Theo lý thuyết, những buổi tụ họp câu lạc bộ như thế này thường được tổ chức ở một quán ăn không xa trường. Một là rẻ, sinh viên có thể kham được. Hai là gần, mọi người đi chơi muộn, về trường cũng dễ dàng và nhanh chóng hơn.
Nhưng lần này, Kiều Lam và những người khác lại không có mặt ở cổng trường cho buổi gặp mặt đầu tiên, câu lạc bộ đã đặt chỗ ở một nhà hàng kiểu Hàn trên đường phố phồn hoa, cách trường học hơi xa một chút, giá cả còn đắt đỏ.
Nhưng cuối cùng câu lạc bộ vẫn đặt chỗ trước, bởi vì nghe các đàn chị nói thịt nướng của nhà hàng này ăn rất ngon, hơn nữa chủ tịch câu lạc bộ cũng chính là Quý Túc đã bỏ rất nhiều tiền nên mọi người có thể ăn một bữa ngon miệng hơn.
La Man vui vẻ nhảy nhót không ngừng trong ký túc xá. Cô nàng bày hết tất cả quần áo của mình ra - một mớ váy ngắn, vừa thay vừa hỏi mấy người bạn cùng phòng cái nào đẹp.
Ba người bạn cùng phòng đều có chút ngồi không yên. Người đến phòng tự học, kẻ sang phòng bên cạnh chơi, đương nhiên là còn có người tìm bạn trai tản bộ.
Hôm nay Kiều Lam không gọi video với Đàm Mặc, cô luôn cảm thấy chỗ nào đó trống vắng. Kiều Lam lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện cho Đàm Mặc. Suy nghĩ một hồi, cô dứt khoát đi thẳng xuống lầu tìm anh.
Bây giờ là chín giờ hai mươi bảy phút, vẫn có thể đi dạo một tiếng mà.
Lúc Kiều Lam gọi điện thoại cho Đàm Mặc, anh đang đeo tai nghe, vừa nghe đọc sách vừa chống đẩy trong ký túc xá.
Từ sau khi khôi phục xong lúc trước, mỗi ngày Đàm Mặc đều duy trì lượng vận động lớn, bây giờ đến trường thì có hơi bất tiện. Gần trường cũng có phòng tập thể thao nhưng quá đông người, Đàm Mặc không đi, đến những chỗ cao cấp và xa hơn thì quá lãng phí thời gian, trong ký túc xá cũng không cho phép đặt các thiết bị vận động cỡ lớn. Vậy nên anh chỉ có thể làm loại vận động cơ bản nhất.
Ban đầu sau khi nhìn thấy cơ bụng của Đàm Mặc, Tạ Hoằng Nghị rất kích động, còn muốn cùng làm theo, chẳng qua kiên trì chưa được hai ngày đã từ bỏ.
Trước đó mỗi khi học xong tiết buổi tối, Kiều Lam và Đàm Mặc hoặc là cùng đến thư viện, hoặc là đi dạo một vòng xung quanh hay khuôn viên trường. Tóm lại ngày nào cũng có chút ít thời gian hẹn hò. Nhưng từ sau một trận mưa trước đó, thời tiết lạnh đi, đặc biệt là đến tối, lạnh căm căm, vậy nên không thể đi dạo nhiều nữa.
Chưa kể bây giờ đã hơn chín giờ.
Đàm Mặc đi xuống lầu, dùng áo khoác trong tay bao lấy Kiều Lam mà không hề vấp váp.
Mặc dù tâm tình vẫn cực kỳ tệ nhưng Đàm Mặc kiềm chế rất tốt, chưa kể việc quan tâm chăm sóc cho Kiều Lam đã thành thói quen từ trong xương tủy của anh, một vài hành động hoàn toàn không cần suy nghĩ.
Kiều Lam nhìn mình mặc áo khoác đầy đủ rồi nhìn lại Đàm Mặc chỉ mặc một chiếc áo sơmi trên người, nhớ đến tiếng thở hổn hển của Đàm Mặc trên điện thoại cùng với tốc độ chạy xuống vừa rồi, cô bất ngờ vươn tay đến cổ anh sờ soạng.
Đàm Mặc còn chưa kịp phản ứng, Kiều Lam đã nhanh chóng rút tay về.
“Mặc vào.” Kiều Lam trả chiếc áo khoác mà Đàm Mặc đã khoác lên vai mình lại. “Vừa vận động xong, không sợ gió lạnh thổi rồi bị cảm à.”
Đàm Mặc bị sờ mà không hề phòng bị, sửng sốt nói: “Anh không lạnh.”
“Em biết anh không lạnh.” Đàm Mặc cực kỳ kém nhanh nhạy với cái lạnh, gần như là không cảm nhận được, tất nhiên là Kiều Lam biết điều này. “Không lạnh không có nghĩa là không bị cảm. Mặc vào. Em mặc đầy đủ rồi.”
Ngực Đàm Mặc hơi ấm áp, anh cầm áo mặc vào rồi nắm lấy tay Kiều Lam, vừa đi vừa nói: “Sao đột nhiên ra đây? Bạn cùng phòng lại cãi nhau à?”
Trước mặt Đàm Mặc, Kiều Lam không có bí mật, hầu như cái gì cũng kể cho anh. Mặc dù Đàm Mặc không tham gia thảo luận hay cho ý kiến nhưng anh nhớ rõ tất cả những gì Kiều Lam đã nói. Trước đó có vài lần Kiều Lam cố ý đi ra ngoài gọi video với anh đều là bởi vì hai cô gái trong ký túc xá của cô đang cãi nhau.
“Chuyện này thật sự không có.” Kiều Lam mỉm cười, cong mấy ngón tay hơi lạnh của mình lên. Đàm Mặc thuận thế bao bọc toàn bộ bàn tay cô. Kiều Lam vui vẻ híp mắt: “Lý do đột nhiên đến, đơn giản là vì nhớ anh thôi.”
Bàn tay bị nắm chặt của Kiều Lam bỗng chốc bị nhéo một cái. Cô ngước lên, nụ cười còn chưa tản đi hết, đã thấy Đàm Mặc dừng bước chân, bỗng nhiên bất động.
Nhìn từ góc độ này sang, quai hàm của anh thật sự quá đẹp, Kiều Lam thầm nghĩ. Cô đang định cảm thán thì Đàm Mặc lại cúi đầu, ngũ quan tinh xảo tuấn tú bỗng được phóng đại, môi Đàm Mặc dịu dàng hôn xuống.
Đêm còn chưa khuya nhưng trời đã rất tối.
Lúc Kiều Lam nói nhớ anh, Đàm Mặc chỉ muốn hôn cô, mà Đàm Mặc tâm trạng bực dọc cả một đêm, quả thật cũng rất cần một nụ hôn.
Anh cần được vỗ về, an ủi.
Nhưng anh không thể nói cho Kiều Lam biết tại sao mình không vui, vậy nên không thể có được sự an ủi từ cô, đó là lí do tại sao anh chọn phương thức như vậy.
Phía dưới khu ký túc cách đó không xa có một gốc cây cổ thụ, thân cây rất to, một người thậm chí ôm không xuể.
Kiều Lam bị Đàm Mặc áp vào gốc cây một cách vừa dịu dàng lại cứng rắn. Một tay anh nắm lấy eo Kiều Lam, dán cô vào mình thật chặt. Một tay giữ ở sau đầu cô, khẽ nâng mặt cô lên, cúi đầu xuống cắn nhẹ vào cánh môi lạnh buốt của cô.
Nghiền nát, liếm, đầu lưỡi nóng bỏng thấm ướt môi hai người, cuối cùng tách hai hàm răng ra, tiến vào dò xét.
Đàm Mặc hôn bất ngờ, Kiều Lam chưa kịp phản ứng thì đã bị hôn chóng mặt. Nụ hôn này của Đàm Mặc dịu dàng nhưng lại cực kỳ triền miên. Không biết tại sao, Kiều Lam luôn cảm thấy Đàm Mặc lúc này giống như một con thú nhỏ cần an ủi, không biết nói chuyện, chỉ có thể dùng cách này.
Kiều Lam chóng mặt. Trong lúc khẽ hổn hển, cô chợt nhận ra, dường như hai người chưa từng hôn nhau từ khi lên đại học.
Kiều Lam vươn hai tay vòng qua cổ Đàm Mặc, mũi chân không tự chủ kiễng lên nghênh đón.
Vị trí của cái cây này khuất, vị trí của cô và Đàm Mặc lại càng khuất hơn.
Kiều Lam không biết Đàm Mặc đã hôn bao lâu. Mỗi lần tưởng sắp kết thúc, Đàm Mặc lại lưu luyến không rời quấn lấy, hoặc là khuôn mặt, hoặc là cổ, chẳng ngại phiền phức dùng chóp mũi cọ tới cọ lui.
Kiều Lam ôm lấy đầu anh, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng “Mặc Mặc.”
“Ừ.” Đàm Mặc vùi khuôn mặt rầu rĩ vào cần cổ Kiều Lam, nói như đang tự lẩm bẩm: “Anh rất nhớ em.”
Kiều Lam mỉm cười, sờ tóc Đàm Mặc: “Em ở ngay đây mà.”
Đúng vậy, em ở ngay đây.
Nhưng tại sao anh vẫn cảm thấy mình nhớ em như thế?
Đàm Mặc ôm chặt người trong lòng hơn.
Rốt cuộc anh nên làm gì đây?
Kiều Lam dám cam đoan rằng tối hôm nay nhất định là Đàm Mặc có chỗ nào đó không ổn. Tuy nói tất cả đều bình thường, nhưng nhớ đến sự im lặng khi anh hôn và ôm mình vừa nãy, chung quy lại Kiều Lam vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn không nói nên lời. Cô đau lòng cho Đàm Mặc.
Nhưng tại sao?
Kiều Lam hỏi Đàm Mặc rằng có phải anh không vui hay không. Đàm Mặc cười, lắc đầu hỏi lại cô sao lại cảm thấy thế. Sau khi nói xong, anh lại nói:
“Anh không có buồn.” Đàm Mặc nói xong, vừa như thể thôi miên mình vừa giống như để Kiều Lam tin tưởng: “Thật sự không có buồn. Tâm trạng của anh bây giờ cực kỳ tốt.”
Trong lòng Kiều Lam dâng lên một cảm giác không ổn mạnh mẽ. Cô nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Đàm Mặc một lúc lâu, cuối cùng không nói gì.
Mãi cho đến vài ngày sau, Kiều Lam xem qua một quyển sách tư vấn tâm lý rất khó mà một đàn chị giới thiệu, rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác không ổn ngày đó đến từ đâu.
Trong sách nói, khi người ta nói dối, họ lúc nào cũng thích lặp lại, ngay cả họ cũng không nhận ra điều này.
[ Khi người nói dối đối mặt với một câu hỏi, họ sẽ giả vờ cười rồi nhanh chóng suy nghĩ ra một lời nói dối, đồng thời trả lời cực kỳ chắc chắn, hơn nữa sẽ lặp lại rất nhiều lần, bởi vì họ sợ rằng người khác không tin, từ đó nghi ngờ họ. ]
Nội dung sách tuy dựa theo kinh nghiệm lúc thẩm vấn tội phạm, đặt trong cuộc sống thì có hơi nghiêm trọng, nhưng có đôi khi cũng không phải là không có lý.
Chẳng qua là một câu có phải anh không vui hay không, người bình thường chỉ nói một câu như “không có” hoặc “không biết”.
Nếu Kiều Lam nhớ không lầm, Đàm Mặc lặp lại trọn ba lần.
Đàm Mặc, dường như, đang gạt cô.
Ngón tay Kiều Lam khẽ run lên. Cô nhìn chằm chằm câu văn kia trong sách một lúc lâu rồi lắc đầu. Đây chỉ là nói tình huống đại khái chứ không phù hợp với toàn bộ. Nếu hoàn toàn tin vào nội dung trong sách vậy thì cũng quá đa nghi rồi.
Hơn nữa, mấy ngày này Đàm Mặc đều rất bình thường, không hề trở nên ít nói, nụ cười cũng như trước kia.
Nên chắc là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Đang ngẩn người, điện thoại sáng lên một cái, Kiều Lam cầm lấy điện thoại, mở Wechat ra, phát hiện là một yêu cầu kết bạn.
Kiều Lam liếc nhìn, lại là Tạ Hoằng Nghị.
Không phải cô đã kết bạn với Tạ Hoằng Nghị rồi sao? Cô không xóa Tạ Hoằng Nghị, vậy là Tạ Hoằng Nghị xóa cô à?
Kiều Lam do dự, đồng ý kết bạn một lần nữa. Còn chưa hỏi sao lại xóa kết bạn, Tạ Hoằng Nghị đã hỏi cô:
[ Em dâu à, em cãi nhau với Đàm Mặc hả? ]
Nhịp tim Kiều Lam bỗng chậm lại một chút, [ Không có, sao vậy? ]
[ Không có? Vậy cậu ta làm cái quái gì vậy? Con mẹ nó chứ, anh cảm thấy mỗi ngày Đàm Mặc đều muốn đánh chết anh! ]
Mặc dù bình thường Đàm Mặc ít nói chuyện, nhưng mấy ngày gần đây quả thật là người đều có thể nhìn ra là tâm trạng của anh cực kỳ tồi tệ.
Kiều Lam nhớ đến nụ cười trên mặt Đàm Mặc trước lúc chia tay. Sau khi hít sâu một hơi, cô trả lời lại, [ Hôm nay thì sao? ]
[ Bật mode địa ngục! ]
Kiều Lam cắn môi hỏi Tạ Hoằng Nghị, [ Cụ thể thì tâm trạng anh ấy không tốt bắt đầu từ khi nào? ]
[ Thứ tư đó. Buổi tối cậu ấy nhận điện thoại của em, đi ra ngoài một chuyến, trở về cả người đều không bình thường. Anh còn tưởng rằng hai người cãi nhau, hóa ra không phải à? ]
Kiều Lam ném điện thoại qua một bên, nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau mới bò dậy lần nữa, trả lời Tạ Hoằng Nghị, bảo cậu ta đừng nói cho Đàm Mặc biết chuyện này.
Tạ Hoằng Nghị cảm thán rằng mình nào dám. Lần trước cậu ta chỉ nói một câu trên Wechat với Kiều Lam, chụp một tấm ảnh của Đàm Mặc gửi cho cô, thế rồi sau khi trở về lập tức bị Đàm Mặc ép phải xóa kết bạn với Kiều Lam.
Hôm nay vẫn là lục điện thoại của Khổng Sa tìm số Kiều Lam lại lần nữa.
Đây cũng là chuyện mà Kiều Lam chưa từng biết.
Kiều Lam nhớ, lúc trước sau khi cô tình cờ nói cho Đàm Mặc biết mình và Tạ Hoằng có tán gẫu đôi lời qua Wechat, Đàm Mặc chẳng hề có lấy một tia không vui, thậm chí còn cười hỏi bọn cô nói cái gì.
Sau khi Tạ Hoằng Nghị xin sự giúp đỡ từ Kiều Lam xong lại quay đầu xóa cô đi, nói sợ Đàm Mặc phát hiện sẽ mất hứng.
Nếu là bình thường, đại khái Kiều Lam còn có thể nói đùa vài câu, bây giờ một chút tâm trạng nói đùa của cô cũng mất.
Một giây trước cô còn đang thanh minh thay Đàm Mặc, giải thích rằng có lẽ hành động của Đàm Mặc không thể dùng một chút tư duy quán tính trong tâm lý học để nhận định, thế rồi vừa quay đầu lại đã được Tạ Hoằng Nghị chứng thực.
Tâm trạng của Đàm Mặc cực kỳ tồi tệ, nhưng trước mặt cô, anh vẫn cười.
Đàm Mặc rất để ý việc cô giao lưu với người khác phái, thế nhưng ở trước mặt cô lại giả vờ như không để ý chút nào.
Nói chung sẽ có người cho rằng chẳng phải điều này có nghĩa là anh quan tâm cô sao, anh không muốn để lại cho cô tâm trạng xấu, nhưng điều này không phù hợp với Đàm Mặc.
Kiều Lam từng nghĩ rằng mình có thể để Đàm Mặc tập bắt chước. Anh có thể sử dụng tất cả những điều học được để sống tốt hơn trong xã hội này, sẽ được chào đón hơn, chỉ cần anh thể hiện ý nghĩ chân thật của mình khi đối mặt với cô.
Kiều Lam chưa hề nghĩ đến, Đàm Mặc để lại mặt chân thật nhất của bản thân cho tất cả mọi người ngoại trừ cô, và chỉ giữ lại cho cô mặt giả dối.