến anh động lòng. Tiền à? Hay là, chính cô ta? ”

Nét mặt Trần Thiên sầm lại, trong ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc.

Diệp Thiên Tuyết nhìn mắt anh, trong lòng hiểu rõ, cười lớn “Đừng kinh ngạc, Trân Thiên, nếu anh làm gì tôi , anh cho rằng, anh có thể có được thứ anh muốn sao? Anh không chết cũng là may mắn rồi”

Diệp Thiên Tuyết cũng không phải nói chuyện đe dọa.

Kiếp trước, sau khi Trần Thiên làm ra những chuyện này với mình, liền bị Diệp Hâm Thành giận dự lén thuê sát thủ đuổi giết ngàn km, nhưng hắn vẫn chạy ra nước ngoài được, sau khi ẩm núp bốn năm, thì trở lại tìm Liễu Phỉ Phỉ gây phiền phức .

Buồn cưới lúc đó, mình còn tự hành động giúp Liễu Phỉ Phỉ loại bỏ chuyện phiên toái này.

Bởi vì sự kiện đó, mình bị gán cho tôi ngộ sát, là cha phải tìm giấy chứng nhận của bênh viện, gán cho mình mắc bệnh tâm thần, mới tránh được việc phải ngồi tù

Nhưng chuyện này cô chưa từng hối hận.

Vẻ mặt của Trần Thiên thay đổi liên tục.

Trần Thiên có thể tưởng tượng những khả năng Diệp Thiện Tuyết nói, nhưng mà, anh ta cũng muốn đánh cược một loạt khả năng khác. Nếu như mình bắt được nhược điểm của cô gái này, như vậy ngày sau liền có thể khống chế một cây hái ra tiền.

Anh ta còn chưa hiểu rõ, Diệp Thiên Tuyết liền cười khẩy: “Liễu Phỉ Phỉ vì sao muốn gây rắc rối cho tôi, anh cho rằng thật chỉ là vì để cho anh gây phiên toái cho tôi sao”

Trần Thiên trong lòng run sợ một cái.

Nhìn bóng dáng đi xa của Trần Thiên, Diệp Thiên Tuyết thả lòng hít một hơi thật sâu, Tô Vũ và Phó Hoài Minh ở trong quán café nhìn ra bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm. Bọm họ không biết Diệp Thiên Tuyết và Trần Thiên nói chuyện gì, nhưng lại thấy rất rõ ràng thái độ và nét mặt của hai người.

Sự nghi ngờ trên khuôn mặt của Trần Thiên rất rõ ràng khiến cho Tô Vũ rất tò mò, chỉ là mãi cho đến lúc anh ta đi về, tạm biệt với Diệp Thiên Tuyết, anh ta cũng cố nén không hỏi.

Phó Hoài Minh và Tô Vũ lên xe, nhìn chàng trai trẻ bên cạnh mình đang trầm lặng. Phó Hoài Minh đột nhiên cười lớn tiếng: “Sao hôm nay yên lặng vậy?”

Tô Vũ uể oải trả lời: “Em đang có tâm sự’

“Suy nghĩ cái gì?”

“chuyện mới xảy ra ban nãy ” Tô Vũ trả lời, sau đó quay sang nhìn Phó Hoài Mình hỏi: “cái cô đó, có địa vị, lai lịch như thế nào?”

Phó Hoài Minh cười mỉn: “cháu gái của Cố Trường Khánh thuộc tập toàn nhà họ Cố”

Tô Vũ kinh ngạc há to miệng một cái.

“chẳng trách” anh tự lẩm bẩm, “anh lại lẵng phí thời gian đi dạy thêm, sau này muốn vào Cố thị làm?”.

Phó Hoài Mình nhíu mày: “tất nhiên, Cố thị cũng khồng tồi’. Tô Vũ kỳ quái nhìn anh, “Anh cũng không thiếu tiền, cho dù công ty của anh hơi nhỏ”.

“Em cũng nói công ty nhỏ” Phó Hoài Minh trả lời, “Để lại cho em trai anh là tốt nhất”.

Diệp Hân Thành nhận điện thoại gọi tới của Cố Trường Khánh, thái độ vô cùng khó hiểu, giống như vui mừng, lại giống như không có cách nào.

Lúc này Liễu Đan Văn bưng canh hầm vào trong phòng, đặt lên bàn, quay sang nói dịu dàng với ông : “Hâm Thành, qua đây uống canh đã anh”

Diệp Hâm Thành trở lại bình thường, quay qua dịu dàng cưới với cô một tiếng: “Tới đây”

Nhìn Diệp Hâm Thành uống xong một ngụm canh nóng mà mình cố ý chuẩn bị, đặt lên bàn, nhìn ông ôn nhu hỏi: “Vừa rôi ai điện thoại đến vậy anh?’

“À, Trương Khanh” Diệp Hân Thành trả lời, lại uống một ít canh, cảm thấy người cũng bắt đầu nóng lên.

Ngón tay của Liễu Đan Văn thiếu chút nữa bị chính cô ta bẻ gãy.

Cô không thích người họ Cố. Bất kể người kia là Cố Trường Ninh, Cố Trường Khanh hay Diệp Thiên Tuyết.

Giống như, với cô mà nói, Diệp Thiên Tuyết là một minh chứng tiêu biểu là người họ Cố, không phải người họ Diệp.

Sau khi Cố Trường Ninh chết, cô vẫn cảm thấy, thời điểm bản thân đổi đời sẽ đến, Sự thực cô ninh nọt Diệp Hân Thành để ông ta đồng ý, trong vòng một năm sẽ cưới cô.

Ngoài dự tính của cô, có người cản trở chính là Cố Trường Khanh.

“Chị mất chưa hết một năm, anh rể cũng không được cưới người khác, anh để cho chị dưới suối vàng yên tâm như thế nào?” Lúc cô ta nói những lời này nét mặt không chút thay đổi, làm cho Diệp Hân Thành cảm thấy sự tức giận khổng lồ trong đó. Thế là, ông không thể không đồng ý, chờ qua ít nhất là một năm rưỡi.

Liễu Đan Văn cảm thấy, cô em vợ Cố Trường Khanh này, quản việc quá nhiều.

Nghĩ đến thật may là một cô con gái họ Cố khác bỏ lại sự nghiệp của gia đình, ra nước ngoài theo đuổi con đường họa sĩ, nếu không một cô em vợ nữa, bản thân mình sẽ thật đau đầu.

Cô mỉn cười nhìn Diệp Hân Thành uống xong chén canh, còn khen là mùi vị rất ngon, trong lòng cảm thấy một trận đắc ý.

Đem chén đũa dọn trở lại, Diệp Hân Thành cảm thấy nóng ở trong phòng khách cởi áo vest: “Uống một chén canh, thật là có chút nóng”. Liễu Đan Văn đi qua khéo cà vạt của ông: “mô hôi ra cả người thế này, đi tắm nhanh đi”.

Diệp Hân Thành nghe theo , bị cô đẩy vào trong phòng tắm.

Đứng ở trong phòng tắm cưởi quần áo, mở vòi hoa sen, hơi nước tràn ngập gian phòng nhỏ. Sau đó, Diệp Hân Thành cảm thấy, có một thân thể mềm mại quấn lấy mình.

Ông liền lập tức cảm thấy người nóng lên.

Liễu Phỉ Phỉ nhìn thấy cảnh này đỏ mặt từ trong nhà trốn ra ngoài, ý tốt nhớ đóng cửa dùm hai người.

Cô đã không phải là một đứa trẻ, cô biết rõ, bên trong phòng tắm vang lên những âm thanh mập mờ kia là có ý gì, Điều này khiến cho cô không thể không nhớ tới sự kiện đêm hôm đó. Mình và Tăng Hàm khẩn trương như thế, thân thể hòa hợp với nhau và mùi vị tuyệt với sau đó.

Bây giờ cô rất muốn nhìn thấy Tăng Hàm.

Buổi sáng ngày thứ hai, Diệp Thiên Tuyết nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm gọi tới.

Đại khái là đã nhận được giấy tờ Cố Trường Khanh đưa qua, cô giáo chủ nhiệm hỏi thăm sức khỏe của cô như thế nào, cuối cùng mới nói cô thu xếp thời gian tới trường một chút, để làm những thủ tục cuối cùng.

Vì vậy, mười giờ sáng, Diệp Thiên Tuyết có mặt ở trường.

Ở trong phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, nghe giáo viên nói chuyện, hỏi thăm tới lui quan tâm đến mình một lúc lâu, mời có thể đi ra.

Mới đi ra khỏi nhà điều hành, tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Diệp Thiên Tuyết liền nhận điện thoại Hoàng Tú Tú gọi tới, hẹn cô buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Sau đó, cô vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Phỉ Phỉ đứng cách mình không xa.

Vẻ mặt của Liễu Phỉ Phỉ có chút uể oải. Ngày thường, cô ta giả bộ nhu mì, hôm nay không cần giả bộ cũng có biểu hiện yếu đuối, nhu nhược mấy phần.

Liễu Phỉ Phỉ cũng thấy Diệp Thiên Tuyết, vẻ mặt liền thay đổi, sau đó ra vẻ đắc ý, khoác cánh tay người bên cạnh.

Diệp Thiên Tuyết lúc này mới chú ý, người đứng bên cạnh Liễu Phỉ Phỉ là Tăng Hàm.

Nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết, Tăng Hàm theo phản ứng liền muốn hấp tay Liễu Phỉ Phỉ ra. Vừa mới khẽ động, cánh tay Liễu Phỉ Phỉ đột nhiên giữ chặt tay , anh dành phải ngừng lại.

Nhìn người đối diện đang đi tới và người đứng bên cạnh mình, Tăng Hàm chẳng biết tại sao chột dạ

Rõ ràng không có làm gì.

Liễu Phỉ Phỉ nghiêng đầu nhìn Tăng Hàm, không nhìn Diệp Thiên Tuyết, dịu dàng nói: “Anh Tăng Hàm, buổi trưa cùng nhau ăn cơm được không”.

Tăng Hàm gập đầu đồng ý, lại nhìn Diệp Thiên Tuyết: “em hôm nay lại không đi học, đứng có cúp cua suốt thế”.

Diệp Thiên Tuyết cũng không nhìn Liễu Phỉ Phỉ: “sau này trừ thi cuối kỳ và giữa kỳ em có lẽ sẽ không tới trường”. Tin này làm Tăng Hàm kinh ngạc mở to mắt. Diệp Thiên Tuyết vẫy vẫy tay với anh, cũng không quay lại nhìn anh.

Đi ngang qua Liễu Phỉ Phỉ đứng bên, cố ý dẫm lên chân Liễu Phỉ Phỉ, không đếm xỉa tới nói một câu: “ngại quá, không thấy. Ý, vết hôn lộ ra kìa, thật là kịch liệt, phải không?”

Liễu Phỉ Phỉ còn chưa kịp kêu đau, Tăn Hàn liền hất tay Liễu Phỉ Phỉ.

Vừa rồi vẻ mặt mỉa mai cười như không của Diệp Thiên Tuyết, tâm trạng Tăng Hàm vô cùng mâu thuẫn

Một Diệp Thiên Tuyết như vậy, trước kia anh chưa từng thấy.

Mấy ngày sau Thi Yến Hàn gọi cho Diệp Thiên Tuyết, bàn bạc chuyện, nói phi vụ kia cô nhận làm người đã tìm được rồi

Diệp Thiên Tuyết đang học kèm cùng Phó Hoài Minh, vộ vàng nói xin lỗi chạy ra ngoài nghe điện thoại.

Tin tức Thi Yến Hàn thông báo rất tốt.

Cô ta tìm được một gái hai mươi tuổi, vẻ ngoài đơn thuần khả ái, đàn ông điềm đạm cức thích vẻ đáng yêu này.

Nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết, cô ta ngượng ngùng cúi đầu đi tới chào Diệp Thiên Tuyết, bộ dạng kia làm cho người ta thấy mà thương.

Diệp Thiên Tuyết ngồi im nhìn cô ta không chút cử động hỏi: “Chị Thi nói qua việc cô phải làm chưa?”

Người phụ nữ tên là Tần Phượng Miên vô cùng ngượng ngùng cưới, mặt ửng đỏ nói : “có, cô Thi đã nói, cô muốn tôi làm cho cha cô yêu tôi, chia rẽ tình cảm của cha cô với một người phụ nữ khác”

Diệp Thiên Tuyết gật đầu: “chính xác như vậy, chuyện này không phải dễ dàng, làm cho hai người bọn họ trở mặt nhau, trừ những thứ cô lấy được từ cha tôi, tôi sẽ cho cô năm mươi vạn”

Tần Phượng Miên mặt càng ngày càng đỏ , ngượng ngùng gật đầu.

Mặc dù biết là cô ta đang diễn trò, Diệp Thiên Tuyết cũng không khỏi khen ngợi, diện mạo này, phong thái này thật làm cho người khác động lòng.

Thi Yến Hàn thấy hai người nói hai ba câu đã xong, ở một bên cười tươi như hoa, nhưng ngón tay hồng hồng nhẹ đặt trên người Diệp Thiên Tuyết : “chao ôi, thiệt là, đem người trung gian quên mất không chừa một mống, để cho tôi ở bên cạnh nhàn chán uống nước không à”.

Diệp Thiên Tuyết cười như không cười, quay đầu nói với Thi Yến Hàn: “Thật xin lỗi, cô Thi”

Tần Phượng Miên thấy các cô có chuyện cần bàn, biết điều vội vàng đứng đậy xin lỗi ra về trước, trước khi đi đưa số điện thoại của mình cho Diệp Thiên Tuyết,

Diệp Thiên Tuyết cầm tờ giấy mỏng ghi số điên thoại kia, nhìn Tân Phượng Miên đi ra ngoài, sau đó mới quay đầu nhìn Thi Yến Hàn.

“Bây giờ, có thể nói ra cái thông tin đó rồi”. Thi Yến Hàn hút một điếu thuốc, nhìn làm khói lượn lờ trước mặt, nét mặt tươi cười lúc trước liền biến mất.

Diệp Thiên Tuyết gật đầu: “Dương nhiên rồi. ”

Cô nhìn Thi Yên Hàn, nói ra từng chữ : “ Thi Yến Như bây giờ đang ở Bản Thành, chỗ đó cách nơi cô ở không tới năm cây số”

Vẻ mặt Thi Yến Hàn nhất thời biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.