Nhật Ký Bí Mật Của Tiểu Thư Miranda

Chương 2



Hoàn toàn không có gì phóng đại khi nói rằng Miranda đã mơ đến giây phút này suốt bao nhiêu năm nay rồi. Và trong những giấc mơ của mình, dường như cô luôn biết phải nói gì. Nhưng thực tế thì có vẻ cô không thể nói gì, cô không thể làm gì ngoài việc nín thở, ngây ra nhìn anh - đúng theo nghĩa đen, cô nghĩ thầm, khá đúng nghĩa đen, không hít thở.

Thật buồn cười, cô đã luôn luôn nghĩ đó là một phép nói ẩn dụ. Nín thở. Nín thở.

“Tôi nghĩ là chưa,” anh đang nói, cô chỉ vừa vặn nghe được tiếng anh vượt lên trên tiếng chạy đua điên cuồng của những ý nghĩ trong đầu. Cô nên bỏ chạy, nhưng cô bị đông cứng mất rồi. Cô không nên làm thế này, nhưng cô muốn, ít nhất cô đã nghĩ mình muốn vậy - chắc chắn cô nghĩ mình muốn làm điều này từ hồi mười tuổi và thậm chí không biết đó là điều mình vẫn đang chờ đợi...

Và môi anh chạm vào môi cô. “Dễ thương thật,” anh thì thầm, trút xuống má cô những cái hôn tinh tế, cám dỗ đến tận quai hàm cô.

Cảm giác như đang ở trên thiên đường. Không giống với bất kỳ điều gì cô từng biết. Một luồng cảm giác trào dâng trong cô, sự căng thẳng đến kỳ lạ, nó cuộn lại rồi duỗi ra. Cô không chắc mình phải làm gì, vì vậy cô đứng đó đón nhận những nụ hôn miên man anh đang đặt lên khắp khuôn mặt mình, dọc theo gò má và quay lại trên môi cô.

“Mở miệng ra,” anh ra lệnh và cô làm theo, bởi vì đây là Turner và vì cô muốn thế. Không phải cô đã luôn muốn thế sao?

Lưỡi anh ấn sâu vào trong, cô cảm thấy mình đang bị kéo lại, áp vào anh sát hơn nữa. Những ngón tay của anh đang ra lệnh, rồi miệng anh đang ra lệnh và cô nhận ra chuyện này là sai lầm. Đây không phải khoảnh khắc cô vẫn mơ ước bao năm qua. Anh không muốn cô. Cô không biết tại sao anh lại hôn cô, nhưng anh không hề muốn cô. Và anh rõ ràng không yêu cô. Không hề có sự ân cần âu yếm trong nụ hôn này.

“Hôn lại tôi đi, chết tiệt,” anh gầm lên, và ép môi mình lên môi cô với một đợt quyết tâm mới. Nó thô cứng, đầy giận dữ, và lần đầu tiên trong đêm đó Miranda bắt đầu thấy sợ.

“Không,” cô cố gắng nói, nhưng giọng nói của cô tắt nghẹn trên môi anh. Bàn tay anh lần xuống mông cô, ép người cô vào chỗ kín đáo nhạy cảm nhất trên người anh. Cô không hiểu làm sao cô lại có thể vừa muốn lại vừa không muốn điều này, anh có thể khiến cô rạo rực và cũng làm cô sợ hãi, làm thế nào cô có thể cùng lúc vừa yêu vừa căm ghét anh với mức độ ngang nhau như vậy cơ chứ.

“Không,” cô lại nói, chèn hai tay vào giữa họ, lòng bàn tay đẩy vào ngực anh. “Không!”

Và thế là anh bước ra xa, hết sức đột ngột, thậm chí không dấu hiệu ham muốn nhỏ nhất nào.

“Miranda Cheever,” anh thì thầm, giọng lè nhè, “có ai biết đâu?”

Cô tát anh.

Mắt anh nheo lại, nhưng anh không nói gì.

“Tại sao anh làm thế?” cô hỏi, giọng điềm tĩnh ngay cả khi toàn thân đang run rẩy.

“Hôn cô à?” Anh nhún vai. “Tại sao lại không?”

“Không,” cô giật lùi lại, kinh hoàng nhận thấy vẻ đau khổ trong giọng nói của chính mình. Cô muốn giận dữ. Cô đang giận dữ, nhưng cô muốn nghe thấy nó cơ. Cô muốn anh biết. “Có lẽ anh không thoải mái. Anh đã mất đặc quyền đó.”

Anh cười thầm, tự nguyền rủa bản thân. “Cô thật hết sức thú vị, giống loại phụ nữ thích thống trị trong chuyện ấy.”

“Thôi đi,” cô kêu lên. Anh cứ nói về những thứ cô không hiểu, và cô ghét anh vì điều đó. “Tại sao anh lại hôn em? Anh không yêu em.”

Móng tay cô bấm sâu vào lòng bàn tay. Ngu ngốc, đồ con gái ngu ngốc. Tại sao cô lại nói thế chứ?

Nhưng anh chỉ cười. “Tôi quên là cô chỉ mới mười chín tuổi và vì thế không nhận ra rằng tình yêu không bao giờ là điều kiện tiên quyết cho một nụ hôn.”

“Em còn không nghĩ là anh thích em.”

“Vớ vẩn. Dĩ nhiên là tôi thích cô.” Anh chớp mắt, như thể cố gắng nhớ lại, một cách chính xác, xem mình đã quen cô như thế nào. “À, dĩ nhiên tôi không ghét cô.”

“Em không phải là Leticia,” cô thì thầm.

Trong một tích tắc, bàn tay anh đang nắm cánh tay cô bỗng thít chặt lại, làm cô đau nhói. “Đừng bao giờ nhắc đến tên cô ta một lần nữa. Cô nghe rõ chưa hả?”

Miranda nhìn chằm chằm vào anh, choáng váng trước cơn giận điên cuồng ấy. Sự lạnh lẽo trong đôi mắt ấy. “Em xin lỗi,” cô vội nói. “Làm ơn để em đi.”

Nhưng anh không nhúc nhích. Anh nới lỏng nắm tay, nhưng chỉ một chút và gần như nhìn đăm đăm xuyên qua cô. Vào một hồn ma. Hồn ma của Leticia.

“Turner, làm ơn,” Miranda thì thầm. “Anh đang làm em đau.”

Nét mặt anh bừng tỉnh và anh bước lùi lại. “Tôi xin lỗi,” anh nói. Anh nhìn chỗ khác - nhìn qua cửa sổ ư? Hay đồng hồ? “Tôi xin lỗi,” anh nói cộc lốc. “Vì đã hung bạo với cô. Vì mọi điều.”

Miranda nuốt khan. Cô nên đi. Cô nên tát anh lần nữa rồi bỏ đi, nhưng cô thật hèn nhát, và cô không thể ngăn bản thân tiếng, “Em rất tiếc vì chị ấy khiến anh quá khổ sở.”

Ánh mắt anh lướt đến mắt cô. “Chuyện ngồi lê đôi mách len đến tận lớp học sao?”

“Không!” cô nói nhanh. “Chỉ là... em có thể biết như vậy.”

“Ồ?”

Cô cắn môi, tự hỏi nên nói gì tiếp theo. Ở lớp học mọi người cũng có bàn tán thật. Nhưng còn hơn thế nữa, cô đã tự mình thấy rõ. Ở lễ cưới của mình, anh quá đắm chìm trong tình yêu. Ánh mắt anh ngời sáng với tình yêu đó, và khi anh nhìn Leticia, Miranda có thể thực sự thấy cả thế giới hoàn toàn biến mất. Như thể họ đang ở trong thế giới nhỏ bé của riêng họ, chỉ có hai người bọn họ và cô đang quan sát họ từ bên ngoài vậy.

Rồi đến lần tiếp theo cô nhìn thấy anh... Nó đã khác hẳn.

“Miranda,” anh thúc giục.

Cô nhìn anh và dịu dàng nói, “Bất cứ ai biết anh trước khi kết hôn đều có thể nói rằng anh không hạnh phúc.”

“Như thế nào?” Anh nhìn chằm chằm xuống cô, có điều gì đó quá khẩn thiết trong ánh mắt anh khiến Miranda chỉ có thể nói với anh sự thật.

“Anh đã từng cười rất vang,” cô khẽ nói. “Anh từng cười rất vang và ánh mắt anh sáng lấp lánh.”

“Còn bây giờ?”

“Bây giờ anh lạnh giá và khắc nghiệt.”

Anh nhắm mắt lại và trong một thoáng Miranda đã nghĩ anh. Nhưng cuối cùng anh ném cho cô một cái nhìn trừng trừng xuyên thấu, và một bên khóe miệng anh nhếch lên thành điệu cười nhạo báng giễu cợt. “Tôi là vậy.” Anh khoanh hai tay và tựa người vào tủ sách vẻ xấc xược. “Lạy Chúa, hãy nói tôi nghe, tiểu thư Cheever, từ khi nào cô đã trở nên quá mẫn cảm thế?”

Miranda nuốt nghẹn, đấu tranh với nỗi thất vọng dâng lên trong cuống họng. Con quỷ trong anh lại chiến thắng. Trong thoáng chốc - khi mắt anh nhắm lại - dường như anh đã nghe cô nói. Không phải những lời cô nói mà là ý nghĩa ẩn sau chúng. “Em vẫn luôn như vậy,” cô nói. “Anh đã từng bình luận về điều đó khi em còn nhỏ.”

“Đôi mắt nâu to tròn kia,” anh nói với tiếng cười khẩy nhẫn tâm, “dõi theo tôi khắp mọi nơi. Cô nghĩ tôi không biết cô ngưỡng mộ tôi sao?”

Nước mắt làm mắt Miranda cay xè. Làm sao anh có thể tàn nhẫn nói ra điều đó chứ? “Anh đã rất tốt với em khi em còn bé,” cô nói khẽ.

“Tôi dám chắc là mình đã là vậy. Nhưng đó là chuyện rất lâu rồi.”

“Không ai nhận ra điều đó rõ hơn em.”

Anh không nói gì và cô cũng không nói gì. Sau đó, cuối cùng...

“Đi đi.”

Giọng anh cộc cằn và khàn đặc, đau khổ và đầy ắp nỗi buồn đến thắt lòng.

Cô bỏ đi.

Trong nhật ký của cô đêm ấy không có một dòng nào cả.

Sáng hôm sau, Miranda thức dậy với một ý định rõ ràng. Cô muốn về nhà. Cô không quan tâm liệu mình có bỏ lỡ bữa sáng hay không, cô không quan tâm liệu trời có đổ mưa như trút hay không và cô có phải vất vả đi bộ trong cơn mưa tầm tã hay không. Cô chỉ không muốn ở đây, với anh, trong cùng một mái nhà, trên cùng một mảnh đất.

Thật quá đau buồn. Anh đi mất rồi. Turner mà cô biết, Turner mà cô ngưỡng mộ - anh đã biến mất rồi. Cô đã cảm thấy điều đó, dĩ nhiên là thế. Cô cảm thấy điều đó trong những chuyến về thăm nhà của anh. Đầu tiên là trong đôi mắt anh. Sau đó là đến khóe miệng và những nếp nhăn giận dữ khắc sâu vào các góc khuất trên gương mặt anh.

Cô cảm thấy điều đó, nhưng mãi cho đến lúc này, cô mới thực sự chấp nhận sự thật.

“Cậu dậy rồi.”

Đó là Olivia, ăn vận chỉnh tề và vô cùng quyến rũ, thậm chí trong bộ đồ tang đen.

“Thật không may,” Miranda làu bàu.

“Sao cơ?”

Miranda mở miệng, rồi nhớ ra là Olivia không chờ đợi một câu trả lời, vậy thì sao lại phí sức chứ?

“Nào, khẩn trương lên,” Olivia nói. “Sửa soạn đi, và mình sẽ bảo cô hầu của mình hoàn thành nốt các chi tiết nhỏ. Rõ ràng cô ấy có phép mầu đối với những mái tóc.”

Miranda tự hỏi khi nào thì Olivia mới nhận thấy cô không hề động đậy.

“Dậy đi, Miranda.”

Miranda bật dậy như lò xo. “Lạy Chúa, Olivia. Không có ai nói với cậu rằng gào vào tai người khác là thô lỗ à?”

Khuôn mặt Olivia hiện ra lờ mờ phía trên mặt cô, hơi quá gần. “Nói thật là sáng nay trông cậu không giống con người cho lắm.”

Miranda trở người. “Mình không cảm thấy giống người chút nào đâu.”

“Cậu sẽ thấy khá hơn sau bữa sáng.

“Mình không đói.”

“Nhưng cậu không thể bỏ bữa sáng.”

Miranda nghiến răng. Tính tình vui vẻ như thế nên bị luật pháp cấm trước giờ chiều mới phải.

“Miranda.”

Miranda vớ một cái gối trùm qua đầu. “Nếu cậu còn gọi tên mình một lần nữa, mình sẽ giết cậu đấy.”

“Nhưng bọn mình có việc phải làm.”

Miranda chững lại. Livvy đang nói về cái quái quỷ gì thế? “Công việc á?” cô lặp lại.

“Phải, công việc.” Olivia giật cái gối ra ném xuống sàn nhà. “Mình đã có một ý tưởng tuyệt vời. Nó đến với mình trong một giấc mơ.”

“Cậu đùa à.”

“Ờ, mình đang đùa đấy, nhưng ý tưởng đó đã đến với mình sáng nay khi mình còn nằm trên giường.” Olivia mỉm cười - một nụ cười thuộc dạng nham hiểm, thực ra kiểu cười này nghĩa là cô ấy đang có một ý tưởng tuyệt vời mới lóe lên hoặc sắp sửa phá hủy toàn bộ cái thế giới mà người ta vốn quen thuộc. Và giờ thì Olivia đang chờ đợi - đây hình như là lần duy nhất cô ấy từng chờ đợi - vậy nên Miranda đành thưởng cho sự kiên nhẫn này bằng câu hỏi. “Vậy thì nó là gì nào?”

“Cậu.”

“Mình.”

“Và Winston.”

Mất một lúc Miranda không thể thốt nên lời. Và... “Cậu điên rồi.”

Olivia nhún vai và ngồi ngay ngắn lại. “Hoặc rất, rất thông minh. Nghĩ mà xem, Miranda. Nó thật

Ngay lúc này, Miranda không thể nghĩ đến bất cứ gì liên quan tới các quý ông ngay lúc này, nhất là tới người có cái họ Bevelstoke, ngay cả khi đó không phải là Turner chăng nữa.

“Cậu biết rõ anh ấy, và cả hai cùng tuổi,” Olivia nói, điểm danh các vấn đề trên đầu ngón tay.

Miranda lắc đầu và xuống giường ở mép bên kia.

Nhưng Olivia nhanh chân hơn và xuất hiện cạnh cô sau vài giây. “Cậu không thực sự muốn tham gia mùa hội,” cô ấy tiếp tục. “Cậu đã nói thế hàng ngàn lần. Và cậu ghét trò chuyện với những người không quen biết.”

Miranda cố gắng né cô bạn bằng cách trốn sau tủ áo.

“Vì cậu biết Winston - như mình đã chỉ ra rồi đấy - điều đó loại trừ việc cần phải trò chuyện với người xa lạ, vả lại,” gương mặt tươi cười của Olivia lại xuất hiện trước mắt Miranda, “thế có nghĩa chúng mình sẽ là chị em.”

Miranda vẫn im lặng, những ngón tay nắm chặt lấy chiếc váy mặc ban ngày mà cô lấy ra từ tủ áo. “Nghe thật đáng yêu, Olivia ạ.” Giờ cô còn có thể nói gì khác đây?

“Ồ, mình hết sức cảm động vì cậu đồng ý!” Olivia la lên, choàng hai cánh tay ôm lấy bạn. “Sẽ thật tuyệt vời. Vô cùng tuyệt vời. Trên cả tuyệt vời ấy chứ. Thật hoàn hảo.”

Miranda đứng chết lặng, băn khoăn tự hỏi thế quái nào mình lại vướng vào tình trạng lộn xộn như thế nhỉ.

Olivia lùi lại, vẫn tươi cười hớn hở rạng rỡ. “Winston sẽ không biết được anh ấy gặp phải chuyện gì đâu.”

“Mục đích của chuyện này là làm mối hay đơn giản vì anh trai cậu là đối tượng tốt nhất hả?”

“À, cả hai, dĩ nhiên rồi,” Olivia thoải mái thừa nhận. Cô thMiranda ra và buông người xuống một chiếc ghế gần đó. “Có vấn đề gì à?”

Miranda mở miệng định nói, nhưng Olivia đã nhanh hơn. “Dĩ nhiên là không rồi,” cô bạn nói. “Tất cả vấn đề là sự tương đồng về mục đích, Miranda ạ. Thật sự, mình ngạc nhiên là trước đây bọn mình không nghiêm túc cân nhắc chuyện này đấy.”

Quay lưng lại với Olivia, Miranda cho phép bản thân được nhăn nhó. Dĩ nhiên cô chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về vụ đó cả. Cô quá bận mơ mộng về Turner.

“Và mình đã thấy Winston nhìn cậu tối qua.”

“Chỉ có năm người trong phòng thôi, Olivia. Anh ấy không thể nào không nhìn mình mãi được.”

“Vấn đề là ở cách nhìn,” Olivia khăng khăng. “Cứ như thể anh chàng chưa bao giờ nhìn thấy cậu trước đây vậy.”

Miranda bắt đầu chui vào bộ váy. “Mình khá chắc chắn là cậu đã nhầm rồi.”

“Mình không nhầm. Đây, xoay lại, mình sẽ cài khuy cho cậu. Mình chưa bao giờ nhầm lẫn những chuyện kiểu này.”

Miranda kiên nhẫn đứng yên trong khi Olivia cài vạt váy cho cô. Và rồi cô chợt nảy ra ý nghĩ...

“Thế cậu đã có cơ hội để đoán trúng lần nào hả? Bọn mình đã bị chôn vùi ở vùng thôn quê này. Bọn mình có được chứng kiến ai rơi vào lưới tình đâu cơ chứ.”

“Dĩ nhiên là có chứ. Có Billy Evans và...”

“Họ buộc phải kết hôn, Olivia ạ. Cậu biết thế mà.”

Olivia cài xong cái khuy cuối cùng, đặt hai tay lên vai Miranda xoay người cô bạn lại cho tới khi họ đối diện nhau. Nét mặt Olivia lúc này thật tinh quái, ngay cả so với tính cách của cô ấy. “Phải, nhưng tại sao họ lại phải cưới chứ? Bởi vì họ yêu

“Mình không nhớ là cậu từng tiên đoán về đám cưới ấy đấy.”

“Vớ vẩn. Dĩ nhiên mình đã nói rồi. Lúc ấy cậu đang ở Scotland. Và mình không thể kể với cậu chuyện đó trong thư được, toàn bộ chuyện đó có vẻ quá nhớp nhúa đến mức không thể viết ra.”

Miranda không rõ tại sao lại nhớp nhúa đến mức ấy - có thai ngoài ý muốn là có thai ngoài ý muốn. Viết nó ra cũng đâu có thay đổi được điều gì. Nhưng dù vậy, Olivia vẫn giữ quan điểm của mình. Hằng năm Miranda đến Scotland sáu tuần lễ để thăm ông bà ngoại, và Billy Evans tổ chức đám cưới trong khi cô đi vắng. Đảm bảo là Olivia đã nghĩ ra một lý lẽ mà cô không thể bắt bẻ được.

“Mình đi ăn sáng chứ nhỉ?” Miranda mệt mỏi hỏi. Cô chẳng có cách nào tránh được việc phải chường mặt ra nữa rồi, với cả, theo một cách nào đó, đêm qua Turner đã không cư xử đúng với con người thật của mình. Nếu trên thế gian này còn chút công bằng thì cả sáng nay hẳn anh ta phải say khướt trên giường với cái đầu đau như bị dần.

“Để Maria làm tóc cho cậu xong đã,” Olivia quyết định. “Bọn mình không được bỏ lỡ cơ hội. Việc của cậu bây giờ là phải xinh đẹp. Ồ, đừng có nhìn mình ngây ra như thế. Cậu xinh hơn cậu tưởng rất nhiều đấy.”

“Olivia.”

“Không, không, lựa chọn từ ngữ tệ quá. Cậu không xinh. Mình mới xinh. Xinh xắn và cù lần. Cậu có nét gì đó hơn thế.”

“Mặt dài.”

“Không hẳn. Ít nhất không dài bằng hồi cậu còn nhỏ.” Olivia nghiêng đầu về một bên. Và không nói gì.

Không nói gì. Olivia.

“Cái gì thế?” Miranda ngờ vực.

“Mình nghĩ cậu đã trở thành con người thực của mình.”

Đó là điều Turner đã nói, nhiều năm trước. Một ngày nào đó em sẽ trở thành chính em, và em sẽ xinh đẹp, còn thông minh thì em có sẵn rồi. Miranda ghét cái việc cô vẫn nhớ câu nói đó. Và cô căm ghét việc nó khiến cô muốn khóc.

Olivia nhìn thấy cảm xúc ấy trong mắt bạn mình nên cũng rưng rưng muốn khóc. “Ôi, Miranda,” cô ôm ghì bạn thật chặt. “Mình cũng yêu cậu. Chúng mình sẽ là chị em tốt nhất. Mình không thể đợi được nữa.”

Đến lúc Miranda ngồi vào bàn ăn sáng (mất tròn ba mươi phút, cô thề là mình đã dành quá nhiều thời gian cho việc làm tóc, và rồi lại thề sẽ không bao giờ thế nữa), dạ dày cô đang sôi réo ầm ĩ.

“Chào buổi sáng, cả nhà,” Olivia vừa hớn hở nói vừa lấy một cái đĩa từ tủ bát. “Turner đâu rồi?”

Miranda lặng lẽ gửi đến Chúa trời một lời tạ ơn vì sự vắng mặt của anh.

“Vẫn ở trên giường, mẹ nghĩ thế,” Phu nhân Rudland đáp. “Tội nghiệp. Nó bị sốc. Thật là một tuần lễ khủng khiếp.”

Không ai nói gì. Không ai trong phòng thích Leticia.

Olivia phá vỡ im lặng. “Đúng vậy,” cô nói. “Thế đấy, con hy vọng anh ấy không ngất xỉu vì bị đói. Tối qua anh ấy cũng chẳng ăn tối với chúng ta.”

“Olivia, vợ anh ấy vừa mới mất,” Winston nói. “Vì gãy cổ, khốn khổ. Xin em ban cho anh ấy ít lòng trắc ẩn đi.”

“Vì em yêu anh ấy nên em quan tâm đến sức khỏe của anh ấy chứ,” Olivia nói với vẻ gắt gỏng chỉ dành riêng cho cậu anh song sinh của mình. “Người đàn ông ấy đang tuyệt thực.”

“Mẹ đã cho mang một khay lên phòng anh rồi,” Phu nhân Rudland lên tiếng chấm dứt cuộc cãi vã. “Chào cháu, Miranda.”

Miranda giật mình. Cô còn đang bận quan sát Olivia và Winston. “Chào Phu nhân Rudland,” cô vội nói. “Cháu tin là bác đã một giấc ngủ ngon.”

“Như ta đã hy vọng.” Nữ Bá tước thở dài và nhấp một ngụm trà. “Đây là thời gian khó khăn. Nhưng ta phải cảm ơn cháu lần nữa vì đã ở lại đêm qua. Ta biết đó là sự an ủi cho Olivia.”

“Dĩ nhiên ạ,” Miranda thì thầm. “Cháu mừng là có thể giúp được cô ấy.” Cô theo Olivia đến tủ bát và tự lấy cho mình một cái đĩa ăn sáng. Khi trở lại bàn, cô nhận thấy Olivia đã chừa cho cô chiếc ghế cạnh Winston.

Cô ngồi xuống và ngẩng lên nhìn những người nhà Bevelstoke. Họ đều đang mỉm cười với cô, Ông bà Rudland với vẻ nhân từ, Olivia thì khôn ngoan tinh quái, còn Winston...

“Chào buổi sáng, Miranda,” cậu nồng nhiệt nói. Ánh mắt Winston... Chúng có vẻ...

Vẻ vui thích ư?

Lạy Chúa tôi, lẽ nào Olivia đã đúng? Có điều gì đó khác lạ trong cách Winston nhìn cô.

“À vâng, cảm ơn anh,” Miranda hoàn toàn bối rối. Winston chỉ cư xử như anh em trai của cô, đúng không? Anh ấy không thể nghĩ về cô như là... và cô cũng không thể. Nhưng nếu anh có thể, vậy thì cô cũng có thể ư? Và...

“Em có định ở lại Haverbreaks hết sáng nay không?” cậu hỏi. “Anh nghĩ chúng mình có thể cưỡi ngựa. Có thể là sau bữa sáng?”

Ôi Chúa nhân từ. Olivia đã đúng.

Miranda trố mắt ngạc nhiên. “Em, à, ờ, em chưa quyết định.”

Olivia đá chân cô dưới gầm bàn.

“Ối!”

“Con cá thu đã chết chưa?” Phu nhân Rudland hỏi.

Miranda lắc đầu. “Dạ?” cô hắng giọng. “À, nó chỉ còn là bộ xương, cháu nghĩ vậy.”

“Đó là lý do tại sao con không bao giờ ăn cá vào bữa sáng,” Olivia tuyên bố.

“Em nói gì thế, Miranda?” Winston cự lại. Cậu mỉm cười - một tuyệt tác mang vẻ biếng lười trẻ thơ chắc chắn làm tan vỡ hàng ngàn trái tim thiếu nữ. “Chúng ta sẽ đi cưỡi ngựa chứ?”

Miranda cẩn thận né hai chân mình tránh xa chân Olivia và nói, “Em e là em không mang đồ cưỡi ngựa.” Đó là sự thật, và quả là quá tệ, bởi vì cô bắt đầu nghĩ rằng một cuộc dạo chơi với Winston có thể là phương cách tuyệt vời để xua đuổi Turner ra khỏi tâm trí mình.

“Cậu có thể mượn một bộ của mình,” Olivia mỉm cười ngọt ngào qua lát bánh mì nướng. “Nó hơi rộng một tẹo thôi.”

“Vậy là xong rồi nhé,” Winston nói. “Sẽ rất vui đây. Đã lâu lắm rồi chúng ta mới có cơ hội.”

Miranda thấy mình cũng đang mỉm cười. Winston thật dễ chịu, ngay cả bây giờ, khi cô đang bị quay mòng mòng bởi những ý định của cậu. “Em nhớ là đã bảy năm rồi. Em thường phải ở Scotland khi anh được nghỉ học.”

“Nhưng không phải hôm nay,” cậu vui vẻ tuyên bố rồi nâng tách trà lên, mỉm cười với cô qua miệng tách, và Miranda bị choáng váng bởi trông cậu giống hệt Turner khi còn trẻ. Winston bây giờ hai mươi, chỉ lớn hơn Turner một tuổi khi cô phải lòng anh.

Khi họ gặp lần đầu, cô chỉnh lại. Cô không yêu anh. Cô chỉ tưởng là mình yêu anh thôi. Bây giờ cô đã biết rõ hơn rồi.

11 THÁNG TƯ 1819

Buổi cưỡi ngựa với Winston hôm nay thật tuyệt thật giống anh trai - nếu ông anh trai của anh tử tế và chu đáo và vẫn còn khiếu hài hước như trước đây.

Turner ngủ không ngon, nhưng điều này chẳng làm anh ngạc nhiên; anh khó mà ngủ ngon được nữa. Và quả vậy, sáng nay anh vẫn còn khó chịu và giận dữ - chủ yếu là với chính mình.

Anh đã nghĩ cái quái quỷ gì thế? Hôn Miranda Cheever. Cô gái ấy thực sự như đứa em gái nhỏ của anh. Anh đã tức giận, và có lẽ cũng hơi say một chút, nhưng đó không phải là lý do để bao biện một hành vi đáng khinh như thế. Leticia đã giết chết nhiều thứ trong anh, nhưng ơn Chúa, anh vẫn còn là một quý ông. Nếu không thì, anh còn lại gì chứ?

Anh thậm chí còn không thèm muốn cô. Không hẳn. Anh biết sự ham muốn, biết rằng nhu cầu bức thiết được chiếm hữu và khẳng định, cái anh cảm thấy ở Miranda...

À, anh không biết đó là gì, nhưng nó không giống thế.

Đó là đôi mắt nâu to tròn của cô. Chúng nhìn thấy mọi điều. Chúng làm anh khó chịu. Luôn luôn thế. Ngay cả khi là một đứa trẻ, cô dường như đã khôn ngoan hiểu biết một cách kỳ lạ. Khi anh đứng đó, trong phòng làm việc của bố mình, anh cảm thấy bị bóc trần, trở nên trong suốt. Cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, vừa mới rời trường học, và lại còn nhìn xuyên thấu anh. Sự xâm nhập ấy đã làm anh điên tiết, bởi vậy anh đáp trả bằng cách duy nhất dường như là thích đáng vào lúc đó.

Đồng thời cũng là cách không phù hợp nhất.

Và bây giờ anh sắp phải xin lỗi. Chúa ơi, nhưng thật không thể nào chịu nổi suy nghĩ đó. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu giả vờ như nó chưa bao giờ xảy ra và phớt lờ cô trong suốt phần đời còn lại của anh, nhưng chuyện đó rõ ràng là không gột rửa được, hoàn toàn không nếu anh còn muốn nhìn mặt em gái mình. Và bên cạnh đó, anh hy vọng mình còn giữ lại được chút nào đấy phong thái đứng đắn của một quý ông.

Leticia đã giết chết hầu như tất cả những gì tốt đẹp và ngây thơ trong anh, nhưng chắc chắn vẫn phải còn lại thứ gì đó. Và khi một quý ông cư xử bậy bạ với một ô, thì quý ông đó phải xin lỗi.

Đến khi Turner xuống ăn sáng thì gia đình anh đã ra ngoài hết, càng tốt cho anh. Anh ăn cho xong bữa và uống vội tách cà phê, xem cái cái thứ chất lỏng màu đen ấy như một kiểu hành xác để tạ tội và thậm chí không nao núng khi nó trôi xuống họng, nóng rát và đắng ngắt.

“Ngài cần gì nữa không ạ?”

Turner nhìn thằng hầu đang loanh quanh bên cạnh anh. “Không,” anh nói. “Giờ thì không.”

Cậu nhóc người hầu bước lui nhưng không ra khỏi phòng, và Turner quyết định ngay lúc đó là đã đến lúc rời Haverbreaks. Ở đây có quá nhiều người. Quỷ thật, rất có thể mẹ anh đã ra lệnh cho toàn bộ gia nhân trong nhà phải để mắt canh chừng anh.

Vẫn còn quắc mắt cau có, anh đẩy mạnh chiếc ghế về phía sau và sải bước ra đại sảnh. Anh báo cho người hầu riêng biết rằng họ sẽ cấp tốc rời đi. Họ có thể đi trong vòng một giờ nữa. Tất cả những gì phải làm là tìm Miranda và kết thúc cái việc chết tiệt này rồi anh có thể trở về lẩn tránh trong ngôi nhà của mình và...

Tiếng cười đùa.

Anh ngẩng lên nhìn. Winston và Miranda vừa bước vào, má ửng hồng đẹp rạng rỡ vì không khí trong lành và ánh mặt trời.

Turner nhướn mày và dừng lại, đợi xem mất bao lâu thì họ mới nhận thấy sự hiện diện của anh.

“Và đó,” Miranda đang nói, rõ ràng chuẩn bị vào phần kết một câu chuyện, “là lúc em biết không thể tin cậy giao phó món sô cô la cho Olivia.”

Winston phá lên cười, ánh mắt cậu trìu mến bao quanh cô. “Em đã thay đổi, Miranda.”

Cô đỏ mặt hết sức duyên dáng. “Không quá nhiều đâu. Chủ yếu là em đã lớn rồi thôi.”

“Đúng là em đã lớn.”

Turner nghĩ hình như mình bị á khẩu.

“Anh tưởng là anh có thể đi học rồi về nhà thấy em vẫn y như cái hồi anh tạm biệt em đi hả?”

Winston cười toe toét. “Đại khái thế. Nhưng anh phải thừa nhận là anh rất thích em bây giờ.” Cậu chạm vào tóc cô, nó được cuốn lọn thành một búi gọn gàng. “Anh thề là không dám giật mái tóc này nữa đâu.”

Cô lại đỏ mặt, và quả thật, những điều Winston nói thật quá ngọt ngào.

“Chào buổi sáng,” Turner nói lớn, không buồn di chuyển từ chỗ mình ngang qua đại sảnh.

“Em tin giờ này là buổi chiều rồi,” Winston đáp.

“Vì không quen lắm, có lẽ vậy,” Turner nói với điệu cười nửa miệng nhạo báng.

“Ở London buổi sáng kéo dài tới hai giờ à?” Miranda hỏi mát mẻ.

“Nếu như kết quả buổi tối trước đó làm người ta thất vọng.”

“Turner,” Winston lên tiếng vẻ trách móc.

Turner nhún vai. “Anh cần nói chuyện với tiểu thư Cheever,” anh không buồn liếc cậu em trai. Môi Miranda hé mở - với vẻ ngạc nhiên, anh nghĩ, và có lẽ cả hơi giận dữ nữa.

“Em nghĩ điều đó tùy thuộc vào Miranda,” Winston nói.

Turner đưa mắt nhìn Miranda. “Báo cho tôi biết khi nào cô sẵn sàng để về nhà. Tôi sẽ hộ tống cô.”

Miệng Winston há hốc thất kinh. “Xem này,” cậu nói vẻ không nhân nhượng. “Cô ấy là một tiểu thư, và anh sẽ phải xin phép cô ấy thật lịch sự.”

Turner quay sang cậu em, ngừng lại, nhìn chằm chằm cho tới khi chàng trai trẻ cảm thấy lúng túng. Anh quay về phía Miranda và nói lại lần nữa. “Tôi sẽ hộ tống cô về nhà.”

“Tôi đã...”

Anh ngắt lời cô bằng một cái nhìn sắc lẻm, và cô gật đầu đồng ý. “Dĩ nhiên, thưa ngài,” cô nói, khóe miệng khép chặt không tự nhiên, rồi quay sang Winston. “Anh ấy muốn bàn về một cuốn sách minh họa với ba em. Em quên mất đấy.”

Miranda thật nhanh trí. Suýt nữa thì Turner đã mỉm cười.

“Turner à?” Winston nghi ngờ hỏi. “Một cuốn sách tranh minh họa ư?”

“Đó là niềm đam mê mới của anh,” Turner ôn tồn nói.

Winston hết nhìn anh mình lại nhìn Miranda, rồi lại nhìn anh mình, cuối cùng tán thành bằng một cái gật đầu cứng nhắc. “Vậy thì,” cậu nói. “Chuyến cưỡi ngựa vui thật, Miranda ạ.”

“Đúng thế,” cô đáp lại, và từ giọng nói ấy Turner biết rằng cô không nói dối.

Turner không chịu rời khỏi vị trí chen ngang giữa hai người trẻ tuổi đang thích nhau, và Winston liền bắn cho anh một cái liếc mắt bực tức trước khi quay sang đối diện Miranda, “Anh sẽ gặp em trước khi anh quay lại Oxford chứ?”

“Em hy vọng thế. Em chưa có kế hoạch cụ thể cho vài ngày tới, và...”

Turner ngáp dài.

Miranda hắng giọng. “Em chắc chắn chúng mình có thể sắp xếp được. Anh và Olivia có thể đến dùng trà.”

“Anh rất thích.”

Turner tăng cường biểu hiện nỗi chán ngán bằng việc nghiên cứu móng tay của mình với vẻ cực kỳ kém hứng

“Hoặc nếu Olivia không thể đến chơi được,” Miranda tiếp tục, giọng điệu quả quyết rất ấn tượng, “anh có thể một mình ghé thăm.”

Sự vui thích lấp lánh trong ánh mắt Winston. “Anh sẽ rất vui,” anh thì thầm, cúi xuống bàn tay cô.

“Cô xong chưa?” Turner quát.

Miranda cứng đơ người lại, không hề nhúc nhích. “Chưa.”

“Thế thì khẩn trương lên, vì tôi không rảnh cả ngày đâu.”

Winston quay sang anh vẻ ngờ vực. “Có chuyện gì với anh thế?”

Đó là một câu hỏi hay. Mười lăm phút trước, mục tiêu duy nhất của anh là thoát khỏi ngôi nhà của bố mẹ càng gấp càng tốt, và giờ anh lại khăng khăng đòi tranh thủ hộ tống Miranda về nhà.

Ờ, anh đã khăng khăng thế, nhưng anh có lý do của mình.

“Anh ổn,” Turner quay lại. “Ổn nhất trong nhiều năm nay. Kể từ năm 1816, chính xác thế.”

Winston nhấp nhỏm đổi hết chân này sang chân khác một cách khó chịu, và Miranda quay đi. 1816, tất cả họ đều biết, là năm Turner kết hôn.

“Tháng Sáu,” anh bổ sung thêm một cách tai ác.

“Xin lỗi, anh bảo sao?” Winston nói một cách khó khăn.

“Tháng Sáu. Tháng Sáu năm 1816.” Sau đó anh cười rạng rỡ với cả hai người, một nụ cười giả dối rành rành, ra vẻ đắc ý. Anh quay sang Miranda. “Tôi sẽ đợi cô ở tiền sảnh. Đừng có muộn đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.