CHƯƠNG 33: CẮM TRẠI (6)
Tần Thư cũng không đi quá xa, rất nhanh đám con trai được phân công đi tìm ngoài đường chính đã tìm thấy và đưa cô quay về. Nhận được tin tức, Tô Mạch và Giang Ly cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng có điều Tô Mạch vẫn không buông tay, cậu nắm chặt tay Giang Ly kéo hắn từng bước một lên núi, khiến Giang Ly cảm thấy bản thân như một phế nhân.
Giang Ly lắc lắc tay: "Tô ca, Tô ca, tôi tự đi được mà."
"Đừng nhúc nhích." Tô Mạch hiếm khi phiền lòng như vậy, "Tôi không muốn xuống núi vớt cậu lên đâu!"
"Ơ hay!" Giang Ly bị Tô Mạch chọc tức đến phát cười, "Cái miệng này nên gọi là chanh chua hay đanh đá đây nhỉ!"
Tô Mạch lại không có tâm tình vui đùa với Giang Ly, câu nói lúc nãy của Ngụy Hân Nhã vẫn luôn khiến cậu suy nghĩ, rốt cuộc thì Ngụy Hân Nhã muốn nói cái gì với Giang Ly, trong đầu Tô Mạch đã tự cho ra hơn trăm ngàn đáp án. Cậu đoán chắc hẳn Ngụy Hân Nhã đã nhận ra rồi, nếu như cô muốn nói chuyện này với Giang Ly, hắn sẽ có suy nghĩ gì? Thay vì bị động để người khác nắm nhược điểm, có nên tự chủ động dứt khoát nói trước với hắn hay không? Đại não Tô Mạch lúc này đang nhanh chóng tính toán xác suất của các phương án như một tia chớp, dự tính từng đáp án cùng cách ứng phó.
Giang Ly không biết những thứ đang loanh quanh trong đầu Tô Mạch, nhưng hắn hình như cũng có thể cảm nhận được cậu có tâm sự, đành chịu nghe lời để cậu tùy ý dắt về tới lều trại.
Tần Thư xin lỗi cảm ơn từng người một, chờ tới chỗ Tô Mạch, Tần Thư rốt cuộc vẫn không ngẩng đầu lên được, cô rầu rĩ nhẹ giọng nói một câu: "Bạn học Tô Mạch, mình xin lỗi......"
Tô Mạch không để ý lắm: "Không có việc gì thì tốt rồi."
Nhưng đám con gái bên khoa ngoại ngữ lại ngứa mắt, giọng điệu càng chói tai: "Một câu xin lỗi là xong đấy hả? Có biết hai khoa đi tìm mày mất bao lâu không? Không biết tự lượng sức mình thì thôi đi, còn dở thói tiểu thư gì ở đây? Bộ mọi người ở đây phải xoay xung quanh mày à?"
Tần Thư cúi đầu không mở miệng, đúng là đã làm phiền mọi người rất nhiều, trong lòng cô vô cùng áy náy. Giang Ly cười một cái: "Nói như mấy người đi tìm bạn ấy vậy, không phải chỉ có ngồi trên này cơm no rượu say ngắm trời sao sao? Chả trách lại có thể bắt nạt bạn ấy tới mức phải xuống núi, mồm năm miệng mười, còn chưa bị mấy cái tát vào mặt là cũng may lắm rồi."
Độ nổi tiếng của Giang Ly cũng không phải dạng vừa, chỉ vừa mở miệng, mấy người kia liền nghẹn họng, chỉ liếc Tần Thư mấy cái, tức giận cũng ném hết lên đầu cô.
Giang Ly quay đầu nhìn Tần Thư: "Ai mà chưa từng thất tình chứ? Có phải chuyện gì to tát đâu? Mấy cái loại thích bàn ra nói vào như này, cứ thẳng tay đánh! Đánh đến khi không dám mở miệng thì thôi!"
Tần Thư không nhịn được cười, cảm kích nhìn Giang Ly một cái, gật đầu rời đi.
Việc này cuối cùng cũng kết thúc, Giang Ly lười biếng lăn trên đệm trong lều, thoải mái dang tay dang chân nằm chễm chệ. Tô Mạch buồn cười nhìn Giang Ly nằm như sắp tê liệt đến nơi, cậu dùng chân đá tay hắn: "Con trai, làm phiền chừa chỗ cho ba ba."
Giang Ly lập tức ôm chăn lăn sang một bên, chừa ra hơn phân nửa cho Tô Mạch.
"Ba ba." Giang Ly vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Tới ngủ nào."
Giang Ly vươn người nằm thẳng tắp, Tô Mạch quay sang bên hắn, cậu chống tay đánh giá khuôn mặt Giang Ly từ trên xuống dưới, khiến hắn ngại đến tê cả người. Giang Ly rốt cuộc cũng không thắng nổi ánh mắt tấn công như dòng điện thế của Tô Mạch, đành phải lấy tay che trước mặt: "Tô ca cậu bớt bớt đi, sắp khiến tôi bị giật đến chết rồi đó."
Tô Mạch liền thuận tay bắt được bàn tay hắn, khóe miệng cười ngọt ngào đến mức có thể hóa thành mật ong: "Tôi có tốt không?"
"Ai da quá tốt!" Giang Ly vỗ ngực cảm khái, "Tôi từng tuổi này rồi, ngoài chính mình ra, cũng chưa từng thấy có người nào tốt như cậu! Học giỏi, đẹp trai, biết đánh nhau, biết nấu cơm lại còn có thể làm một gói spa toàn thân bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, cậu vừa mở miệng liền khiến tôi muốn quỳ luôn! Tô ca cậu làm sao có thể làm được nhiều thứ như vậy cơ chứ, mười phần hoàn hảo!"
Tô Mạch tiếp tục phóng điện: "Vậy tôi có đối tốt với cậu không?"
Đầu óc Giang Ly đã sớm bị Tô Mạch làm cho mê muội, lập tức gật đầu một cái kiên định: "Mẹ nó, không thể tốt hơn được nữa! Tô ca chỉ cần một câu của cậu, con mẹ nó, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng làm!"
Tô Mạch cười vui vẻ như tắm mình trong gió xuân: "Tôi muốn mỗi ngày nấu cơm cho cậu, mỗi ngày đều làm spa toàn thân cho cậu, cậu muốn đánh ai tôi liền thay cậu ra tay, nếu như cậu thấy tôi hát hay tôi cũng có thể hát cho cậu cả một ngày, cậu thấy như vậy có tốt không?"
Giang Ly nghe đến kinh ngạc, bò lên nhìn chằm chằm Tô Mạch nửa ngày cũng không khép được miệng, đến lúc Tô Mạch nhướn mày hỏi lại một lần nữa, Giang Ly mới mơ hồ như vừa ngủ dậy mà đáp: "Tô ca, hay là tôi bái cậu một cái trước đi?"
TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS VÀ truyenwiki1.com CỦA TỊCH NGẠN PHƯỜNG
Tô Mạch có chút bất lực, với cái năng lực nghe hiểu tiếng người này của Giang Ly thì vẫn còn phải đợi lâu, cậu cảm thấy có những lời tốt nhất là nên nói thẳng với Giang Ly, nếu không đợi tới lúc hắn hiểu ra chắc trái đất này biến mất rồi. Tô Mạch mở miệng, vừa muốn nói câu gì đó thì đột nhiên một giọng nữ rất dễ nghe ở bên ngoài vang lên.
"Giang Ly, cậu có đó không?" Là Ngụy Hân Nhã.
Ngụy Hân Nhã tiếp tục nói: "Có tiện ra ngoài không? Mình có chuyện muốn nói với cậu."
Giang Ly đứng dậy: "Mình tới đây!"
Tô Mạch nhíu chặt mày, túm chặt cánh tay Giang Ly, mạnh mẽ kéo hắn về đệm: "Không cho đi!"
Giang Ly có chút kinh ngạc, kéo cánh tay Tô Mạch: "Làm cái gì vậy? Có ai giống cậu không chứ? Hân Nhã muốn nói chuyện gì với tôi cậu biết chứ?"
Tô Mạch lắc đầu: "Tôi không biết."
"Không biết mà cũng cấm?" Giang Ly càng không hiểu nổi, "Nói cậu có ý gì với bạn ấy thì cũng không đúng, giống như có thù thì hơn đấy? Được rồi, bỏ ra đi, tôi đi một chút rồi về, chặn cái gì mà chặn, chặn được hôm nay thì ngày mai tính sao? Không gặp được thì chả nhẽ người ta sẽ không gọi điện thoại à, cậu lằng nhằng cái gì?"
Tô Mạch chậm rãi thả lỏng ta, Giang Ly nói không sai, Ngụy Hân Nhã muốn đem tâm tư của cậu nói ra, việc này Tô Mạch không cản được. Cậu nghĩ, cũng tốt, nếu tôi chưa nói với cậu, thì cậu nghe người khác nói cũng được, mà Ngụy Hân Nhã không mở miệng thì tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Tô Mạch buông tay, nhìn Giang Ly kéo khóa lều cúi người ra ngoài.
Ngụy Hân Nhã chọn một nơi vắng người nói hai câu với Giang Ly, Giang Ly trong tức khắc liền cảm thấy kinh sợ còn lớn hơn kinh hỉ, cũng không biết Ngụy Hân Nhã tại sao lại thông suốt, chủ động muốn hẹn hò với hắn.
Giang Ly không tìm ra được lý do để từ chối, người con gái mình theo đuổi từ cấp ba lại đột nhiên đồng ý, theo lý thuyết thì đáng ra hắn sẽ rất vui vẻ, nhưng lúc này tâm tình hắn lại rất phức tạp. Trong nháy mắt trong đầu Giang Ly hiện lên vô số gương mặt của Tô Mạch, ánh mắt của Tô Mạch, giọng nói ấm áp của cậu, hơi lạnh bên đầu ngón tay cùng đôi môi nóng rực của cậu. Giang Ly tự hỏi bản thân có phải sắp điên rồi hay không.
Ngụy Hân Nhã đứng một bên đánh giá biểu tình của Giang Ly: "Cậu không đồng ý?"
Giang Ly lập tức phản ứng lại, cười cười: "Đâu có? À, được, không tồi."