Nhật Ký Bẻ Cong Trực Nam Thẳng Đứng

Chương 13



CHƯƠNG 13: TÔ TIÊN SINH HIỀN LƯƠNG THỤC ĐỨC

Giang Ly ngủ một mạch đến sáng, mở mắt tỉnh dậy cảm thấy cả người sảng khoái, vết thương sau lưng cũng không khó chịu như trước. Giang Ly vươn người một cái, lại lăn trong chăn mấy vòng, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, Tô Mạch bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng.

Giang Ly mặc lại quần áo, lười biếng đi xuống cầu thang, lại nhìn thấy Tô Mạch đã ở trong phòng bếp nấu ăn. Giang Ly đi dép lê của Tô Mạch, lê lết tới phía sau lưng cậu, gác cằm lên bả vai cậu nhìn phía trước. Tô Mạch thoăn thoắt cán bột bánh sủi cảo, vỏ bánh vừa tròn vừa mỏng liền nhanh chóng được bày ra.

Tô Mạch không vui, đẩy đẩy vai: "Tránh ra."

Giang Ly không nhúc nhích, nhìn vỏ bánh sủi cảo, nói: "Bà đâu rồi?"

"Đi dạo rồi." Tô Mạch thoáng quay đầu, nhìn ánh mắt kia, Tô Mạch cũng đoán được hắn vẫn còn chưa tỉnh hẳn, "Mấy giờ rồi? Bây giờ còn chưa dậy tôi còn tưởng cậu chết trên tầng rồi đấy."

Giang Ly vươn tay định bịt mồm cậu lại, nhưng Tô Mạch lại lập tức dùng đầu cụng Giang Ly một cái, rồi lại đẩy hắn qua một bên, Giang Ly lấy tay che trán, chẹp chẹp hai tiếng, nói: "Nói chuyện độc mồm thật! Tô Rắn Độc! Tôi vẫn mang trọng thương đó, ngủ thêm một chút thì sao nào? Cái quầng thâm này của cậu hơi nặng đấy, tối qua không ngủ được à?"

Tô Mạch nhịn hắn, đem cán lăn bột ném xuống bàn một cái, ánh mắt như gắn dao găm nhìn thẳng vào Giang Ly. Giang Ly ngây ngốc một giây liền hiểu, tư thế ngủ của hắn đã được Trình Lực đánh giá là có thể vượt tầm thế giới động vật, lại cộng thêm sáng nay lúc tỉnh dậy thấy bản thân bị cuốn thành một dải cơm cuộn, chắc là tối qua Tô Mạch bị hắn lăn lộn quá mức rồi. Giang Ly có chút chột dạ, cười gượng hai tiếng, lặng yên không tiếng động lui ra ngoài tìm phòng vệ sinh đi rửa mặt.

Tô Mạch gói rất nhiều sủi cảo, một phần để vào hộp cho vào tủ đá, một phần thì để bên ngoài để buổi trưa hấp lên ăn, còn chỗ còn lại được Tô Mạch chia làm mấy túi nhỏ, sao đó lại cho vào cái túi lớn hơn. Sủi cảo trong nồi dần dần nổi lên mặt nước, mùi vị rau hẹ bên trong nhanh chóng bay theo không khí, tràn ngập căn bếp.

Giang Ly bám cửa phòng bếp hít lấy hít để, bà ngoại vừa đi dạo về cũng học theo hắn đứng bên ngoài ngửi ngửi, Tô Mạch nhìn hai người mà trong lòng cười thầm mấy tiếng. Sủi cảo vừa lên bàn, ba đôi đũa liền gắp tới, trong đó có một đôi đặc biệt hung dữ, rất nhanh liền càn quét sạch banh một đĩa sủi cảo. Tô Mạch hấp ba nồi mới xem như miễn cưỡng đủ cho Giang Ly.

Giang Ly dựa vào ghế sờ bụng, thỏa mãn ợ một cái, Tô Mạch dọn dẹp bát đũa, thở dài: "Mẹ cậu có từng hối hận khi sinh ra cậu không?"

"Ha ha, cậu phải tới tám chuyện với mẹ tôi đi!" Giang Ly bê bát lên húp một ngụm canh, "Mẹ tôi nói sai lầm lớn nhất trên đời của mẹ tôi chính là không kế hoạch hóa gia đình."

Tô Mạch nghe mà đồng cảm, cái sức ăn này nhà ai mà nuôi nổi.

Tô Mạch dọn dẹp xong, cậu mang vali Giang Ly tới, ném bên chân hắn, trên tay cầm theo một cái túi, nói: "Đi,"

Giang Ly vẫn còn muốn ở lại lâu hơn, nhưng Tô Mạch đã xách theo cái túi trên tay đứng ngoài cửa mất kiên nhẫn nhìn hắn. Giang Ly không có cách nào khác, lề mề đứng dậy, kéo vali đi theo lưng Tô Mạch.

Bà ngoại đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay: "Tiểu Lê Tử! Lại tới chơi nhé!"

"Vâng ạ!" Giang Ly cũng vẫy vẫy tay, "Bà mau vào nhà đi! Bên ngoài lạnh lắm! Hôm nào cháu lại tới thăm nha!"

"Ừ ừ!" Bà ngoại cười hiền từ, Giang Ly nhìn bà, trong lòng ấm áp.

Tô Mạch lên xe buýt ngồi cạnh Giang Ly, lúc này hắn mới chú ý tới cái túi trong tay cậu, nhịn không được tính tò mò, chỉ chỉ: "Đây là cái gì?"

Tô Mạch gác tay lên thành cửa sổ, nhìn cảnh tượng thành phố không ngừng lui về phía sau: "Sủi cảo."

Giang Ly ngạc nhiên một lúc mới phản ứng lại, hai mắt sáng lên, nhìn Tô Mạch vui vẻ không thôi: "Ai da Tô ca, cái này cho tôi à? Mẹ nó, Tô ca cậu thật sự có đức hạnh đó! Sao cậu không phải là nữ nhỉ? Nếu cậu là nữ, tôi còn theo đuổi Ngụy Hân Nhã làm cái quái gì, trực tiếp cưới cậu về cho xong!"

Tô Mạch không biểu tình, chậm rãi quay đầu: "Cậu gả sang đây cũng được."

"Ha ha ha ha ha! Tô ca cậu cũng có lúc buồn cười thật đấy!" Giang Ly cười ha ha quàng lấy bả vai Tô Mạch, "Nói thật lúc trước tôi rất muốn đánh cậu, nhưng mà cậu thực sự không tồi, chúng ta coi như giải hòa rồi nha! Về sau nếu có ai tới chọc giận cậu, cứ nói cho lão tử! Có bổn thiếu gia tôi che chở cậu!"

Tô Mạch cười lạnh: "Ha ha."

Giang Ly rất bao dung, mặc kệ Tô Mạch có ném sắc mặt nào tới đi nữa, Giang Ly vẫn cảm thấy người này rất tốt, mặt dày dựa người lên người Tô Mạch, khiến cậu phiền chết luôn. Vất vả một trận mới đem được miếng da chó bôi đầy cao giảm đau kia về nhà, Tô Mạch đợi Giang Ly mở cửa nhà xong, cậu lập tức xoay người vào thang máy.

Giang Ly kéo cánh tay Tô Mạch: "Vội vàng cái gì! Vào ngồi một lát đã!"

Tô Mạch còn chưa kịp nói không đã bị Giang Ly hào sảng kéo vào nhà. Giang Ly đóng cửa 'rầm' một cái, lấy một đôi dép đi trong nhà ra cho Tô Mạch: "Đi vào!"

Tô Mạch: "...."

Nhà Giang Ly được trang trí rất ấm áp, nội thất gỗ đào được đặt trong căn phòng đèn vàng mềm mại, vừa dịu nhẹ lại vừa hợp lý. Mỗi góc phòng đều được trang trí tỉ mỉ độc đáo, nhìn ra được nữ chủ nhà tốn không ít tâm tư. Giang Ly đem đừng túi sủi cảo vào trong tủ lạnh, quay đầu nhìn Tô Mạch vẫn đang đứng ngơ ngác trong phòng khách, lập tức tiến tới đẩy đẩy cậu: "Đi! Đưa cậu đi xem phòng tôi!"

Phòng Giang Ly có một tường mô hình vừa lộn xộn lại vừa đặc sắc, nhìn đống đồ vật không thể hiểu nổi dưới đất lại đặc biệt ngứa mắt. Giang Ly há hốc mồm, Chu Thái Hậu đúng là quyết tâm không dọn hộ hắn. Tô Mạch khoanh tay, hất hất cằm: "Cũng không tồi, không khác cái ngăn tủ ở ký túc xá là mấy." Giang Ly xấu hổ sờ sờ mặt, xoay người đẩy Tô Mạch ra phòng khách, bắt cậu ngồi sô pha.

Giang Ly tự tin nói: "Cho tôi 20 phút!"

Trong lúc đợi Giang Ly nhét hết tất cả mọi thứ vào ngăn tủ, Tô Mạch đã giúp hắn mở vali, phân loại đồ bẩn và đồ sạch, xong lại đi tìm máy giặt tống một đống đồ bẩn vào trong. Giang Ly vừa ra ngoài liền kinh ngạc nhìn Tô Mạch thành thạo gấp một cái áo khoác ngoài đặt bên cửa, cậu dặn dò hắn: "Chút nữa nhớ đem đi giặt khô." Giang Ly theo bản năng liền gật gật đầu, cuối cùng mới phản ứng lại, nói một câu đầy tình cảm: "Tô ca, gả sang đây đi!"

"Có bệnh thì uống thuốc đi." Tô Mạch mở cửa, "Tôi đi đây."

"Ừ ừ!" Giang Ly còn muốn nói thêm, nhưng Tô Mạch đã nhanh chóng đi ra ngoài, hắn vội vàng chạy tới cạnh cửa, hét to: " Tô ca! Mấy ngày nữa lại gói thêm mấy cái sủi cảo cho tôi nhé!"

Tô Mạch không đáp lời. Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, Tô Mạch bước vào thang máy, dựa vào tấm kính thở phào một hơi. Nhà Giang Ly thật tốt, cái gì cũng tốt, ảnh gia đình được bày ngoài phòng khách nhìn thật ấm áp, bất luận là Giang Ly hay bố mẹ hắn, tất cả đều đang cười đến vui vẻ, cũng chỉ có gia đình như vậy mới có thể tạo nên một Giang Ly tính cách vô lo vô nghĩ như vậy. Nhưng đối với Tô Mạch mà nói, tất cả đều quá chói mắt, quá chướng mắt, Tô Mạch mệt mỏi khép lại hai mắt, bên tai không ngừng vang lên giọng nói vừa xa lạ lại quen thuộc.

"Mẹ mày chính là ả đàn bà lẳng lơ lăng loàn! Tao làm sao mà biết được mày có phải con tao hay không! Cút! Tao không có thằng con trai như mày!

"Mạch Mạch, mẹ cũng không có cách nào khác, mẹ không thể đưa con tới nhà mới, dượng con và con gái dượng sẽ không vui."

Tô Mạch đấm lên vách tường trong thang máy, thống khổ cong người, đủ rồi, quá đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.