Tổng cộng nhận mười mấy người. Phòng ký túc của Kiều Lam được vào hai người, Kiều Lam và La Man.
La Man ôm ngực, nghĩ lại còn sợ, nói: “Ngày hôm đó mình phát huy không tốt, sợ không qua được. Ai dè lại có thể qua. Không được, mình muốn gửi Wechat cho đàn anh, nói cho anh ấy biết mình đã đậu rồi!”
Ba người đăng ký, chỉ có một mình Liễu Xán Xán là không được chọn. Tâm trạng cô ấy vốn chẳng tốt đẹp gì, La Man còn nói không dứt, Liễu Xán Xán có chút không vui trách móc: “Cậu đã đậu rồi còn nói với đàn anh làm gì, có phiền hay không vậy?”
“Mình nói mình đấy mắc mớ gì đến cậu. Lúc trước đàn anh nhắc nhở mình chuẩn bị thật tốt, bây giờ mình đáp lễ lại thì làm sao?” La Man trừng mắt. “Chính cậu không được chọn thì tức giận với bọn mình làm gì?”
“Đàn anh còn nhắc nhở Kiều Lam nữa đó. Sao Kiều Lam lại không gửi tin nhắn cho Quý Túc đi?”
Kiều Lam: …
Đang yên đang lành nhắc đến cô làm gì.
Bởi vì Đàm Mặc nên Kiều Lam không hoạt động nhiều với bạn cùng phòng, ngoại trừ lúc lên lớp và khi đi ngủ vào ban đêm, vậy nên cô không biết đã xảy ra chuyện gì cả. Liễu Xán Xán và La Man thành ra ngày nào cũng phải ầm ĩ một trận. Ban đầu Kiều Lam còn có thể khuyên vài câu, sau đó không khuyên được nữa nên cô cũng đeo tai nghe giả điếc như một người bạn cùng phòng khác.
Bên ngoài thoáng trở lạnh, Kiều Lam không muốn đi ra ngoài gọi điện thoại cho lắm nhưng trong ký túc xá lại ồn ào. Cô dứt khoát đeo tai nghe vào gửi tin nhắn cho Đàm Mặc, bằng chữ.
Kiều Lam hỏi Đàm Mặc đang làm gì. Đàm Mặc gửi cho cô một tấm ảnh, là một quyển sách, “Nhà giao dịch vĩ đại nhất thế giới”.
[ Quyển sách này không tệ lắm ]. Ngược lại, Đàm Mặc không hỏi cô tại sao lại nhắn tin tán gẫu. Anh rất phối hợp trò chuyện câu được câu không với cô. Nhưng sau khi nghe Kiều Lam nói cô đã vượt qua phỏng vấn của câu lạc bộ Tâm lý, phải mất vài giây sau anh mới hồi âm.
Đàm Mặc nhìn mình gõ ra hai chữ [ Chúc mừng ] với khuôn mặt không biểu cảm. Cuối cùng anh vẫn xóa đi, đổi thành giọng điệu tốt hơn một chút.
[ Tuyệt lắm ]
Mặc dù anh chẳng muốn chúc mừng Kiều Lam một chút nào. Tồi tệ hơn, anh thậm chí còn hi vọng rằng Kiều Lam không đậu phỏng vấn. Thế rồi cô vẫn vượt qua, ai bảo cô xuất sắc như vậy chứ.
Nhưng anh đã nói với Kiều Lam là mình không để bụng rồi, bây giờ lại bày ra dáng vẻ không vui cho ai xem đây.
Kiều Lam đậu phỏng vấn, tâm trạng rất tốt. Anh không cần thiết phải chọc cô không vui. Dù sao mỗi ngày, từng giây từng phút anh đều muốn làm một người bạn trai hoàn mỹ. Có như vậy thì mới không chọc cô tức giận, không làm cô mất vui, cô mới có thể ở bên cạnh anh mãi mãi.
So với ý thích của cô, tâm tình của anh thật ra cũng chẳng quan trọng đến thế.
Đàm Mặc không nhận ra rằng quyển sách vốn đã bị anh bóp đến dúm dó. Kiềm chế sự bực dọc trong lòng, anh cố hết sức tự nhiên hỏi cô xem còn có người nào trong phòng ký túc của cô cũng được chọn vào không.
Kiều Lam trả lời, [ Còn một người ]
Đàm Mặc cảm thấy mình dễ chịu hơn một chút.
Nếu là cất tiếng nói chuyện hoặc gọi video, có lẽ Kiều Lam còn có thể nhìn ra chút gì đó từ giọng điệu hay khuôn mặt của Đàm Mặc, đáng tiếc bây giờ chỉ có chữ.
Giọng điệu của Đàm Mặc rất bình thường, không có gì không vui cũng chẳng kỳ quái, hệt như những cuộc tán gẫu bình thường nhất mà thôi. Một lần nữa, Kiều Lam không phát hiện ra được. Đề tài này bị bỏ qua như thế. Cô nói đến sinh nhật anh.
Ngày 19 tháng 10 là sinh nhật mười tám tuổi của Đàm Mặc, rất gần rồi, ngay cuối tuần thôi, ngày chủ nhật.
Đúng lúc cuối tuần được nghỉ. Kiều Lam cảm thấy mình không thể ở lại trường và ngâm mình trong phòng tự học như bình thường được. Một ngày ý nghĩa như vậy nên ra ngoài làm một buổi hẹn hò.
Hai ngày trước, Kiều Lam đã lên kế hoạch sớm rằng nên tổ chức sinh nhật cho Đàm Mặc như thế nào. Có thể tìm chút đồ ăn ngon đặc sản, hoặc là đi xem phim…
Sau một lúc lâu suy nghĩ, Kiều Lam phiền muộn vì mình quá thiếu thốn kinh nghiệm yêu đương, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ được mấy cái như thế. Cuối cùng không còn cách nào, cô mở Zhihu ra, cuối cùng tìm được thủy cung, khu trò chơi điện tử, công viên giải trí, nhà ma vân vân.
Kiều Lam viết hết tất cả vào ghi nhớ, giữ lại sau này tham khảo.
Cô chụp màn hình ghi nhớ lại rồi gửi cho Đàm Mặc. Đầu tiên anh không phản ứng kịp, hỏi cô đây là gì.
[ Kế hoạch hẹn hò, em đặc biệt đi tra đó ]. Kiều Lam nói. [ Mặc Mặc, hôm sinh nhật anh chúng mình đi ra ngoài chơi đi! ]
Đàm Mặc nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp màn hình trong điện thoại, trong lòng có chút ngọt ngào.
Kiều Lam ghi chép rất nghiêm túc. Hơn nữa, hẳn là cô đã xem rất nhiều rồi chọn lọc. Tất cả đều là những nơi anh chưa từng đến, cũng là những nơi mà họ chưa từng đi cùng nhau.
Kiều Lam nói bọn họ có thể cùng nhau lên kế hoạch và sắp xếp một lộ trình sinh nhật hoàn hảo. Bọn họ có thể đi thủy cung vào buổi sáng, đi xem phim và uống chút trà vào buổi chiều, đi nhà ma chơi vào buổi tối.
Nhắc đến nhà ma, Kiều Lam lại còn rất hào hứng.
Nụ cười của Đàm Mặc bất giác tràn ra khỏi khóe môi, vẻ không vui vừa rồi cũng được sự để tâm của Kiều Lam làm tan đi không ít.
Có lẽ là anh đã suy nghĩ nhiều, dù sao Kiều Lam cũng không phải người duy nhất tham gia câu lạc bộ. Hơn nữa, việc học của đại học B cũng rất bận rộn, chắc sẽ không sinh hoạt câu lạc bộ quá nhiều.
Tiếng reo hò của Tạ Hoằng Nghị vang lên bên tai. Cậu ta nói mình nhận được thông báo từ câu lạc bộ rằng mình đã đậu. Tạ Hoằng Nghị vui vẻ nhảy nhót mấy lần trong ký túc xá. Khổng Sa bên cạnh tỏ vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu và Tạ Hoằng Nghị vào cùng một câu lạc bộ. Nếu không vì Tạ Hoằng Nghị thì đánh chết cậu cũng sẽ không vào câu lạc bộ này. Vốn nghĩ không thể nào qua, thế rồi lại đậu thật.
Câu lạc bộ mà Tạ Hoằng Nghị đăng ký tên là câu lạc bộ Thiền học.
Tạ Hoằng Nghị nói mình đã chán ngấy cảnh ngày nào cũng nhìn bạn cùng phòng yêu đương, vậy nên muốn đăng ký câu lạc bộ Thiền học để bình tâm tĩnh khí.
Ai mà ngờ rằng thật sự được vào.
So với Khổng Sa sống không còn gì luyến tiếc, ngược lại Tạ Hoằng Nghị rất vui, tràn đầy phấn khởi nói rằng câu lạc bộ của bọn họ rất tích cực, đã quyết định cuối tuần này sẽ ra ngoài liên hoan rồi.
Liên hoan?
Đàm Mặc sửng sốt.
Anh chưa từng tham gia những thứ này, cũng không biết quá trình hoạt động của câu lạc bộ. Bây giờ Đàm Mặc mới phát hiện, thì ra câu lạc bộ có một số hoạt động không ở trong trường.
Liệu câu lạc bộ Tâm lý học của Kiều Lam cũng có nhiều chuyện linh tinh như vậy không?
Không đợi Đàm Mặc hỏi cô, Kiều Lam bên này thật sự đã nhận được tin nhắn.
La Man cho cô xem nhóm thảo luận của câu lạc bộ mới được thêm gần đây. Sau khi mở ra, Kiều Lam trông thấy nhóm đã có 99+ tin nhắn mới, hơn nữa còn có người tag cô.
Đây là nhóm mà sau khi có kết quả phỏng vấn, đàn chị đã bảo bọn cô thêm. Kiều Lam mở group chat ra, thấy bên trong đang nói chuyện nhiệt tình. Cô lướt lên trên, không phải chỉ tag mỗi cô mà là tag tất cả thành viên. Các thành viên mới gia nhập câu lạc bộ, mỗi khi chào đón người mới, tất cả mọi người đều phải cùng nhau ăn một bữa cơm, nhân cơ hội này để chính thức làm quen một chút.
Thời gian dự kiến là sáu giờ rưỡi chiều ngày 18 tháng 10.
18?
Tâm trạng vẫn rất hào hứng của Kiều Lam lập tức giảm mất tám mươi phần trăm.
Bởi vì sinh nhật của Đàm Mặc là ngày 19.
Mặc dù không phải cùng một ngày nhưng theo bản năng, Kiều Lam có ý nghĩ dành tất cả thời gian trước và sau ngày này cho Đàm Mặc, không ngờ rằng liên hoan đúng lúc lại được định vào trước sinh nhật anh một ngày.
Nhóm trưởng là phó chủ tịch câu lạc bộ, sau khi tag tất cả thành viên thì hỏi mọi người có thời gian hay không, có thì nhắn 1.
Kiều Lam lướt lịch sử trò chuyện từ trên xuống dưới, một hàng 1. Bởi vì ngày 18 tháng 10 vừa đúng là thứ bảy, bình thường mà nói thì tất cả mọi người đều có thời gian, huống hồ là buổi tối.
Hoạt động nhóm đầu tiên mà cũng không đi, thật sự có chút không thể chấp nhận được. Nhưng bởi vì bản thân mình mà khiến mọi người thay đổi thời gian, vậy thì lại càng không có nguyên tắc.
Do dự một lúc, Kiều Lam nhắn tin riêng cho đàn chị, hỏi chị ấy khoảng mấy giờ liên hoan có thể kết thúc.
Đàn chị trả lời rất nhanh, [ Mọi người ăn bữa cơm thôi, sẽ không quá muộn, mười giờ nhất định có thể về ký túc xá. ]
Mười giờ à…
Kiều Lam muốn nói vẫn hơi muộn, nhưng trong nhóm thảo luận chỉ còn lại cô là chưa có câu trả lời chắc chắn, sau khi im lặng một lúc, Kiều Lam vẫn đồng ý.
Trả lời đàn chị xong, cô nói cho Đàm Mặc biết chuyện thứ bảy tuần sau mình phải tham gia hoạt động của câu lạc bộ. Đàm Mặc bên kia im lặng một lúc lâu cũng không thấy hồi âm.
Anh thật sự không biết nên trả lời cái gì. Hơn nữa, thật sự, một chữ anh cũng không muốn trả lời.
Lúc đầu tâm trạng anh không được tốt lắm, vất vả lắm mới nghĩ đến lúc sinh nhật, hai người có thể ở bên nhau mà không bị quấy rầy, thế rồi sau đó lại thấy một tin như vậy.
Vốn dĩ Đàm Mặc còn muốn nói đi chơi một ngày chủ nhật là không đủ, nếu không thì thứ bảy ra ngoài luôn.
Bây giờ không cần nói nữa.
Ngay từ ban đầu, có lẽ là bởi vì Quý Túc, Đàm Mặc không hề có ấn tượng tốt với câu lạc bộ Tâm lý học này, bây giờ càng chỉ còn sự phiền chán.
Anh ghét tất cả những gì quấy nhiễu mình, kèm theo đó là sự phẫn nộ không thể nào xem nhẹ.
Anh thật sự tức giận, thậm chí là với Kiều Lam.
Nhưng bình tĩnh và suy nghĩ lại, Kiều Lam đã làm sai điều gì?
Là ngày 18 chứ không phải 19, chẳng qua chỉ là một bữa cơm mà thôi, tất cả mọi người đều đi, Kiều Lam không có lý do gì không đi cả. Chuyện này rất bình thường.
Đúng vậy, rất bình thường.
Đàm Mặc không ngừng lặp lại như vậy trong lòng, hệt như đang tẩy não bản thân vậy. Lặp lại đến lần cuối cùng, nếu không phải trong lòng vẫn còn khó chịu, anh thật sự muốn tin.
Nếu những điều này đều bình thường, tại sao anh lại tức giận và khó chịu?
Vậy rốt cuộc, có phải điều đó nói rõ rằng vẫn là anh bất bình thường nhất không?
Không muốn để Kiều Lam tiếp xúc với những người khác, không muốn cuộc sống của Kiều Lam có bất cứ vết tích gì ngoại trừ bản thân mình, tất cả thời gian chỉ thuộc về mình, để Kiều Lam chỉ nhìn anh, chỉ có thể nhìn anh.