Nhật Ký Bẻ Cong Trực Nam Thẳng Đứng

Chương 12



CHƯƠNG 12: QUẢ LÊ NHỎ VÌ MỘT NỬA CÁI GIƯỜNG CÓ THỂ LÀM TẤT CẢ

Một già một trẻ kia vẫn có chút sợ bị Tô Mạch chen vào, bà ngoại động tác bỗng nhiên nhanh nhẹn dẫn Giang Ly đi tắm rửa, đợi Giang Ly tắm xong lại vội vã kéo hắn qua mặt Tô Mạch, đi lên phía cầu thang cũ.

Tầng hai được chia thành hai phòng đơn giản, một bên là phòng bà ngoại, một bên là phòng Tô Mạch. Nội thất trong phòng Tô Mạch mặc dù có chút đơn giản và cũ, nhưng tất cả đều được lau chùi rất sạch sẽ, Giang Ly cởϊ áσ ngoài ra ném vào một góc giường, nhảy lên giường một cái nghe 'cót két', thoải mái tự nhiên mà chui vào chăn. Giường Tô Mạch được kê gần cửa sổ, Giang Ly để tay sau đầu nhìn ra ngoài, khu nhà này không giống với tiểu khu bình thường, mỗi căn đều tự ghép thành một cảnh sắc , ánh đèn trong buổi tối cao cao thấp thấp, đan xen vào nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng gà bay chó sủa vang lên.

Giang Ly hít một hơi gió đêm, mặc dù lạnh nhưng cũng rất sảng khoái, Giang Ly nhịn không được liền nhắm mắt hưởng thụ, cứ như vậy tới khi có tiếng chân từ một phía khác truyền tới.

Tô Mạch khoanh tay đứng dựa vào khung cửa, lạnh nhạt nói: "Tiểu Lê Tử, có bản lĩnh đấy."

Giang Ly cười ha ha hai tiếng, bọc người trong chăn lăn lăn: "Mạch Mạch ca ca, bụng dạ hẹp hòi dợ, tôi không phải vẫn để cho cậu một nửa sao?"

Tô Mạch đóng cửa 'rầm' một cái, đi tới bên giường: "Tôi có cần phải cảm ơn cậu một tiếng không hả?"

"Ai da Tô ca à, tôi với cậu là quan hệ gì chứ, đừng khách khí như vậy!" trình độ làm quen này của Giang Ly càng ngày càng thảm đến cực điểm, buổi trưa vẫn còn suy nghĩ tìm cách tẩn cậu một trận, mà tối nay lại quay ra nhận anh em rồi.

Tô Mạch tiến tới mép giường, giơ tay lên, Giang Ly lập tức lăn lộn kêu lên: "Tô ca! Tôi là người bị thương đó! Cậu dám động thủ tôi kêu lên đấy!" Giang Ly dừng một chút, lại học biểu tình lãnh đạm của Tô Mạch, nói: "Cậu kêu đi, có kêu đứt cuống họng cũng không ai tới cứu đâu!" Giang Ly lại đổi về biểu tình khoa trương của chính mình: "Đứt cuống họng! Đứt cuống họng!"

Tô Mạch không chịu được, 'hức' một tiếng giễu cợt, lại kéo lấy chăn trên người Giang Ly sang một bên. Giang Ly tất nhiên không chịu buông ra, dùng hết khí lực toàn thân giữa lại, kêu lên: "Tô ca Tô ca! Tôi lạnh!"

Tô Mạch mặc kệ hắn, dùng sức kéo Giang Ly từ trong chăn xuống giường, lại vươn người ra đóng lại cửa sổ. Tô Mạch lấy điều khiển từ trong đầu giường ra bật điều hòa, đổi thành chế độ sưởi ấm, lời từ ngoài miệng nói ra đều không hàm hồ một chút nào: "Cởϊ qυầи áo."

Giang Ly ôm ngực kinh hãi: "Làm cái gì!"

"Có cởi không?" Tô Mạch mặt lạnh liếc sang, Giang Ly run cầm cập, quật cường hét lên: "CON MẸ NÓ, CẬU NÓI TÔI CỞI TÔI LIỀN CỞI À! CỞI THÌ CỞI!"

Vết thương trên lưng Giang Ly hiện tại cũng đỡ hơn đôi chút, cắn răng xoay người trái phải mấy cái cởi bỏ bộ đồ giữ ấm, đến cả quần dài cũng cởi sạch sẽ, trên người còn đúng một cái quần sịp màu xám hình tam giác. Đợi Tô Mạch cầm thuốc tới, nhìn thấy hắn cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm run bần bật trên giường, cậu ngẩn người, sau đó lại nhắm mắt cười lớn.

Giang Ly nghiến răng: "Tô ca cậu chơi đủ chưa hả, chơi đủ rồi thì mau đưa chăn cho tôi!"

Tô Mạch cười đến rung cả người, cậu ngồi vào mép giường vỗ lên đôi chân khỏe mạnh màu lúa mạch vừa dài vừa thẳng kia: "Đây là muốn hiến thân sao?"

"Hiến cái đầu cậu!" Giang Ly nổi giận, "Tôi mà dễ dãi như vậy sao! Có mỗi ngủ nhờ nửa cái giường, mà còn phải lột sạch tôi ra làm triển lãm à?"

Tô Mạch kéo chăn tới đắp lên chân Giang Ly, thở dài, "Tôi không có cái sở thích này, cái não này của cậu chắc đến cả Nữ Oa* cũng không cứu được nữa rồi, lật người lại."

*Nữ Oa: là một trong những vị thần thủy tổ, bà được xem như một vị thần sáng chế, nhào nặn ra con người.

Giang Ly có chút nghi ngờ nhưng vẫn lật người lại, cảnh giác nhìn chằm chằm động tác của Tô Mạch. Tô Mạch nhịn cười, chậm rãi mở lọ thuốc ra, đổ vào lòng bàn tay, rồi lại xoa xoa mấy lần để nó nóng lên, sau đó lại hạ xuống lưng Giang Ly, dùng sức lực vừa phải mà xoa bóp. Một vết tím xanh dài bằng cánh tay kéo từ bả vai Giang Ly xuống tới eo, nhìn qua có chút ghê người.

Lực tay của Tô Mạch rất tốt, nhiệt độ ấm nóng rất nhanh liền ngấm vào cơ thịt của Giang Ly, Giang Ly thoải mái nhắm lại mắt. Mặc dù hiểu lầm lúc trước có làm hắn hơi xấu hổ một chút, nhưng Giang Ly ở dưới kỹ thuật xoa bóp của Tô Mạch lại thoải mái vứt nó ra phía sau, vừa hưởng thụ vừa tìm đề tài để nói.

"Này, tôi nói cậu đó Tô Mạch, hai bà cháu cậu ở nơi này thật thú vị đó, có chút cổ xưa, lại có chút lộn xộn, nếu có người có thể sửa lại nơi này theo phong cách hiện tại thì tốt biết mấy nhỉ?"

Tô Mạch không nói câu nào, nhưng khóe miệng lại dâng lên. Lời Giang Ly nói, Tô Mạch đã từng nghĩ qua, nghĩ qua rất nhiều lần, cũng tự mình lặng lẽ vẽ không biết bao nhiêu bản thiết kế, phần lớn lý do Tô Mạch chọn khoa kiến trúc chính là nguyện vọng thay đổi nơi này.

"Nói thật, tôi rất bái phục cậu. Hai vị phụ huynh kia.... Hầy không nhắc tới nữa, nói đến lại tức, chỉ lo sinh mà không lo dưỡng, thật vô trách nhiệm. À đúng rồi, bà cậu có nói là do bà liên lụy cậu, tôi cũng nói với bà rồi, nếu không có bà, đứa cháu này của bà cũng sẽ không ưu tú như hôm nay được, bà cậu nghe mà cười như được mùa ý."

Tay Tô Mạch vẫn đang đặt trên lưng Giang Ly bỗng dừng lại, cậu trầm mặc một lúc lâu mới trầm thấp nói một câu: "Ừm, cảm ơn."

"Ai da, Tô ca!" Giang Ly cười rung cả người, "Sao tự nhiên lại nghiêm túc thế! Nghe mà giật cả mình! Thà cậu đánh tôi một cái còn hơn!....Ái! Đánh thật à!"

Tô Mạch cười nói: "Thỏa mãn nguyện vọng của cậu."

"Ha!" Giang Ly không kiên nhẫn vặn vẹo người, "Nhanh lên nhanh lên, đừng dừng lại! Kỹ thuật tay này của cậu thoải mái tới mức khiến tôi muốn ao ao kêu lên đó!"

"Kêu đi." Tô Mạch lại đổ thêm thuốc lên lưng Giang Ly, "Không sợ mất mặt thì cứ kêu đi, tôi không chê đâu."

Giang Ly thở dài hai tiếng, sau lưng nhiệt độ ấm nóng dễ chịu, chỗ tay Tô Mạch xoa nắn vừa trơn vừa mềm, cơ bắp hoàn toàn thả lỏng. Tô Mạch thỉnh thoảng còn dùng bàn tay ấn lên huyệt vị trên lưng, cảm giác thật sự rất sướng, khiến Giang Ly muốn ngừng kêu mà không được.

Tô Mạch dừng lại, vừa đóng lọ thuốc vừa cười cười: "Kêu sướng chưa?"

Giang Ly chưa đã thèm lại ư hử vài tiếng, lúc này mới mãn nguyện xoay người lại, dạng người thành hình chữ đại (大),chiếm hơn phân nửa giường Tô Mạch: "Sướng rồi sướng rồi! Kêu đến khàn cả giọng! Chẹp chẹp, Tô ca cậu đúng là cái gì cũng làm được!"

Tô Mạch vỗ lên cái chân đang thò ra ngoài chăn kia của Giang Ly: "Nằm xích vào, Tô ca không gì không làm được của cậu muốn nằm rồi."

"Được!" Giang Ly sảng khoái đáp lời, quấn chăn lăn vào góc tường, "Đủ chỗ chưa nào?"

Tô Mạch lại che miệng cười mấy cái: "Đưa nửa cái chăn đây!"

Giang Ly tròn mắt nhìn: "Nhà cậu không có chăn khác à?"

"Không có, chỉ có tấm này." Tô Mạch nghiêm túc nằm lên phía nửa giường bên ngoài. Giang Ly 'chẹp' một tiếng, lại lăn một vòng dán tới người Tô Mạch, hào phóng ném tới một phần chăn lên người Tô Mạch: "Cái người nghèo này......tới đây tới đây, để Giang ca cậu yêu thương nào."

Tô Mạch lại không thích dựa gần người khác, huống chi là Giang Ly đang trông như nhộng này, có điều người Giang Ly lại ấm áp như bếp lò, trong đêm mùa đông rét lạnh này có vẻ phá lệ hiếm có. Tô Mạch có chút lưu luyến nhiệt độ trên người Giang Ly, nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nỡ rời khỏi.

"Cậu còn lạnh không?" Tô Mạch không lý do hỏi một câu, Giang Ly ngớ người, trong lòng ấm áp nói, "Không lạnh, lưng vẫn còn ấm lắm, Tô ca cậu đang quan tâm người khác đó hả?" Tô Mạch dừng một chút: "Không lạnh thì để tôi đi tắt điều hòa, tiền điện đắt lắm." Giang Ly đen mặt: "Mẹ nó.... Tắt!"

Tô Mạch đứng dậy tắt đèn và điều hòa, trong phòng lập tức tối đen như mực, Giang Ly còn chê sớm quá không ngủ được, nằm cạnh Tô Mạch không bao lâu, mí mắt liền bắt đầu đánh nhau. Đến khi cơn buồn ngủ chậm rãi đến bên Tô Mạch, Giang Ly đã sớm ngủ đến hô hấp đều đều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.