Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 143: Cứu rỗi



Nếu hỏi Quý Túc tại sao ban đầu lại cảm thấy hứng thú với Kiều Lam, vậy thì quá đơn giản.

Anh ta cũng cảm thấy hứng thú với cô hệt như bao chàng trai cô gái khác. Người đẹp thì luôn thu hút sự chú ý của người khác, huống hồ Kiều Lam còn cực kỳ xinh đẹp và nổi bật, là mẫu người mà anh ta yêu thích nhất.

Nhưng ấn tượng đầu tiên ngoại trừ xinh đẹp ra thì còn có cái khác. Quý Túc nhớ rõ, lúc ấy một đàn anh hơn anh ta một khóa không che giấu hứng thú hỏi cô đi cùng ai, ý đồ định đưa cô đến ký túc xá rồi mượn cơ hội bắt chuyện khá rõ ràng. Kiều Lam lễ phép cười, gạt đi suy nghĩ của đàn anh kia với một câu nói.

Cô nói mình đi cùng bạn trai.

Quý Túc nhìn thấy tên cô gái trước khi cô rời đi.

Kiều Lam, một cái tên bình thường, nhưng trông cô lại rất xinh, chữ viết tay cũng cực kỳ đẹp.

Một ngày trước đợt huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, anh ta đi đến phòng học nơi tổ chức buổi họp lớp cho sinh viên năm nhất. Ở một chuyên ngành mà số lượng sinh viên nữ nhiều hơn sinh viên nam một cách rõ rệt như thế này, Quý Túc biết rằng mình rất được chú ý. Anh ta nhìn về hướng Kiều Lam – tân sinh viên duy nhất khiến anh ta nhớ tên – cô đang cúi đầu nhìn điện thoại. Sau giờ học, khi Quý Túc cùng vài người khác đi ngang qua tòa nhà dạy học số ba, anh ta trông thấy Kiều Lam và một chàng trai tay trong tay bước ra.

“Đó là Đàm Mặc nhỉ.” Một cô gái nào đó cùng lớp bên cạnh nói, nói xong còn trêu chọc Quý Túc: “Chính là cái người đoạt mất danh hiệu ‘người đẹp trai nhất trường’ của cậu đó, hóa ra là bạn trai Kiều Lam.”

“Trai tài gái sắc. Không đúng. Mỹ nam mỹ nữ. Xứng đôi.”

Xứng đôi sao? Nhìn họ đi qua như vậy đúng là xứng đôi vừa lứa, quả thật là một đôi tình nhân đẹp.

Chẳng qua trên đời này có rất nhiều người xinh đẹp. Đổi thành một người khác, sánh bước bên nhau trông cũng cảnh đẹp ý vui và xứng đôi như thế.

Tình cảm của Kiều Lam và Đàm Mặc rất tốt. Mấy chàng trai trước đó từng nhớ thương Kiều Lam đều bỏ cuộc, nhưng Quý Túc lại càng để ý cô hơn.

Bởi vì để ý Kiều Lam, trong quá trình huấn luyện quân sự của tân sinh viên, Quý Túc cố tình đến mấy lần. Khi tân sinh viên đăng ký câu lạc bộ, anh ta còn đặc biệt đi một chuyến. Thứ nhất là để gặp Kiều Lam, thứ hai là để thêm chút hành động mờ ám vào bên trong (việc tuyển người mới cho câu lạc bộ).

Nếu năng lực của Kiều Lam không đủ để vào vậy thì anh ta sẽ để cô đậu. Nếu năng lực của Kiều Lam không có vấn đề gì, có thể vào câu lạc bộ, vậy thì anh ta sẽ tiện thể đưa một người khác vào để khiến cô không nhận ra.

Dù sao thì ngày đầu tiên đăng ký Kiều Lam đã nói cho tất cả mọi người biết rằng mình có bạn trai, từ chối người khác phái một cách dứt khoát và rõ ràng.

Quý Túc đã tự mình xem Kiều Lam phỏng vấn. Cô nói chuyện với logic rõ ràng, hoàn toàn khác với những tân sinh viên căng thẳng khác, trong sự hài hước còn khiến người ta có cảm tình, nhưng thứ làm cho tâm trạng của Quý Túc thay đổi nhất vẫn là một câu nói của Kiều Lam.

Người phỏng vấn hỏi Kiều Lam rằng tại sao cô lại học Tâm lý học, Kiều Lam nói là vì một người.

Một người quan trọng nhất.

Quý Túc thoáng thất thần. Anh ta nhớ lúc mình vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, cuối cùng mẹ cũng ly hôn với cha.

Mẹ anh ta đã cùng chung sống với người cha điên của anh ta gần hai mươi năm, cuối cùng dùng tự sát để đổi lấy tự do. Sau khi bà được cứu sống, cuối cùng cha cũng đồng ý ly hôn.

Quý Túc những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế, nhưng rồi người mẹ được cứu sống lại phát điên.

Cái từ “phát điên” này có thể khái quát rất nhiều trường hợp. Giống như cha của anh ta vậy, cũng có những thuật ngữ chuyên môn để mô tả căn bệnh mà cả đời cũng không tốt lên được của ông ta, nhưng Quý Túc đã quen xem cha như một người điên, mà bây giờ mẹ của anh ta lại phát điên rồi. Bà tìm mọi cơ hội để tự sát. Căn bệnh trầm cảm nghiêm trọng khiến thỉnh thoảng, bà thậm chí còn không nhận ra đứa con trai ruột mà bà đã yêu thương mấy chục năm.

Có đôi khi, Quý Túc chỉ ước gì cha mình chết đi, nhưng họ hàng lại nói chuyện này không phải lỗi của ông ta, bởi vì bệnh là không thể nào kiểm soát được.

Đã không thể nào kiểm soát được bệnh, vậy thì đừng làm liên lụy người khác vì bệnh của mình. Chẳng lẽ chuyện này không thể kiểm soát được? Sớm đã biết mình là kẻ tâm thần, vậy tại sao còn muốn lấy vợ? Chẳng lẽ là vì yêu bà ấy sao?

Đó là yêu sao?

Đó là ích kỷ.

Quý Túc nói dối đám đàn em khóa dưới rằng mình học Tâm lý học là bởi vì muốn trở thành một người viết hồ sơ tội phạm. Những điều này đúng là giả nhưng thật ra có một số là thật. Chẳng hạn như ngay từ đầu, trường mà anh ta muốn theo học nhất đúng là trường quân đội.

Chỉ có điều vì biến cố bất ngờ nên cuối cùng chọn Tâm lý học.

Anh ta cũng chọn chuyên ngành này vì một người, bởi vì một người rất quan trọng, không, người quan trọng nhất đã lựa chọn một cuộc sống khác rồi.

Người có thể đưa ra lựa chọn như vậy, nói ra những lời thế này, Quý Túc tin rằng nhất định Kiều Lam cũng đã gặp phải những chuyện không muốn bị người khác biết. Cô cũng như anh ta, có những ưu tư mà người khác không thể nào hiểu được.

Tại giây phút đó, Quý Túc sinh ra cảm giác đồng cảm mãnh liệt cùng lòng cảm mến với Kiều Lam, như thể bản thân và Kiều Lam có bí mật chung nào đó mà những người khác không biết.

Điều này khiến Quý Túc cảm thấy Kiều Lam rất gần gũi, mà lẽ đương nhiên, cô phải gần gũi với anh ta hơn.

Quý Túc đơn phương đặt Kiều Lam vào trong phạm vi cuộc sống của mình.

Bùi Bắc Gia khuyên anh ta đừng làm loạn, đừng phá hoại tình cảm của người khác. Đây là vấn đề về tam quan.

Phá hoại tình cảm của người khác đúng là có vấn đề về tam quan, nhưng điều này không hề phù hợp với Kiều Lam và Đàm Mặc. Sống quá lâu trong một gia đình bất bình thường, Quý Túc chẳng cần tốn sức đã có thể nhận ra Đàm Mặc không giống những người khác.

Kiều Lam nói mình vì một người mới chọn Tâm lý học, người này đến tám chín phần chính là Đàm Mặc. Quý Túc không khỏi ghen tị rằng vì Đàm Mặc mà Kiều Lam có thể làm đến mức như thế, nhưng tâm trạng của anh ta cũng rất tốt bởi vì Đàm Mặc “không giống người bình thường”.

Có thể khiến Kiều Lam học Tâm lý học vì mình, Quý Túc dám cam đoan rằng bệnh trạng của Đàm Mặc cũng không đơn giản.

Vậy thì sao có thể gọi hành động của anh ta là phá hoại tình cảm được? Rõ ràng là anh ta đang cứu rỗi Kiều Lam.

Loại người có bệnh tâm lý này hoàn toàn không nên có được tình yêu. Không, bọn họ căn bản không hiểu tình yêu là gì.

Không cho phép nửa còn lại có cuộc sống riêng. Không cho phép nửa còn lại nói chuyện với bất kỳ người nào khác ngoài mình, thậm chí là con trai ruột.

Quá kinh khủng. Ai cũng không nên yêu một người như thế. Anh ta là vì muốn tốt cho Kiều Lam mới cẩn thận từng bước đoạt lấy cô như vậy. Kiều Lam vẫn còn rất trẻ, không hiểu chuyện, đợi nhiều năm về sau cô nhất định sẽ hối hận.

Bởi vì bây giờ Kiều Lam còn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, Quý Túc không muốn cô phản cảm với mình, vậy nên anh ta mới cẩn thận và hao tổn tâm huyết như thế.

Anh ta rõ ràng là vì tốt cho Kiều Lam nhưng cô lại luôn làm khó anh ta hơn nữa. Cũng giống như bây giờ, Kiều Lam chẳng nói chẳng rằng dọn ra ngoài.

Nếu ở trong trường, mọi chuyện đều dễ dàng và thuận tiện giải quyết. Ở bên ngoài, xem như khó khăn.

Tâm trạng của Quý Túc rõ ràng là rất tệ.

Tâm trạng của Quý Túc không tốt. Tâm trạng của Đàm Mặc lại tốt chưa từng có.

Anh cùng Kiều Lam mua đủ loại đồ lớn nhỏ, đồ dùng trong nhà, ghế sô pha và những thứ tương tự. Trước khi cùng đi mua những vật dụng hàng ngày còn lại, Đàm Mặc kéo bạn gái trải nghiệm chiếc bồn tắm siêu lớn mà anh thích nhất.

Làn da mịn màng của cô gái dưới nước trông lại càng quyến rũ hơn. Đàm Mặc bị bờ vai của cô mê hoặc, hôn xuống từng tấc, từng tấc.



Nước dần nguội mất, Kiều Lam có chút không chịu nổi mà run rẩy. Đàm Mặc dùng cánh tay nhốt chặt vòng eo nhỏ gầy của cô, lồng ngực dán lên lưng Kiều Lam, cố ý hỏi bên tai cô:

“Run cái gì?”

Kiều Lam vừa tức vừa xấu hổ, chỉ ước gì mình có thể đá cho người nào đó mặt dày như tường thành một cái, đáng tiếc là cô không thể động đậy. Đàm Mặc ở phía sau giữ cô quá chặt, hai đầu gối quỳ trong bồn tắm, Kiều Lam chỉ có thể vịn hai tay lên mép bồn, cắn môi để tránh tràn ra chút âm thanh khiến Đàm Mặc càng mạnh bạo hơn nữa.

Không nghe được âm thanh, Đàm Mặc bất mãn. Anh kéo cằm cô sang, cắn mở môi cô, hài lòng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ lại một lần nữa không đè nén được.

Giọng Kiều Lam mềm mại như tiếng mèo kêu. Đàm Mặc nghiêng tai mới nghe thấy cô nói đau.

Đau?

Đàm Mặc khẽ hôn lên gò má cô: “Chỗ đó à?”

Kiều Lam rơm rớm nước mắt, cô phải nói chuyện này thế nào đây.

Cô lại hối hận, Đàm Mặc không biết đè nén thật sự quá nguy hiểm.

Suy cho cùng thì Kiều Lam vẫn xấu hổ, bị hỏi dồn chỉ có thể nhỏ giọng nói đầu gối đau. Đàm Mặc sửng sốt dừng động tác, vội vàng xoay cô gái trong ngực lại, cúi đầu nhìn xuống, nơi hai đầu gối trắng mịn đã đỏ ửng lên.

Đàm Mặc đau lòng.

Anh ôm cô vào ngực, liên tục nói xin lỗi. Dáng vẻ thô bạo vừa rồi biến mất trong tích tắc không thấy tăm hơi. Đàm Mặc nhẹ nhàng hôn từng cái từng cái lên đầu gối Kiều Lam hệt như một chú chó nhỏ. Cuối cùng cảm thấy nước lạnh ngắt, anh ôm Kiều Lam ra, bọc khăn tắm thật kỹ rồi ôm cô xuống lầu.

Khi được đặt lên giường, Kiều Lam đã thoáng ngủ thiếp đi.

Đàm Mặc ghé vào bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô khi ngủ một lúc lâu rồi mới đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa, một lần nữa quay lại thu dọn phòng tắm bừa bộn.

Sau khi một mình bình tĩnh lại, lúc này Đàm Mặc mới từ từ lắng xuống, cảm nhận niềm hạnh phúc khôn xiết của mình lúc này.

Lát nữa trở về anh có thể ôm Kiều Lam cùng chìm vào giấc ngủ; ngày mai tỉnh lại có thể nhìn thấy cô đầu tiên; nếu có tiết thì cùng nghe đồng hồ báo thức, cùng nhau thức dậy; không có tiết thì có thể nằm trên giường nói chuyện chán chê.

Sau khi thu dọn xong, Đàm Mặc lại trở về phòng ngủ, mở chăn ra, nằm vào. Anh xoay Kiều Lam đang quay mặt sang chỗ khác lại. Cô mơ màng mở mắt ra rồi lại ngủ thiếp đi sau khi tìm được một vị trí dễ chịu trong ngực Đàm Mặc. Anh ôm chặt lấy Kiều Lam, cọ cằm lên đỉnh đầu cô, hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Một tuần sau, cuối cùng vợ chồng bác Trần cũng đến. Một nhà bốn người cùng ăn cơm tối với nhau thật vui vẻ, sau đó cùng trở về. Ai về nhà nấy.

Vợ chồng bác Trần cũng mới dọn nhà nên bận rộn mấy ngày nay. Kiều Lam và Đàm Mặc đã mua hết đồ lớn, chỉ còn thiếu những vật dụng hàng ngày và sách vở.

Hai phòng ngủ lớn, vì Đàm Mặc kiên quyết chỉ mua một chiếc giường nên một căn trở thành thư phòng. Kiều Lam và Đàm Mặc mua một kệ sách thật lớn, tạm thời chưa để gì vào.

Cuối tuần, hai người tiếp tục ra ngoài mua sắm, đi một chuyến đến nhà sách mua thật nhiều sách cũ. Sách mà Kiều Lam hay Đàm Mặc thích đều có cả.

Buổi tối, hai người đến chỗ vợ chồng bác Trần ăn cơm. Cơm nước xong xuôi thì trở về vận động một chút, sau đó chen vào thư phòng cùng đọc sách với nhau.

Trong thư phòng, ngoại trừ kệ sách thì có đặt một tấm chiếu tatami, muốn ngồi hay nằm ngửa nằm sấp đều được. Nhìn một hồi, Kiều Lam bất giác xoa xoa cổ. Đàm Mặc vừa nhấc mắt đã thấy ngay.

Anh nhìn sách trong tay, thầm nghĩ hôm nào đó lại mua một quyển sách dạy massage, mình và Kiều Lam đều có thể học một chút.

Dì Trần đặc biệt cắt hoa quả đưa sang cho hai đứa trẻ. Gõ cửa không ai mở, bà dùng chìa khóa mở cửa ra, cuối cùng tìm thấy hai người đang đọc sách trong thư phòng. Kiều Lam ngồi, Đàm Mặc gối lên đầu gối cô, ngước lên nhìn.

Dì Trần cười híp mắt.

Đọc sách mà cũng muốn ở cùng nhau, anh dựa vào em em dựa vào anh, ngay cả gõ cửa cũng không nghe thấy.

Dì Trần không muốn quấy rầy hai người. Bà đặt trái cây lên bàn. Đến nhẹ nhàng, đi cũng vậy. Sau khi đi, dì Trần dùng điện thoại nhắn tin cho Kiều Lam, bảo hai người đừng quên ăn trái cây.

Lúc trước, khi còn chưa gặp được đứa bé Kiều Lam này, dì Trần chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Đàm Mặc có thể sống một cuộc sống bình thường, bây giờ nhìn thấy anh sống vui vẻ và hạnh phúc như vậy, dì Trần vô cùng cảm kích, may mà gặp được Kiều Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.