Nhật Ký Bẻ Cong Trực Nam Thẳng Đứng

Chương 9



CHƯƠNG 9: TÔ TIÊN SINH CAO NHÃ THANH KHIẾT

Tô Mạch đỡ Giang Ly vào phòng ký túc xá không người, tiện tay ném người lên ghế ngồi, rồi lại đặt thuốc trên bàn, cuối cùng nói một câu: "Gọi người nhà tới đón cậu đi, tôi phải thu dọn đồ về nhà rồi."

Giang Ly vừa mới đổi một tư thế ngồi khác thoải mái hơn, bây giờ lại nghe lời Tô Mạch nói mới nhớ ra, hai vị trong nhà không đáng tin cậy kia đã sớm vứt cậu ở đây để đi du lịch Châu Âu rồi, làm gì có ai quản cậu sống hay chết nữa?

Giang Ly đập tay xuống mặt bàn một cái, nói: "Cái đụ?"

Tô Mạch vừa ra khỏi cửa lại nghe thấy tiếng kêu của Giang Ly, bước chân hơi dừng lại, cuối cùng vẫn là đè lửa giận xuống, quay lại nói: "Cậu xong chưa hả? Còn muốn cái gì nữa?"

Giang Ly nghĩ một lát, chuyện này Tô Mạch cũng không giúp được, dù sao đi nữa cũng không thể bắt người ta không về nhà mà ở trường hầu hạ hắn được, có khi nói ra không chừng Tô Mạch liền ném cả cái ghế kia vào đầu hắn ấy. Giang Ly khoát tay một cái, chỉ ra ngoài cửa: "Không có chuyện gì! Cậu đi đi!"

Tô Mạch híp mắt nhìn, cái thái độ gì đây, làm như Tô Mạch cậu là kẻ bội tình bạc nghĩa vậy. Có điều Tô Mạch thật sự đang vội về nhà, không có tâm tư mà cùng Giang Ly ở đây lăn qua lăn lại như này, vì thế cậu liền thuận theo ngón tay chỉ ra ngoài cửa của Giang Ly mà quay về phòng mình. Đợi tới khi Tô Mạch đi giao tài liệu cho thầy giáo xong, lại quay về phòng kéo vali ra ngoài cửa, liếc thấy cửa phòng Giang Ly chưa đóng, Tô Mạch đi mấy bước, cuối cùng vẫn nhịn không được vòng lại xem. Cậu nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn Giang Ly vẫn ngồi đần trên ghế như cũ.

Tô Mạch nhướn mày." "Muốn tọa hóa* à?" Tô Mạch nhướn mày.

*Tọa hóa: tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết, gọi là tọa hóa

Giang Ly như bị cậu đánh thức, chẹp một tiếng: "Tô rắn độc, cút nhanh đi, lão tử không muốn nhìn thấy cậu."

"Giống nhau cả." Tô Mạch định đi, nhưng lại vô thức nói nhiều hơn một câu: "Cậu không về nhà?"

"Có chứ." Giang Ly thở dài mấy hơi, nỗi đau thương vừa bị người nhà vô tình vứt bỏ lại nhói lên trong lòng: "Tôi không có sức thu dọn đồ, cũng không có người tới đón, bây giờ tôi mà về có khi còn chết giữa đường, tốt nhất vẫn nên ở lại đây mấy ngày đã."

Tô Mạch nhếch mép, cười một cái: "Cậu cũng không sợ chết trong ký túc à."

"Ơ cái người này!" Nếu không phải Giang Ly kỵ không chạm tới vết thương, thì cái bàn kia đã sớm bị ném rồi, Giang Ly tức đến khóe miệng cũng giật giật. "Cậu cút nhanh cho tôi! Đừng có làm chướng mắt lão tử nữa!"

Tô Mạch khoanh tay nghĩ nghĩ, cậu đem vali ném bên chân Giang Ly, bước một bước dài tới bên hắn, từ trên cao nhìn xuống. Giang Ly giật mình, ngẩng đầu che ngực lại, kêu lên: "Con mẹ nó, tôi là người bị thương! Cậu đừng có mà thừa nước đục mà thả câu đó!"

"Có bệnh thích làm người bị hại hả." Tô Mạch biểu tình lãnh đạm, "Vali đâu, tôi giúp cậu thu dọn."

"Yo." Giang vừa nghe liền vui vẻ, có thể khiến người này thu dọn hành lý giúp bản thân, trong lòng Giang Ly rất có cảm giác thành tựu, lập tức không chút khách khí chỉ tới một góc phòng, hạ lệnh: "Ở đó đó! Chính là cái kia! Mang ra đây cho lão gia ta nào!"

Tô Mạch mở chiếc vali ra, nhếch khóe miệng: "Lão gia, nằm vào đi."

Giang Ly lại muốn lập cái bàn, họ Tô này thật là một chút cũng không dễ gặm. Tô Mạch cúi đầu nhìn điện thoại, sắc mặt có chút không kiên nhẫn: "Định mang cái gì? Nói nhanh lên."

Tô Mạch e rằng đang vội đi thật, Giang Ly lại chả có gì cần mang theo cả, cầm điện thoại, đồ sạc pin với ví tiền ném cho vào túi, lại nói Tô Mạch đi mở tủ quần áo. Tô Mạch vừa kéo ngăn tủ ra, trong tức khắc liền nhăn mày lùi lại một mét.

"Chạy đi đâu." Giang Ly nhộn cả lên, "Lấy cho tôi mấy bộ quần áo."

Tủ quần áo bên trong một đống lộn xộn, đủ loại quần áo thu hè các mùa trộn lại với nhau, lại còn cả qυầи ɭóŧ tất chân cuộn lại với khăn tắm vứt lung tung chồng chất lên nhau nữa, bên ngoài như ẩn như hiện mà bốc lên một mùi gì đó. Tô Mạch quả thực muốn bỏ của chạy lấy người, có điều vì gánh cái trách nhiệm kia nên Tô Mạch cố gắng ép cái ý nghĩ đó xuống.

"Cậu không giặt quần áo à?" Tô Mạch ghét bỏ nắm một bó quần áo vào vali, xong lại cởi giày ra dẫm dẫm mấy cái.

"Mùa đông giặt quần áo làm gì?" Giang Ly còn ngạc nhiên hơn, "Cũng không ra mồ hôi mà?"

Tô Mạch lấy một cái áo phông nhìn có vẻ sạch sẽ hơn một chút gói lại đống qυầи ɭóŧ với mấy đôi tất cọc cạch kia, xong xuôi lại ném vào vali, lại như bào chế thuốc mà dẫm thêm mấy cái, cứ tiếp tục như thế đến khi gần như cả tủ quần áo đều được nhét hết vào. Cuối cùng Tô Mạch mới dùng đầu gối đè lên nắp vali, miễn cưỡng đem cái vali này khóa lại.

Giang Ly ngồi xem hết sức vui vẻ, thấy Tô Mạch thu dọn xong sắc mặt liền thay đổi, hắn liền nhanh tay tới dùng tay quạt mấy cái, mừng rỡ nói: "Ai da Tô ca vất vả rồi! Tô ca hiền đức! Tô ca huệ chất lan tâm*!"

*Huệ chất lan tâm: hay dùng để so sánh tính cách của người phụ nữ. Trái tim thuần khiết như Hoa Huệ, phẩm chất tao nhã như Hoa Lan.

Tô Mạch đem vali ném tới bên người Hành Sính: "Còn biết thành ngữ nữa cơ đấy, đi!"

Giang Ly một tay kéo vali, một tay quàng lên vai Tô Mạch, được Tô Mạch đỡ eo chậm rãi ra ngoài cổng trường. Tuy rằng hai người lớn lên đều dễ nhìn, dáng người cũng tốt, nhưng cái tư thế dính vào nhau như này nhìn kiểu gì cũng ngứa mắt. Có điều Giang Ly trái lại phải khổ một chút rồi, cứ nằm ngất trong ký túc xá như này thì thà về nhà còn hơn, Tô Mạch cũng không tỏ ý gì, vẻ mặt bình tĩnh, Giang Ly nghĩ trên thế giới này không có chuyện gì có thể khiến người này biến sắc.

Tới cổng trường, Tô Mạch vẫy một chiếc taxi, đem vali của Giang Ly ném lên xe, Giang Ly trong tức khắc liền giận dỗi.

Tô Mạch liếc hắn: "Đi đi? Còn lưu luyến không nỡ đi à?"

"Nói vớ vẩn!" Giang Ly tì lên cửa xe, "Xuống xe cũng không ai đón tôi, Tô ca, không bằng cậu đã giúp thì giúp tôi đến cùng đi? Nói tôi đây này, còn không phải là do cậu ban tặng sao, cũng nên chịu trách nhiệm tí đi?"

Tô Mạch mím môi nhẫn nhịn, có chút muốn ngay tại đây diệt khẩu miếng da chó bôi đầy cao giảm đau Giang Ly này.

"Thật là không có người đón?" Tô Mạch có chút không tin.

Giang Ly lập tức lấy tay ra chỉ trời chỉ đất, thề: "Thật sự không có! Bố mẹ tôi đi du lịch rồi! Tôi mà nói điêu ngày mai liền xấu như chó!"

Bác tài xế có chút mất kiên nhẫn, quay đầu lại kêu: "Này! Đi thì lên! Không đi thì đừng có kéo cửa xe! Hai đứa con trai lớn cả rồi, còn dông dài cái gì! Yêu nhau à!"

Giang Ly lập tức chui vào xe ngồi, lại trả lời bác tài: "Đúng vậy! Chưa thấy con trai yêu con trai bao giờ sao!" vừa nói vừa vẫy Tô Mạch vào, lúc này xe taxi không dễ gọi đâu, bỏ lỡ nữa là phải đợi nửa ngày.

Tô Mạch đau đầu ấn thái dương, đem vali cất gọn vào cốp xe, xong xuôi lại mở cửa bên cạnh ngồi vào. Giang Ly nhanh chóng cười tủm tỉm vỗ vỗ đùi Tô Mạch, chân chó nói: "Tô ca nghĩa khí!"

Tô Mạch bây giờ đã không muốn nói chuyện với hắn nữa rồi, ghét bỏ liếc mắt một cái. Giang Ly nói địa chỉ cho bác tài, Tô Mạch có chút ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng không biểu cảm quay về. Cả đường Tô Mạch trầm mặc không nói chuyện, Giang Ly ngược lại lại cùng bác tài tám chuyện đến khí thế ngút trời. Bác tài thông qua kính chiếu hậu đánh giá biểu tình hai người một cái, cuối cùng vẫn nhịn không được, cẩn thận hỏi một câu: "Hai cháu...thật sự là cái kia à?"

Giang Ly nhanh chóng vỗ đùi: "Ai da chú ơi! Nhìn chuẩn đó!"

"Đương nhiên!" Bác tài đắc ý, không chú ý tới mặt mũi Tô Mạch đã trầm hơn cả nước biển, "Chú xem người là chỉ có chuẩn! Chuyện này ở thời hiện đại như bây giờ là điều rất bình thường, hai đứa cũng không phải áp lực tâm lý làm gì, sống thì phải sống cho vui vẻ đúng không nào? Thôi không nói cái khác, hai đứa rất xứng đôi đó!"

"Vâng vâng vâng  hahahahahahaha thật là!" Giang Ly cười đến ngã xuống vai Tô Mạch, Tô Mạch duỗi tay véo một cái trên lưng Giang Ly, lạnh mặt nói: "Im miệng."

Giang Ly đau đến cúc hoa cũng co lại, không dám tùy tiện nói thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.