Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 37



Một số người đang nói chuyện, một số khác lại nghịch điện thoại, không ai chú ý rằng vài phút trước, một thiếu niên ngồi trên xe lăn đã ở đây.Thiếu niên xanh xao gầy gò nhìn nụ cười trên mặt Kiều Lam, sau đó lại nhìn sang cậu nam sinh cao lớn đẹp trai đứng bên cạnh cô.Cậu con trai kia thích cười, cả người như ánh nắng, hoạt bát, khỏe khoắn, hoàn toàn khác biệt với một kẻ tàn tật, u ám, không thích giao tiếp như anh.Không ai biết rằng Đàm Mặc – người xưa nay chưa từng chủ động đi ra khỏi lớp – đã chờ đợi ở đó bao lâu, cũng không có ai biết được rằng anh đang nhìn cái gì, đã thấy cái gì.Ánh nắng chiều dần dần buông xuống, hắt lên mặt bàn trống trơn của Đàm Mặc.Kiều Lam trở lại phòng học.

Dù cô đã quyết định sẽ không quấy rầy Đàm Mặc nữa, nhưng cô vẫn vô thức nhìn thoáng qua chỗ ngồi của anh một chút.Lông mày khẽ cau lại.Đàm Mặc không ở trong lớp.Nhưng Kiều Lam cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Hôm nay học Thể Dục, tranh thủ lúc ít người, có lẽ Đàm Mặc đã về trước.Về đến nhà, mẹ Kiều cứ nhìn Kiều Lam mãi, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, rồi bất mãn nói: “Con cháu nhà họ Kiều đều trắng trẻo, sao mày lại đen thui thế.”Mẹ Kiều hơi rầu rĩ.

Trước đó chị hai Kiều đã nói sẽ làm mối cho Kiều Lam.

Nhưng nếu người ta thấy cô xấu mà không ưng thì phải làm thế nào.Kiều Lam: …Cô chỉ là không được trắng thôi, làm gì đến mức đen thui đâu chứ.Lại nói, dinh dưỡng mỗi ngày không đầy đủ, chắc chắn người sẽ xanh xao vàng vọt.

Nếu để cô ăn ngon uống sướng, không chừng so với cái bánh bao Kiều Nguyên kia thì còn trắng hơn.Có điều đối với Kiều Lam mà nói, mẹ Kiều đột nhiên bắt đầu chú ý đến ngoại hình của cô chẳng phải là chuyện tốt lành gì cho cam.

Kiều Lam không đợi nổi đến cuối tuần, dự định thứ sáu tan học xong sẽ đi tìm xem có chỗ nào nhận người làm không.Thứ hai đầu tuần đi học lại, mãi đến khi đã vào tiết đầu tiên, Kiều Lam quay đầu lại nhìn nhiều lần cũng không nhìn thấy Đàm Mặc.Hôm nay anh không đi học.Tại sao?Anh bị bệnh à?Hay là trong nhà có chuyện gì?Kết quả là ngày hôm sau, Đàm Mặc vẫn không đến lớp.

Trong lớp không có ai cảm thấy chuyện này kỳ lạ cả.

Buổi trưa tan học, Kiều Lam tình cờ gặp được chủ nhiệm lớp trên đường.

Cô hỏi ông, ông cũng bảo là không biết.Đàm Mặc không giống với những học sinh khác.

Anh không đi học cũng không cần phải xin phép.Kiều Lam trở về nhà, ăn đại chút gì đó, cất sách vở rồi đi ra ngoài tìm việc.Trước khi xuyên sách, Kiều Lam được một nhà hảo tâm giúp đỡ học cấp 3, không cần lo lắng về vấn đề học phí.

Nhưng nếu có thời gian rảnh, cô vẫn sẽ đi làm thuê để kiếm chút tiền.

Dù sao không làm ra được tiền sẽ khiến cho người khác cảm thấy bất an.Sau này lên đại học, cô còn đi làm thêm một vài công việc để trang trải tiền sinh hoạt và tiền học phí.Trước khi đậu đại học cô đã từng đi phát tờ rơi, làm nhân viên phục vụ… Đậu đại học rồi, nhờ vào thành tích thi tốt nghiệp tốt lại cộng thêm việc cô học trường Đại học Kinh Tế Tài Chính hàng đầu cả nước, Kiều Lam có thể tìm được những công việc tốt hơn như là gia sư.Còn Kiều Lam bây giờ chỉ mới học lớp 10, hơn nữa cô chỉ có thể làm việc vào buổi tối cuối tuần, muốn tìm được một công việc có thể làm lâu dài thật sự quá khó.Kiều Lam đi từ 7 giờ tối đến hơn 10 giờ, cầm trong tay một đống tờ rơi tuyển dụng, còn có rất nhiều địa chỉ và số điện thoại ghi trong sổ.

Gần 11 giờ mới về đến nhà, cô tự động bỏ những lời lải nhải của bà nội Kiều ra ngoài tai, đi ngủ.Sáng sớm hôm sau lại ra cửa.Lấy thông báo tuyển dụng ra, đi hỏi thăm từng chỗ một.Bây giờ Kiều Lam chỉ mới là học sinh lớp 10, thật sự rất bất tiện, đi cả buổi sáng cũng không tìm được công việc nào.

Hiện tại cô còn chưa đủ 18 tuổi, chỉ mới có trình độ cấp 2 trở lên.

Đi suốt một ngày mà vẫn không thu hoạch được gì, màn đêm dần dần buông xuống, phố bắt đầu lên đèn.

Kiều Lam mua một cái bánh bao, ngồi xuống một chiếc ghế ở đầu con đường rải đá cạnh một con hẻm nhỏ xem xét xung quanh.Gần mười phút sau, một nhà hàng Tây chưa lên đèn cuối cùng cũng từ từ mở cửa.

Bà chủ yểu điệu thướt tha buộc tóc lên rồi dựng bảng hiệu, một lúc sau dán một tờ giấy thông báo tuyển dụng lên trên mặt kính thủy tinh.Kiều Lam vội ăn hết miếng bánh, xoa xoa tay rồi đi vào.Lúc vừa mới đi ngang qua đây cô đã nhìn thấy nhà hàng Tây này.

Hai tầng, trang trí vô cùng tinh xảo, bây giờ bật đèn lên trông lại càng độc đáo hơn.Đi cả một ngày, ngay cả công việc tệ nhất cũng không tìm được, Kiều Lam dứt khoát tìm đến một chỗ tốt hơn để hỏi thăm, dù sao cái nào cũng khó khăn hết.Còn có một nguyên nhân khác đó chính là, Kiều Lam đã từng làm việc trong một nhà hàng Tây như thế này rồi, học được cách pha cafe và cả tiếng Anh giao tiếp.Lúc Kiều Lam bước vào, bà chủ nhìn cô một lát: “Ăn gì?”Kiều Lam chỉ chỉ cửa sổ: “Cháu đến xin việc.”…..Kiều Lam bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng tìm thấy hy vọng [4].[4] Gốc là “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, ý nói khi không còn đường tiến, không còn cách nào khác nữa, lâm vào đường cùng, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.Bà chủ nói bà không muốn nhận nhân viên tuổi vị thành niên, Kiều Lam nói cô đã đủ 16 tuổi.

Bà chủ lại nói bà muốn tuyển nhân viên trình độ cấp 3 trở lên, Kiều Lam nói thành tích của mình rất tốtTranh cãi với bà chủ gần nửa tiếng đồng hồ, bà chủ nhà hàng đã sắp mất hết kiên nhẫn.

Kết quả hôm nay đúng lúc có một nhân viên xin nghỉ, khách lại nhiều, Kiều Lam xung phong nhận việc, nói mình biết pha cafe.

Bà chủ nửa tin nửa ngờ để Kiều Lam làm thử, xong rồi liền để cô làm cả đêm.Bà chủ không ngờ rằng tay chân cô gái nhỏ này lại nhanh lẹ đến vậy.

Quan trọng nhất là cô làm việc rất thuần thục, bất kể là pha cafe hay là ghi món, tất cả đều rất nhuần nhuyễn.

Rốt cục bà chủ cũng tin là trước kia Kiều Lam đã từng làm việc trong một nhà hàng Tây.Nhưng thời gian của Kiều Lam lại là vấn đề, cô chỉ có thể đi làm vào buổi tối cuối tuần.

Kiều Lam nói rằng cô có thể nhận ít tiền lương hơn một chút.Bà chủ nhìn chằm chằm Kiều Lam một lúc lâu, có lẽ là nổi lên sự đồng cảm, cuối cùng bà cũng đồng ý, hẹn cô 11 giờ sáng hôm sau đến nhà hàng.Kiều Lam bôn ba cả một ngày, rốt cuộc cũng tìm được việc.

Mặc dù một tháng chỉ kiếm được hơn 1 nghìn tệ, nhưng cô đã rất hài lòng rồi!Đến khi bắt đầu làm việc ngày thứ hai, Kiều Lam mới phát hiện ra một chuyện.

Dù vị trí của nhà hàng này không được đẹp cho lắm, đồ ăn cũng rất đắt, nhưng khách đến lại rất đông, hơn nữa rất nhiều trong số đó là khách quen.Đàm Mặc không thích đi ra ngoài cho lắm, đặc biệt là mấy ngày gần đây.

Nhưng cha Đàm đã đích thân đến đón, cuối cùng anh vẫn ra cửa.Trước đây Đàm Mặc và mẹ ở nước ngoài, cha Đàm nghĩ rằng có lẽ Đàm Mặc thích cơm Tây, thế là dẫn anh đến một nhà hàng Tây bình thường ông hay đến.

Nhà hàng tuy không lớn lắm nhưng về mặt đồ ăn và trang trí thì đều là số một.Cha Đàm nói cho Đàm Mặc biết nơi đây có những món ngon nào.

Vẻ mặt Đàm Mặc nhàn nhạt, không có lấy một chút phản ứng.Cha Đàm lại hỏi Đàm Mặc tại sao mấy ngày này lại không đến trường, giáo viên gọi điện đến hỏi.

Đàm Mặc ngồi trên xe lăn, mặt không biểu cảm: “Không muốn đi.”Cha Đàm nhíu mày.Lúc trước khó khăn lắm ông mới thuyết phục được Đàm Mặc đến trường, kết quả không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên Đàm Mặc lại không muốn đi học nữa.Hôm nay đúng lúc cha Đàm có chút thời gian rảnh, thế là ông đưa Đàm Mặc ra ngoài ăn cơm, muốn trò chuyện với anh.Cha Đàm làm sếp đã quen, khi nói chuyện với Đàm Mặc, lúc đầu còn ổn, sau đó dần dần biến thành giọng điệu nói chuyện với cấp dưới.

Đàm Mặc vốn đã vô cùng phiền muộn, gặp thế lại càng muốn đi về hơn.

Anh ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.