Quý Túc hẹn Kiều Lam đến một quán cà phê đối diện trường học ngồi một lát, Kiều Lam từ chối: “Có chuyện gì không thể nói rõ ràng trong điện thoại sao?
“Tôi cảm thấy nên gặp mặt nói chuyện thì thích hợp hơn.” Quý Túc trả lời
“À.” Kiều Lam lạnh giọng. “Cứ nói trong điện thoại đi, bạn trai tôi không thích tôi lén gặp những người khác giới khác.”
Kiều Lam thật sự không cho anh ta một chút cơ hội nào, kể cả khi Kiều Lam giữ khoảng cách với người khác giới bởi vì bạn trai như những gì cô nói, thì ngoại trừ cô ra cũng sẽ không có cô gái nào làm được đến mức đó cả, cho dù có bạn trai.
Đàm Mặc thật sự tốt đến vậy?
Quý Túc ngồi trên ghế salon, khuôn mặt bình thường lúc nào cũng treo nụ cười giờ phút này lại chẳng có chút ý cười nào cả, bàn tay cầm điện thoại không tự chủ được nắm thật chặt. Sau khi im lặng một lúc lâu, anh ta mới thấp giọng nói:
“Nếu tôi nói tôi thích em thì sao?”
Kiều Lam bên kia yên lặng một lát, sau đó giọng nói lạnh lùng của cô truyền đến từ ống nghe: “Chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Nếu cô phải đi quan tâm mỗi một người đơn phương mình, vậy thì từ lâu cô đã chẳng còn cách nào dành thời gian cho việc khác.
Nghe giọng nói lạnh lùng của Kiều Lam, Quý Túc bỗng sinh ra cảm giác bất lực khó tả. Lòng yêu mến của anh ta, tình cảm của anh ta, trước mặt Kiều Lam dường như chẳng đáng một đồng, mà trước mặt cô, sự kiên nhẫn của anh ta hình như cũng bắt đầu trở nên khó kiểm soát. Quý Túc không nhịn được hỏi cô:
“Em không có gì muốn nói sao?”
“Điều muốn nói à? Đúng là có.” Kiều Lam trả lời.
Khóe môi Quý Túc nhếch lên, đang định nói gì đó, lại nghe Kiều Lam nói tiếp:
“Mặc dù trước đó đã có người nhắc nhở nhưng tôi vẫn không tin, dù sao thì tôi đã có bạn trai, hơn nữa tình cảm của chúng tôi còn rất tốt, vậy nên chỉ cần là người không có vấn đề gì về nhân phẩm thì tuyệt đối sẽ không xen vào tình cảm của người khác. Tôi vẫn cho rằng bất kể trong việc học hay là làm người thì tiền bối đều rất xuất sắc, bây giờ xem ra dường như tôi đã nghĩ sai rồi.”
Quý Túc hơi tức giận, rõ ràng là anh ta muốn giúp Kiều Lam, bây giờ lại đến lượt Kiều Lam ở đây chất vấn nhân phẩm của anh ta.
Xen vào tình cảm của người khác đúng là sai, nhưng bây giờ Kiều Lam và Đàm Mặc chẳng qua là yêu đương mà thôi, việc anh ta theo đuổi Kiều Lam chỉ là cạnh tranh công bằng, hơn nữa loại người như Đàm Mặc…
“Kiều Lam.” Quý Túc gọi tên Kiều Lam một cách bình tĩnh và nghiêm túc. “Không cần phải nói khó nghe như thế. Em không cảm thấy tôi đang giúp em sao?”
Cho dù Kiều Lam có thông minh đến đâu, cô thật sự cũng không hiểu được những lời Quý Túc nói có ý nghĩa gì. Cố ý ném đá giấu tay phá hoại tình cảm của người khác như vậy gọi là đang giúp cô sao?
Cô không nghĩ thế, cũng không thể hiểu được.
Quý Túc từ tốn nói: “Lúc đó em nói mình đăng ký Tâm lý học là vì một người, là bạn trai em đúng không?”
Vậy cuộc tranh luận ngày hôm đó đúng là anh ta cố ý!
Quý Túc không nghe được câu trả lời của Kiều Lam nên anh ta tiếp tục nói: “Nếu tôi đoán không sai, bạn trai em, hẳn là một bệnh nhân mắc hội chứng Asperger đúng chứ? Đừng ngạc nhiên tại sao tôi biết, trước khi nói về em và bạn trai của em, tôi kể cho em nghe một câu chuyện, thế nào?”
Kiều Lam thầm cười lạnh, ngược lại cô muốn nghe xem Quý Túc muốn kể chuyện gì.
Câu chuyện của Quý Túc, ngay từ lúc mới bắt đầu đã có thể đoán được kết cục.
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp gặp được một chàng trai hiền lành tuấn tú trong những năm tháng tươi đẹp nhất. Cô gái chưa từng gặp được người khác phái nào quan tâm mình đến như vậy. Anh bao dung, hào phóng, hệt như những người bạn trai hoàn mỹ trong tiểu thuyết, TV. Hai người nhanh chóng rơi vào lưới tình và cũng kết hôn không lâu sau đó.
Nhưng kết hôn rồi, cô gái mới phát hiện, hóa ra tất cả những biểu hiện trước đây của người bạn trai mà cô vẫn cho là hoàn mỹ đều là giả. Tình yêu của anh hoàn toàn không giống với người bình thường, nó cực đoan và cố chấp. Anh từng bước từng bước xâm chiếm toàn bộ cuộc sống của cô, cắt đứt mọi liên hệ của cô với người thân và bạn bè, để thế giới của cô từ nay về sau chỉ còn lại một người.
Khi đó cô mới hiểu rằng có một căn bệnh gọi là hội chứng Asperger.
Người mắc bệnh này hoặc là không có tình yêu, hoặc là sẽ yêu một cách cực đoan nhất, chỉ tiếc là cô biết đến quá muộn.
Dù cuộc sống giàu sang phú quý không lo cơm ăn áo mặc, cô cũng chẳng bao giờ cần phải lao động nhọc nhằn, nhưng sinh hoạt lại chẳng khác nào biến thành một chiếc lồng giam.
Sau đó một năm, hai người có con. Lòng cô tràn đầy niềm vui khi biết rằng sắp có một sinh mệnh mới. Cuộc sống của cô quá tẻ nhạt và vô vị, sự xuất hiện của một sinh linh mới hệt như một tia sáng trong cuộc đời cô. Cô thầm nghĩ dẫu rằng anh không cho phép cô kết giao bạn bè và liên lạc với người thân, nhưng đứa trẻ là của hai người bọn họ, chung quy lại anh vẫn sẽ thích đứa bé này.
Nhưng mọi thứ sau đó đã chứng minh rằng cô lại nghĩ sai.
Anh không thích đứa bé này, thậm chí còn ghét nó, bởi vì đứa bé lấy đi sự chú ý của cô.
“Vậy nên tôi là đang cứu em, Kiều Lam.” Quý Túc dịu dàng nói.
“Tôi có một người cha mắc hội chứng Asperger, tôi đã sống chung một mái nhà với ông ta suốt mười tám năm. Không ai hiểu rõ hơn tôi rằng một người mắc hội chứng Asperger thì đáng sợ đến thế nào. Kể từ khi có ký ức, tôi rất hiếm thi thấy mẹ mình cười, bà sẽ không cười khi ở trước mặt cha tôi, cũng sẽ không cười trước mặt tôi, bởi vì bà mà cười với tôi thì cha sẽ tức giận. Năm tôi tốt nghiệp trung học, rốt cuộc cha mẹ tôi cũng ly hôn. Mẹ tôi dùng tự sát để đổi lấy tự do, mặc dù cứu được nhưng bệnh cũ vẫn không dứt.”
Giọng Quý Túc trở nên hơi u ám bởi vì những gì sắp nói: “Loại người này căn bản không hiểu được tình yêu, lại càng không nên có được nó. Loại người như vậy vốn cũng không nên kéo những người vô tội xuống nước. Không một ai phải mang nợ và chịu trách nhiệm vì sự điên cuồng của bọn họ. Kiều Lam...”
Quý Túc dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “Tôi đương nhiên biết việc phá hoại tình cảm của người khác là sai, nhưng duyên phận tình cờ để tôi biết được bệnh của Đàm Mặc. Tôi phải thấy tận mắt rồi nên mới không đề cao mối quan hệ của hai người, cũng muốn cảnh báo em nên sớm rời khỏi Đàm Mặc. Tôi thật sự thích em nên mới không muốn cuộc sống sau này của em cũng bị một kẻ không bình thường hủy hoại.”
Kiều Lam cầm điện thoại, không nói gì.
Cô nhớ đến một câu mà mọi người thường hay nói, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, người đáng hận ắt có nỗi khổ thật đáng buồn.
Từ câu chuyện của Quý Túc, Quý Túc và mẹ anh ta, không thể nghi ngờ gì cả hai đều đáng thương, nhất là bản thân Quý Túc, bởi vì có một người cha như vậy nên anh ta mới đặc biệt căm thù người mắc hội chứng Asperger.
Kiều Lam hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ đó của anh ta.
Nhưng cũng chỉ là hiểu được mà thôi.
Đó cũng không phải là lý do cho phép anh ta phá hoại tình cảm của người khác.
Cho dù Đàm Mặc thật sự có vấn đề gì thì cũng không đến lượt một người ngoài như Quý Túc làm gì cả. Đây là chuyện giữa cô và Đàm Mặc.
Kiều Lam bên này không nói gì, Quý Túc tưởng rằng sau khi nghe xong cuối cùng cô cũng có chút xúc động. Anh ta nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi biết tình cảm hiện tại của các em cực kỳ sâu đậm, rất khó để chia tay, nhưng tôi vẫn khuyên em nên sớm thoát ra, đừng giống như mẹ của tôi, đến lúc đó muốn thoát cũng khó thoát, cuối cùng hỏng cả một đời.”
Kiều Lam nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau, cuối cùng cô nói: “Tiền bối, tôi vẫn nói câu kia, đây là chuyện của tôi và Đàm Mặc, không liên quan đến anh, cho dù lý do của anh là gì thì việc anh phá hoại tình cảm của chúng tôi là sự thật không thể chối cãi.”
“Tôi đã nói tôi đang giúp em!”
Quý Túc cảm thấy mình đã tốt tính lắm rồi, nhưng Kiều Lam quả thật cái gì cũng không chịu, khiến anh ta cũng bắt đầu trở nên tức giận.
“Tôi không cần, huống hồ tôi cũng không cần sự giúp đỡ tự cho là đúng của anh.” Kiều Lam dứt khoát cắt ngang lời Quý Túc. “Hơn nữa anh tự hỏi lòng mình đi, anh thật sự chỉ là vì giúp tôi thôi sao?”
Kiều Lam mất kiên nhẫn. Một giây trước cô còn cảm thấy Quý Túc hơi đáng thương, lúc này một chút đáng thương vừa rồi cũng biến mất chẳng còn gì cả.
“Anh nói anh hiểu rất rõ cha mẹ mình, hiểu rất rõ hội chứng Asperger, chuyện đó tôi không thể nào phản bác được, nhưng anh có hiểu được tôi, hiểu Đàm Mặc? Trên thế giới này có biết bao nhiêu người mắc hội chứng Asperger, anh lại hiểu được mỗi một người trong số họ? Anh dựa vào cái gì mà đánh giá cuộc sống của người khác, thay người khác lựa chọn cuộc sống, vì trải nghiệm cuộc sống ngắn ngủi của chính anh?”
Quý Túc hít sâu một hơi: “Bây giờ em còn nhỏ, cũng bị lừa như mẹ của tôi năm đó…”
“Tôi không hề bị lừa, đừng có so sánh tôi với mẹ anh mãi. Tôi không biết mẹ của anh, cũng không hề giống bà ấy.” Bây giờ, Kiều Lam cảm thấy tinh thần của người tên Quý Túc này cũng không bình thường, tự đưa ra quyết định, hoàn toàn không nghe lọt tai những gì người khác nói, cứ mãi dùng bi kịch tình yêu của cha mẹ mình để so sánh với cô, nhưng điều đó hoàn toàn khác nhau.
“Mặc Mặc khác với cha anh, tôi cũng không giống mẹ anh.” Kiều Lam gằn từng chữ.
“Cha của anh đã dùng kỹ năng diễn xuất giả dối để lừa mẹ anh thích ông ấy. Ông ấy giấu đi mặt chân thật của mình để lừa mẹ anh về nhà. Bi kịch trong tình cảm của cha mẹ anh không phải là vì cha anh mắc hội chứng Asperger, mà là vì ngay từ khi bắt đầu, tình yêu của bọn họ vốn là một trò bịp bợm. Người mà mẹ anh thích căn bản không phải cha anh mà là hình tượng giả do ông ấy tạo ra!”
“Bởi vì sự lừa dối của cha anh, bởi vì mẹ anh căn bản không hề yêu dáng vẻ vốn có của ông ấy, đây mới là nguyên nhân bi kịch của bọn họ. Tôi và Đàm Mặc không giống thế.”
Quý Túc ở đầu bên kia điện thoại bỗng trở nên yên lặng. Có lẽ là nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Đàm Mặc, ánh mắt của Kiều Lam cũng theo đó mà trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
“Từ lúc mới gặp Đàm Mặc thì tôi đã thấy qua mặt không bình thường và suy sụp nhất của anh ấy. Tôi khác với mẹ anh, không thích đối phương vì một hình tượng hoàn hảo. Từ lúc Đàm Mặc còn sa sút tôi đã bắt đầu thích anh ấy, bây giờ anh ấy đang trở nên tốt hơn từng chút một, tôi sẽ chỉ thích anh ấy nhiều hơn, vậy nên anh đừng dùng những thứ bi thảm mà cha mẹ anh đã từng trải qua để đánh đồng tôi và Đàm Mặc. Tôi không ngây thơ như mẹ của anh, không nhìn ra được dáng vẻ chân thật của người mình thích. Đàm Mặc cũng không hèn nhát như cha anh, sợ hãi không dám thể hiện bộ mặt thật của mình. Vậy nên đừng tự cho mình là đúng đi cứu rỗi tôi. Tôi cảm thấy người cần được cứu rỗi hơn chính là bản thân anh đó.”
“Quý Túc, nói đến thế thôi. Đơn xin rời khỏi câu lạc bộ tôi đã gửi cho anh, sau này tôi sẽ không tham gia hoạt động của câu lạc bộ nữa, tất cả phương thức liên lạc một hồi tôi sẽ xóa hết, hi vọng tiền bối cũng có thể thông suốt sớm một chút.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Quý Túc hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.
“Trường cũng không có quy định liên quan đến việc không cho phép thành viên rời khỏi câu lạc bộ, đúng chứ.” Kiều Lam cười cười, nói: “Hơn nữa trong mắt mọi người, từ trước đến giờ tiền bối đều mang hình tượng hoàn hảo, có lẽ anh cũng không muốn để cho người khác biết nguyên nhân thật sự tôi rời khỏi câu lạc bộ đúng không? Suy cho cùng thì xen vào tình cảm của người khác gì gì đó… không quá phù hợp với hình tượng trước sau như một của anh đâu…”
Kiều Lam rõ ràng là đang đe dọa anh ta.
Nhưng Quý Túc vẫn bị đe dọa.
Quý Túc bên kia cúp điện thoại, một mình ngồi trên ghế salon không biết đang suy nghĩ điều gì. Mà một bên khác, đợi Đàm Mặc tan học, Kiều Lam bỗng nhảy tót vào trong ngực anh.
Đàm Mặc không hiểu lắm nhưng vẫn thuận tay ôm chặt lấy cô. Tạ Hoằng Nghị và những người đi ngang qua bên cạnh đều nhanh chóng chuồn đi để khỏi bị ngược cẩu.
Đàm Mặc sờ lên mái tóc của Kiều Lam: “Sao thế?”
Kiều Lam ôm Đàm Mặc.
Ngay từ đầu Đàm Mặc đã cực kỳ ác cảm với Quý Túc, khi đó cô còn không tin.
Một lúc lâu sau, Kiều Lam thở dài. Một lần nữa ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt cô chỉ còn lại nét tươi cười: “Em chính thức rời khỏi câu lạc bộ Tâm lý rồi, để chúc mừng em rời câu lạc bộ thành công, bọn mình đi ăn đi!”