CHƯƠNG 21: CHUNG Ô
Thời điểm Tô Mạch bị Lý Hi Vũ đột nhiên tỏ tình, cậu vẫn có chút kinh ngạc, Lý Hi Vũ đúng thật rất đẹp nhưng lại là con trai hàng thật giá thật, cũng là một đứa con trai, Tô Mạch cảm thấy việc được một người con trai khác thích là một chuyện có chút không thể tưởng tượng nổi.
Tô Mạch mặc được nửa cái áo phông, vẫn còn lộ ra một đoạn bụng nhỏ tinh tráng, Lý Hi Vũ không nhịn nổi, đi tới chạm vào hai bên sườn Tô Mạch, hai mắt lấp lánh như có hàng ngàn vì sao trong đó.
"Tô ca, anh thích em."
Tô Mạch hơi sững người: "Hả."
"Anh đang tỏ tình với em đó Tô Ca." Lý Hi Vũ thở dài, "Thích, là cái kiểu thích đó đó, em có hiểu không?"
Tô Mạch từ từ phản ứng lại. Lý Hi Vũ nhìn rất nghiêm túc, Tô Mạch nhất thời cũng không biết nên nói gì, cũng lần đầu tiên bị con trai tỏ tình trực tiếp như này, cậu cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, dù sao thường ngày Lý Hi Vũ cũng hay giúp đỡ cậu, Tô Mạch không muốn phải cắt đi cái mối quan hệ đồng nghiệp này.
"Cái kia." Tô Mạch mặc quần áo chỉnh tề, dừng lại một chút, lại nói, "Sao lại thích tôi? Tôi là con trai." Tô Mạch ít nhiều cũng có chút tò mò, tính cách Lý Hi Vũ khá tốt, luôn luôn thân thiết tươi cười, rất ít khi khiến người khác chán ghét. Lý Hi Vũ thích đi theo Tô Mạch gọi Tô ca nghe rất lọt tai, rõ ràng còn lớn hơn cậu 1 tuổi, nhưng tiếng 'ca' kia kêu lên lại không có cảm giác kỳ lạ gì.
Lý Hi Vũ lại cười: "Tô ca, anh thích con trai."
"Hả." Tô Mạch há miệng, cũng không biết làm thế nào, bị Lý Hi Vũ dùng hai tay vây cậu ở giữa tủ quần áo thế này, Tô Mạch cảm thấy có chút xấu hổ.
"Tô ca, anh thấy em cũng không có hứng thú với con gái, muốn thử với anh không?" Lý Hi Vũ nói rõ ràng từng chữ.
Tô Mạch kiên định lắc đầu, vỗ vỗ cánh tay nhỏ bé yếu ớt của Lý Hi Vũ, ý nói anh nên bỏ tay ra.
"Xin lỗi, tôi không có ý định này." Bất kể là nam hay nữ, Tô Mạch đều từ chối rất thẳng, tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng, Tô Mạch không có thời gian mà đi ứng phó với quá nhiều người nhiều việc, chỉ mỗi việc sinh tồn thôi cũng đã khiến cậu sức cùng lực kiệt rồi.
Lý Hi Vũ không muốn tránh, Tô Mạch đành dùng chút sức lực, Lý Hi Vũ lúc này mới bất đắc dĩ rút lui. Thấy Tô Mạch thu dọn quần áo chuẩn bị đi về, Lý Hi Vũ cắn chặt môi dưới, bước nhanh tới ôm chặt cậu từ phía sau, giọng nói có chút run rẩy: "Tô ca, anh thực sự rất thích em, em có thể suy nghĩ lại không?"
Tô Mạch nhăn mày, thái độ đeo bám này của Lý Hi Vũ khiến Tô Mạch có chút phiền, Lý Hi Vũ có thể cảm giác được, nhưng anh vẫn bất chấp, anh sợ cậu rời đi rồi, về sau hai người sẽ không còn có cơ hội để gần nhau nữa.
Ngay lúc hai người đang giằng co, chuông điện thoại Tô Mạch bỗng nhiên vang lên, cậu theo bản năng lấy ra nhìn thoáng qua, trực tiếp ấn nút, đặt lên tai nghe.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng Tô Mạch lập tức mềm xuống, Lý Hi Vũ nghe mà ngạc nhiên, cậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt đặc biệt nhu hòa.
"Tô ca cậu tan làm hay không hả!" Giang Ly bên kia vẫn sang sảng như cũ, cũng là hai tiếng "Tô ca", nhưng Tô Mạch vẫn cảm thấy Giang Ly dùng giọng nói khí phách hiên ngang này kêu lên còn dễ nghe hơn giọng nói mềm mại kia của Lý Hi Vũ. Khóe miệng Tô Mạch liền dâng lên, nhẹ nhàng trả lời: "Tan rồi, cậu đang ở đâu?"
"Bên cạnh nhà hàng cậu đó!" Giang Ly nhìn màn mưa không lớn không nhỏ trước mặt, lại sai Trình Lực, "Đi đi, đi siêu thị mua ô cho tôi."
"Ây da lại định ra vẻ à!" Trình Lực không nhịn nổi, "Mưa có tí thế này, cứ chạy về là được mà?"
"Đằng nào cậu chả đi mua bia không? Mua cho tôi cái ô thì sao? Tôi thì không cần giữ hình ảnh à? Mưa to gió lớn chạy có mà điên."
Tô Mạch nghe được lại có chút buồn cười, đến việc Lý Hi Vũ đang dính trên người mình còn không để ý, cậu phát hiện ra bản thân rất thích nghe cái cách nói chuyện không đàng hoàng này của Giang Ly, một ông lão cao lớn vừa thô kệch lại ngốc nghếch.
"Trời mưa à?" Tô Mạch nghe xong liền hiểu, Giang Ly ở đầu bên kia kêu lên: "Còn không phải? Mưa lớn rồi! Cháu trai Trình Lực kéo tôi đi siêu thị mua bia, nghe nói là phòng bọn nó có người bị thất tình muốn mượn rượu giải sầu, lúc đi vẫn còn bình thường, vừa mới tới chỗ cậu thì mưa lớn luôn! Cậu đợi bên trong đi, tôi bảo Trình Lực mang ô tới, chút nữa sang đón cậu."
Tô Mạch đáp một từ "được", cúp điện thoại xong còn xuất thần nhìn màn hình. Lý Hi Vũ lặng lẽ buông Tô Mạch ra, đứng một bên quan sát thần sắc biến hóa của cậu. Tô Mạch lúc này mới phản ứng lại, cất điện thoại vào túi, đi vài bước ra ngoài, lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, xoay người lại liếc nhìn Lý Hi Vũ.
"Tôi đi trước nhé."
Lý Hi Vũ mím môi gật đầu. Tô Mạch nghĩ mãi cũng không nghĩ được nên nói gì với Lý Hi Vũ, dứt khoát ngậm miệng xoay người đi, huống hồ Giang Ly đang tới, Tô Mạch không muốn để hắn đợi lâu.
Trình Lực mang một túi bia ra ngoài, bên trong còn có không ít đậu phộng với cánh gà ngâm ớt, Giang Ly nhìn mà buồn cười: "Này bạn cậu có phải mượn rượu giải sầu thật không đấy, nhìn cứ như mở tiệc ăn đêm ấy! Mua nhiều như này chắc tán gia bại sản rồi nhỉ? Đồ nhắm rượu còn mua đầy đủ hết!" Trình Lực trừng mắt nhìn: "Cậu thì biết cái quái gì! Nhanh mở ô che cho tôi!"
"Che cái gì mà che?" Giang Ly mở ô ra đi sang bên cạnh, "Có tí mưa thế này, sao không chạy về đi?"
"Cái ŧɦασ má!" Trình Lực tức giận, "Cái này là tôi mua, cậu có thể hiểu phép tắc một chút không hả?"
Giang Ly nói còn hợp tình hợp lý hơn: "Muốn dùng sao không mua hai cái đi? Tôi còn phải đi che ô cho Tô Mạch! Người quý giá như cậu ấy làm sao có thể để ướt mưa? Vẫn còn muốn so đo à?"
Trình Lực muốn tức cũng không tức được.
"Được được được." Trình Lực mệt mỏi phủi tay, "Coi như tôi không quen cái loại cầm thú trọng sắc khinh bạn này! Chúc hai người vĩnh viễn đồng lòng, đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử, đời đời kiếp kiếp...."
Giang Ly cười khằng khặc mấy tiếng: "Được! Nói chuyện nghe lọt tai đấy! Cảm ơn lời chúc của cậu! Được rồi, cút đi, về mà an ủi cái người bạn cùng phòng xúi quẩy của cậu đi, đừng ảnh hưởng tôi và Tô ca bồi dưỡng tình cảm!"
Trình Lực cũng rất đồng tình lắc lắc đầu: "Giang ca, cậu thật sự muốn cong rồi....."
Lời Trình Lực nói, Giang Ly không hiểu lắm nhưng dù sao hắn cũng không có ý định hỏi rõ ràng, bởi vì thân ảnh thon dài quen thuộc kia đã đứng trước của nhà hàng, Tô Mạch đút tay vào túi đứng một chỗ, nhìn xung quanh. Cho dù không thấy rõ mặt mũi, nhưng Giang Ly chỉ cần liếc mắt là có thể tìm được cậu trong một đám người, trên người Tô Mạch như mang theo một ánh hào quang lóa mắt khác biệt vậy. Giang Ly cười tươi, che ô chạy tới, Tô Mạch đứng trên bậc thang hơi cúi đầu mang theo ý cười nhìn sang bên này, ánh mắt hai người vừa chạm nhau liền khó có thể tách rời.
Giang Ly lắc lắc cái ô, Tô mạch hiểu ý, chạy một mạch xuống cầu thang, nhanh chóng tới đứng cạnh Giang Ly. Hai người con trai dáng vóc cao gầy, cùng đứng dưới một cái ô màu xanh đậm, dưới màn mưa bay lất phất buổi tối, có vẻ phá lệ bắt mắt.