“Bạn cùng phòng thế nào?” Đây là chuyện Kiều Lam quan tâm nhất. Ai bảo Đàm Mặc chưa bao giờ giao tiếp với người khác một cách bình thường cơ chứ.
Đàm Mặc ngẫm nghĩ rồi đưa ra đánh giá: “Rất tốt. Em thì sao?”
“Em chưa gặp.” Kiều Lam nói. “Em là người đầu tiên đến. Đợi bọn mình mua đồ xong trở về chắc đến gần đủ rồi đó.”
Đàm Mặc “ừ” một tiếng, qua một lúc lâu mới như thể kịp phản ứng lại: “Chúng ta đi mua gì?”
Kiều Lam: “…”
Lúc này, Đàm Mặc chẳng có chút thông minh thiên tài nào cả, trông vừa ngốc vừa không biết làm sao.
Trước đó đã nói là đi mua đồ cùng Kiều Lam, lúc bàn xong anh hoàn toàn không có ý kiến gì cả, như thể mình biết tất cả mọi chuyện. Hóa ra sự thật là Đàm Mặc chẳng biết gì hết, Kiều Lam nói gì anh cũng gật đầu.
Kiều Lam bị chọc cười.
“Có rất nhiều thứ phải mua, đặc biệt là anh ngay cả túi quần áo cũng không mang.” Là một sinh viên nội trú, lại còn là một sinh viên từng lên đại học có kinh nghiệm trọ ở trường, ngược lại Kiều Lam biết tất cả mọi thứ. “Đầu tiên phải làm thẻ điện thoại, để thuận tiện liên lạc ở tỉnh này hơn, hình như có gói cước sinh viên gì đó thì phải. Sau đó là mấy đồ dùng hằng ngày như khăn mặt, bàn chải đánh răng các thứ. Mua xong những thứ đó bọn mình lại đến trung tâm mua sắm mua quần áo.”
“Được.” Đàm Mặc vẫn ngoan ngoãn đồng ý như trước.
Bên cạnh trường học có một siêu thị lớn, vật phẩm bên trong rất đầy đủ, nhưng bởi vì mùa tựu trường mới bắt đầu nên người người tấp nập. Kiều Lam và Đàm Mặc mua đồ xong thì đứng vào sau một hàng dài mấy mét, vừa đợi thanh toán vừa nói chuyện.
Dù sao thì cũng đang rảnh rỗi, Kiều Lam định nói cho Đàm Mặc biết một số điều mà sinh viên mới phải chú ý để tránh bị lừa gạt.
Cô còn nhớ lúc mình mới vào đại học lần thứ nhất, đêm đầu tiên sau khi nhập học, có mấy đàn chị đến ký túc xá, túm lấy một nhóm sinh viên mới cái gì cũng không hiểu, nói với bọn cô rằng nhân lúc năm nhất nên đi đăng ký học một số thứ thật sự không cần thiết phải học.
Nhưng mà bọn cô không biết. Mấy đàn chị kia lại không ngừng nói rằng sau này nhất định sẽ cần dùng. Khi đi xin việc, thứ này đã trở thành một tiêu chuẩn không thể thiếu như tiếng Anh cấp bốn vậy. Thấy các đàn chị lo nghĩ cho bọn cô như vậy, hơn một nửa sinh viên năm nhất đều ngoan ngoãn móc tiền ra.
Mãi đến sau đó khi gặp được cố vấn học tập thật sự, cố vấn học tập nhắc nhở bọn cô rằng tuyệt đối không nên tin tưởng những đàn anh đàn chị chuyên môn đến ký túc xá “chào hàng” kia. Đó chính là lừa gạt tiền đi học một thứ rất vớ vẩn. Một đám tân sinh viên mới biết rằng tiền mình bỏ ra đã uổng phí.
Nghĩ đến việc mình còn “trúng chiêu” ngay từ đầu, nói gì đến người hoang phí đã đơn thuần lại còn không coi tiền ra gì như Đàm Mặc, Kiều Lam cảm thấy mình vẫn phải nói chuyện với anh.
Kiều Lam có thể nghĩ ra cái gì thì nói cái đó. Đàm Mặc cũng rất nghiêm túc nghe. Đến khi đã nghe xong toàn bộ, lúc này đôi mắt màu nâu nhạt kia mới nhìn chằm chằm Kiều Lam thật sâu: “Sao em biết nhiều như thế?”
“À.” Kiều Lam sững sờ. Chuyện này phải nói làm sao đây. Đến giờ cô vẫn chưa chuẩn bị cho việc nói lai lịch thật sự của mình ra, dẫu rằng người đó có là Đàm Mặc.
“Em vừa nghe được lúc ghi danh.”
Kiều Lam thuận miệng tìm cớ nhưng tình cờ lại đúng với suy đoán của Đàm Mặc.
Đàm Mặc căn bản không đoán được lai lịch thật sự của Kiều Lam. Anh cũng chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ khi cô biết nhiều như thế. Đàm Mặc lập tức nghĩ đến mấy đàn chị quá mức nhiệt tình một mực muốn dẫn anh đến ký túc xá vừa rồi.
Người khác phái luôn cực kỳ có sức hút. Đặc biệt là những người khác phái có ngoại hình vô cùng nổi bật.
Giống như Kiều Lam vậy.
Phải chăng cũng có những chàng trai giống như mấy đàn chị quá mức nhiệt tình kia, một hai phải đưa Kiều Lam về ký túc xá, hơn nữa trên đường về ký túc xá còn nói chuyện nhiều với cô như vậy?
Tuy rằng Đàm Mặc không biết rõ chi tiết vì đã từ chối mấy đàn chị dẫn đường kia, nhưng qua lời của bạn cùng phòng Tạ Hoằng Nghị, Đàm Mặc biết được rằng cậu ta cũng được đàn chị đưa về ký túc xá, đồng thời còn trao đổi nick Wechat.
Vậy Kiều Lam thì sao?
Đương nhiên Kiều Lam sẽ không chủ động thêm nick Wechat của người khác. Nhưng nếu như vị đàn anh đưa cô trở về muốn thêm thì sao? Có thể chủ động đưa cô về vậy thì đã nói rõ là cảm thấy hứng thú. Đã cảm thấy hứng thú thì nhất định sẽ xin nick Wechat của Kiều Lam, mà Kiều Lam lại là một người rất hiền lành và dễ gần, thường sẽ không từ chối…
Ánh mắt Đàm Mặc bỗng run lên, thế rồi anh nghe Kiều Lam nói tiếp:
“Chuyên ngành của bọn em có tỷ lệ nam nữ là ba bảy. Lúc đi ghi danh hầu như toàn là đàn chị thôi. Một đàn chị nói vậy khi đưa em về đó.” Bản thân Kiều Lam cũng có hơi chột dạ, vậy nên cô giải thích rõ ràng hơn.
Đàm Mặc sững sờ, ý lạnh trong mắt dao động.
“Đàn chị?”
“Vâng.” Kiều Lam gật gật đầu. Gật đầu xong, khi đó cô mới nhận ra điều mà Đàm Mặc để ý, hiểu được được tư vị trong đó. Mắt Kiều Lam lập tức thấm đầy ý cười, cô ôm lấy cánh tay Đàm Mặc, nhón gót cười khẽ một cách xấu xa bên tai anh: “Anh ghen hả?”
Đàm Mặc: “…”
“Ghen mà cũng lòng và lòng vòng, suýt nữa là em không nhận ra luôn.” Kiều Lam chậc một tiếng. “Em còn chưa hỏi anh đâu đấy.”
“Hỏi anh cái gì?”
“Ai đưa anh đến ký túc xá?”
“Không ai đưa cả.” Khí chất cả người Đàm Mặc mềm hẳn đi. “Tự mình tìm.”
Ý cười trong mắt Kiều Lam càng sâu hơn: “Cảm giác phương hướng [1] rất tốt.”
[1] Cảm giác phương hướng: Nhận thức về phương hướng để tìm đường đi, nói cách khác là tìm đường giỏi.
“Cũng được.” Đàm Mặc nắm chặt tay Kiều Lam. “Đến chúng ta rồi, đi tính tiền thôi.”
“Ừ.” Kiều Lam đuổi theo bước chân Đàm Mặc. Sau khi thanh toán hết tất cả xong, hai người rời khỏi siêu thị, lúc này mấy cô gái xếp hàng phía sau mới ríu rít nghị luận: “Trời ạ, giá trị nhan sắc của cặp đôi phía trước cao quá đi mất.”
“Mà còn siêu ngọt ngào nhỉ?”
“Ừ.”
“Ghen tị.”
Không chỉ có mỗi mấy người này ghen tị không thôi.
Những vật dụng hàng ngày vừa mua xong được chia làm hai phần, vì sợ trung tâm mua sắm đóng cửa nên tạm thời toàn bộ được để trong phòng ký túc của Đàm Mặc trước. Thế là Kiều Lam lại tiện thể đi theo Đàm Mặc về ký túc xá, chào hỏi ngắn gọn với ba người bạn cùng phòng.
“Bạn gái của tôi, Kiều Lam.”
Lần gần nhất Đàm Mặc giới thiệu Kiều Lam với những người khác vẫn là lúc anh đưa cô đi xem mình tập võ, đó là lần đầu tiên.
Đàm Mặc nói với người khác rằng Kiều Lam là bạn gái mình. Một câu trần thuật đơn giản như vậy, mỗi khi Đàm Mặc nói ra từ trong miệng, nhịp tim anh vẫn sẽ đập liên hồi. Cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn dường như muốn tràn ra khỏi trái tim.
Lần này vẫn như vậy.
Kiều Lam mỉm cười với ba người bạn cùng phòng của Đàm Mặc. Tạ Hoằng Nghị lập tức hơi lắp ba lắp bắp, tên của mình cũng nói không xong.
Giá trị nhan sắc bùng nổ.
Mặc dù vẻ ngoài của Đàm Mặc cũng rất bùng nổ nhưng dù sao cũng là con trai. Một thằng con trai như cậu dù có đẹp thì tôi cũng không có hứng thú, ông đây là trai thẳng!
Vừa rồi Tạ Hoằng Nghị đứng ở lầu hai, nhìn từ trên xuống cậu ta đã có thể thấy được cô gái này có vóc người đẹp, ngoại hình cũng tốt. Đến khi Kiều Lam bước tới, hoàn toàn nhìn thẳng cô, Tạ Hoằng Nghị bỗng hiểu ra cái gì gọi là “góc chết” khi chụp ảnh.
Từ chỗ cao chụp xuống chỗ thấp, một người một mét tám có thể chụp thành ảo giác một mét năm.
Nhìn lại bạn gái của Đàm Mặc, vừa rồi Tạ Hoằng Nghị còn nói Đàm Mặc tìm bạn gái sớm như vậy quá thiệt thòi, thế thì sẽ bỏ lỡ bao nhiêu cô em xinh đẹp.
Nhưng nói thật, Tạ Hoằng Nghị lớn như vậy rồi, cậu ta đã nhìn thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp, hôm nay cũng gặp một vài đàn chị cực kỳ xinh nhưng vẫn không đẹp bằng cô gái này.
Tuy rằng trai thẳng thường không nhìn ra được con gái rốt cuộc có trang điểm hay không, nhưng Tạ Hoằng Nghị vẫn cảm thấy khuôn mặt của cô gái này sắc nét hơn một chút.
Càng không nói đến đôi chân dài và đẹp này.
Tạ Hoằng Nghị không nhịn được mà ghen tị [2].
[2] Từ gốc là ăn chanh, ý chỉ gato, ghen ăn tức ở.
Có người yêu như thế này, bỏ qua bao nhiêu cô em cũng đáng giá!
Hơn nữa sao cô bạn gái này lại dịu dàng như vậy? Tính tình sao lại được như vậy, đối xử với Đàm Mặc tốt như thế? Vài phút ngắn ngủi, Tạ Hoằng Nghị cảm thấy mình cứ nhìn Kiều Lam và Đàm Mặc như vậy thì răng sẽ ê mất thôi.
Vì ngọt.
Theo lý thuyết thì một cô gái xinh đẹp như thế này không phải nên cao lãnh* và tùy hứng một chút sao? Tạ Hoằng Nghị nhớ hồi mình học cấp ba, trong trường có một cô hoa khôi nọ, nghe nói cậu con trai yêu đương với cô ta quả thật hệt như hầu hạ tổ tông.
*lạnh lùng cao ngạo
Cô gái đó còn chưa xinh đẹp bằng Kiều Lam.
Cứ như vậy ghen tị nhìn hai người trở về một chuyến rồi quay người rời đi, Tạ Hoằng Nghị quẳng mình lên giường, nói một cách yếu ớt: “Mình cũng muốn có bạn gái.”
Muốn có một cô bạn gái xinh đẹp giống vậy.
Ánh mắt Khổng Sa buồn bã, bỗng độc mồm: “Kiếp sau đi.”
Tạ Hoằng Nghị: “…”
Mặc dù ngoại hình của ông đây không bằng Đàm Mặc nhưng tốt xấu gì cũng là anh em, cậu cứ tổn thương ông đây như thế à?
Tạ Hoằng Nghị càng khó chịu hơn, nằm lì ở trên giường không để ý đến Khổng Sa.
Ở một chỗ khác, Kiều Lam đang giúp Đàm Mặc chọn quần áo.
Mặc dù đã cùng đi dạo phố với Đàm Mặc rất nhiều lần nhưng lần nào Kiều Lam cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đàm Mặc hoàn toàn không có khái niệm về tiền bạc.
Kiều Lam chưa từng hỏi xem anh có bao nhiêu tiền, cô còn nhớ ban đầu trong tiểu thuyết từng đề cập đến việc tài sản mà mẹ để lại cho Đàm Mặc đủ để anh tiêu xài cả đời. Nhưng đáng thương thay, Đàm Mặc trong tiểu thuyết vốn chẳng sống được mấy năm, mà toàn bộ tài sản cũng cho Trần Diệu Dương vì Tống Dao.
Nghĩ đến thôi đã tức giận.
Còn xen lẫn sự không thoải mái.
Bởi vì Tống Dao.
Mặc dù Tống Dao là một cô gái rất tốt nhưng vì cô ta mà bệnh tình của Đàm Mặc trong sách nặng lên, cuối cùng tự sát. Hơn nữa, Đàm Mặc còn từng thích Tống Dao.
Nhất định phải chọn, bởi vì nếu như không làm thế, Đàm Mặc hoàn toàn sẽ gặp bộ nào mua bộ đó. Quần áo nhân viên cửa hàng giới thiệu, anh cảm thấy cũng khá ổn, hoàn toàn không thèm thử đã mua luôn.
Mặc dù bây giờ Đàm Mặc cao y như một cái cây treo quần áo di động, mặc cái gì trông cũng đẹp, nhưng tiền cũng không phải để lãng phí như vậy đâu.
Để Đàm Mặc không mua hết món này đến món khác, Kiều Lam chỉ có thể bới móc khuyết điểm lên, đặc biệt là với những bộ đồ đắt kinh khủng và cả không thích hợp để diện lúc bình thường.
Bộ này màu không đẹp, món kia chất lượng không tốt. Nhãn hiệu này không hiểu sao lại thấy rất ghét, nhãn hiệu kia không nổi tiếng lắm. Phàm là những lý do có thể nghĩ ra được, Kiều Lam đều dùng đến. Sắc mặt của nhân viên bán hàng đứng bên cạnh xanh mét.
Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, Kiều Lam cảm thấy mình đã bị gϊếŧ chết n lần.
Kiều Lam hoàn toàn tin tưởng rằng sau khi bọn họ đi, những nhân viên cửa hàng kia nhất định sẽ nghị luận, nói một anh chàng đẹp trai như thế sao lại tìm một cô bạn gái khó phục vụ đến vậy. Người ta tự tiêu tiền mình mà còn ý kiến ý cò chọn không xong.
Nhưng dù là như thế, sau khi đi mua sắm xong bọn họ vẫn mua rất nhiều.
Những hộp và túi nào có thể vứt đi, Kiều Lam đều vứt hết. Một là để dễ cầm, hai là khiêm tốn.
Một đống đồ mà hôm nay Đàm Mặc mua, tiền đã tiêu từ sáu chữ số trở lên, đối với một sinh viên bình thường mà nói thì tuyệt đối là một con số trên trời. Đàm Mặc vốn không dễ chung đụng với người khác, Kiều Lam vẫn lo rằng một vài người ghen tị sẽ có ý đồ xấu gì đó. Đàm Mặc ưu tú như vậy, đẹp trai như vậy, xem ra không giấu được, thế thì giấu giàu một chút đi.
Sáng sớm đi ra ngoài, đến tận khuya mới trở về. Kiều Lam đi theo Đàm Mặc đến ký túc xá lấy đồ trước, lấy đồ xong, Đàm Mặc lại đi theo nói muốn đưa Kiều Lam về.
Tạ Hoằng Nghị không hiểu lắm: “Cái kiểu em đưa đến anh lại đưa đi này có ý nghĩa hả?”
“Không có ý nghĩa.” Khổng Sa nói. “Thế nên đừng có mãi nghĩ đến việc tìm bạn gái nữa.”