CHƯƠNG 15: TRÁI TIM NHỎ CỦA TÔ TIÊN SINH ĐÃ CÓ THỂ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC QUẢ LÊ NHỎ LÀM NŨNG RỒI.
Giang Ly không quá hứng thú với Xuân Vãn*, nhưng bà ngoại lại thích xem, nên hắn với Tô Mạch đành phải ngồi cạnh xem cùng bà. Còn chưa tới 10 giờ tối, bà ngoại đã ngáp lên ngáp xuống, Tô Mạch nhìn bà vừa dụi mắt vừa vừa xem TV, nhịn không được, nói nhỏ: "Ngày mai có chiếu lại, bà đi ngủ trước đi."
*Xuân Vãn: chương trình đêm hội gala giao thừa
Bà ngoại quả thực chịu không nổi, gật gật đầu, vỗ tay Giang Ly: "Hôm nay ở lại nhé!"
"Vâng!" Giang Ly nhướn mày, cười đắc ý nhìn Tô Mạch.
Tô Mạch đưa bà ngoại về phòng xong, vừa quay ra liền bị Giang Ly nhảy tới kéo tay xuống dưới tầng. Tô Mạch cố giật tay lại mấy lần mà vẫn không thoát nổi, nhíu mày nói: "Làm cái gì đây?"
"Đốt pháo đó đại ca! Đốt pháo!" Giang Ly kéo Tô Mạch một đường ra cửa, trong tay còn cầm một cái túi, "Không thấy tôi mua một túi to đây à? Gần nhà có chỗ nào có thể đốt không?"
Tô Mạch vốn dĩ không muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn là không thắng nổi Giang Ly nhiệt tình như lửa, cậu có chút phiền xoa xoa thái dương, nhìn Giang Ly đang mong chờ được đi đốt pháo kia, ném một câu: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm sáu bảy tám tuổi á!" Giang Ly ôm túi pháo đứng dậm chân ngoài cửa, "Không phải chứ Tô ca, cậu không đốt pháo giao thừa à?"
Tô Mạch đóng cửa nhà, bước ra ngoài: "Không đốt."
"Thật luôn!" Giang Ly không thể tưởng tượng nổi, hét lên, "Tô ca cậu có thể giống người thường bình một chút không?"
Tô Mạch thật sự chưa bao giờ đốt pháo đêm giao thừa, nhũng tiếng cười đùa lúc đốt pháo sẽ chỉ khiến Tô Mạch càng cảm thấy trống vắng, nó khiến cậu nhớ tới bố mẹ trên danh nghĩa của bản thân cũng đang đón năm mới với gia đình riêng của họ. Có điều Giang Ly quả thật cực kỳ ồn ào, ồn ào đến mức đánh vỡ sự phiền muộn này trong lòng cậu thành từng mảnh nhỏ. Tô Mạch có chút bất đắc dĩ nhìn Giang Ly miệng đang nói không ngừng nghỉ, xem ra nói nhiều cũng có chỗ tốt đấy chứ.
Phía sau hẻm nhỏ có một mảnh đất trống có thể đốt thể đốt pháo, khi Tô Mạch cùng Giang Ly đi tới, trước mặt đã có không ít trẻ con ngồi xổng dưới đất đốt pháo, trong không trung liền nghe thấy một tiếng nổ lớn. Giang Ly mở túi đựng pháo ra, lôi hết đủ loại pháo ra bày một hàng như chuẩn bị chào hàng, đám trẻ con nhìn thấy lập tức chạy tới xem.
"Anh ơi đây là Oanh Thiên Lôi* à!"
*tên một loại pháo.
"Có mắt nhìn đấy!" Giang Ly giơ ngón cái, "Sợ không hả?"
Thằng bé lau nước mũi vừa chảy ra một cái: "Không sợ!"
"Được!" Giang Ly giả vờ lấy bật lửa ra đốt, một đám trẻ con lập tức bịt tai vừa chạy trốn vừa hét. Giang Ly cười nghiêng ngả, Tô Mạch đứng khoanh tay phía sau, mắng một câu: "Đồ trẻ con."
Giang Ly đem cả đám trẻ con trong khu đi đốt pháo, tiếng bùm bùm vang lên dữ dội, đám trẻ con lại phấn khích chạy lại ôm nhau thành một khối. Đồng hồ gần điểm 12 giờ, Giang Ly dựng bảy tám cây pháo Thiên Trùng* hướng lên trời, rón rén chạy tới châm ngòi, xong lại nhanh chân chạy tới trốn cạnh Tô Mạch.
*tên gọi một loại pháo hoa nhỏ có thể bắn lên trời.
Một màn trời đầy pháo hoa được bắn lên, chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của người đứng xem, Giang Ly đặt khuỷu tay lên vai Tô Mạch, không ngừng hỏi: "Tô ca thấy sao? Cái này đẹp không? Đẹp không hả?"
Tô Mạch ngẩng đầu, khóe miệng đầy ý cười, lặng lẽ nhìn pháo hoa trên không trung, khẽ gật đầu.
Tiếng hoan hô vang lên bốn phía, Giang Ly cúi đầu nhìn điện thoại, đồng hồ đã điểm qua 12 giờ. Giang Ly bám sát người Tô Mạch, hét một tiếng: "Tô ca! Năm mới vui vẻ!" Tô Mạch giật mình một cái, xoay người sang, Giang Ly bị mất trọng tâm, đứng không vững liền ngã xuống. Tô Mạch theo bản năng vừa vặn ôm ngang eo hắn trong khuông trung, cái tư thế này khiến cả hai như nhân vật chính trong một buổi nhạc kịch. Giang Ly nhăn mặt một cái, nhìn Tô Mạch nhịn không được cười ha ha mấy tiếng.
"Ai da, Tô ca! Tôi sắp bị fan cậu gϊếŧ chết rùi đó!"
"Sao có thể." Tô Mạch nhịn cười, kéo Giang Ly đứng thẳng dậy. "Không bằng để tôi thành toàn cho cậu trước?"
"Đừng đừng đừng, tôi trên có già dưới có nhỏ đó, vẫn còn tiếc cái mạng này lắm." Giang Ly ôm lấy bả vai Tô Mạch, rụt cổ nói, "Đi thôi đi thôi, về nhà đi ngủ! Ngoài này sắp bị lạnh đến chết rồi!"
"Người đòi ra ngoài này bằng được là cậu, người chê ngoài này lạnh cũng là cậu, thật là khó hầu hạ." Tô Mạch bị Giang Ly kéo về nhà, cậu nhíu nhíu mày nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thông, hỏi Giang Ly một câu, "Dưới cậu có cái gì nhỏ?"
Giang Ly đẩy đẩy hông: "Tiểu Giang Ly."
Tô Mạch. "...."
Kỳ nghỉ đông này chớp mắt liền kết thúc, cuộc sống của Tô Mạch không có gì thay đổi, qua ba ngày đầu năm lại tiếp tục đi dạy gia sư, mỗi ngày đều chăm chỉ đi làm, bà ngoại nhìn cậu mà đau lòng. Tô Mạch lại không thấy mệt, nhiều năm nay vẫn như vậy, đã trở thành thói quen. Chỉ là thỉnh thoảng Giang Ly sẽ gọi điện thoại tới nói một đống thứ lung tung vô nghĩa, Tô Mạch sờ điện thoại đang nóng lên, trực tiếp cúp máy, lúc này mới dừng được cái mồm nói liên tục kia của Giang Ly. Giang mỗi lần gọi lại đổi một chủ đề khác, lúc thì lôi kéo Tô Mạch bàn chuyện cải tạo khu phố cũ, lúc thì lại hỏi ý Tô Mạch nên chuẩn bị quà gì cho Ngụy Hân Nhã trong ngày valentine sắp tới, còn có lúc lại nói nên đổi kiểu tóc nào cho đẹp, nói chung là rất giỏi tìm chuyện để nói.
Cuối cùng Giang Ly cũng không mua quà gì cho valentine cả, vì không hẹn được Ngụy hân Nhã, Giang Ly buồn đúng ba giây, lại gọi điện cho Tô Mạch: "Tô ca! Chúng ta đón valentine đi!"
"Đừng có ngừng thuốc." Tô Mạch đang chuẩn bị đi dạy gia sư, không lưu tình trực tiếp cúp điện thoại, tâm tình vui vẻ lên xe buýt.
Sáng sớm Tết Nguyên Tiêu, Giang Ly lại xách một túi bánh trôi nước sang nhà Tô Mạch một chuyến, ngồi ăn cùng bà ngoại xong mới đi, còn tặng cho Tô Mạch một con mèo chiêu tài đặt trên mặt bàn. Tô Mạch không biết từ lúc nào đã quen với việc trong nhà có thêm một thành viên, qua một hai ngày không thấy Giang Ly gọi điện tới, Tô Mạch sẽ trong vô thức suy nghĩ xem hắn đang làm cái trò gì.
Giang Ly lại không có tinh thần làm cái gì cả, sắp phải đi học rồi mà cái cơ thể khỏe như trâu này của hắn lại tự nhiên chảy lòng thòng hai hàng nước mũi, nằm liệt giường trong phòng, sống không bằng chết. Tô Mạch nghe thấy giọng nói khàn đặc ở bên kia đầu dây mà buồn cười, giọng nói vẫn lãnh đạm như trước: "Chuyện kỳ lạ gì đây, đồ ngốc này bị cảm rồi à."
"Tô ca cậu cứ vui vẻ, đắc ý đi!" Giang Ly lấy khăn giấy, hung hăng xì mũi, "Đợi hai ngày nữa là đi học rồi, cậu đợi đấy cho tôi! Tôi nhất định sẽ truyền bệnh cho cậu! Tôi muốn nhìn hai hệ thảo chảy dài hai hàng nước mũi đi học đó, cậu sợ chưa!"
Tô Mạch không có ý kiến, bất luận là trên cơ thể hay là tinh thần, thì bản thân cậu chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho việc mình bị bệnh, chính vì thế cái con virus Giang Ly này, Tô Mạch căn bản không để vào trong mắt. Có điều lúc Giang Ly chuẩn bị bôi hai hàng nước mũi long lanh lóng lánh kia lên quần áo cậu, Tô Mạch vẫn cảm thấy kinh dị, một chân đá Giang Ly ra ngoài cửa.
"Muốn chết nói thẳng." Tô Mạch mặt lạnh vội vàng cởϊ qυầи áo.
Giang Ly dựa vào khung cửa, ngửa bụng cười đắc ý.
CHÚ THÍCH:
Pháo Thiên Trùng
Oanh Thiên Lôi