Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 40



Nhân viên phục vụ kia nhìn Kiều Lam rồi cười, xoay người rời đi.

Cha Đàm ngồi đợi Đàm Mặc nãy giờ thấy thế thì kinh ngạc nhìn Kiều Lam một chút.Kiều Lam chỉ có thể lấy sổ order ra, nở một nụ cười chuyên nghiệp giới thiệu cho cha Đàm và Đàm Mặc những món thường xuyên được gọi của nhà hàng.Cha Đàm hay đến đây, ông thường gọi những món cố định, rất nhanh đã chọn món xong.

Đàm Mặc nhìn menu, mặt không đổi sắc chọn hết món này đến món khác, hơn nữa đều là những món đắt tiền nhất.Chọn đến món thứ tư, Kiều Lam không đứng yên nổi nữa: “Nếu như chỉ có hai người thì gọi như vậy là hơi nhiều đó ạ.”Động tác của Đàm Mặc khựng lại một chút, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú món trứng cá muối.Cha Đàm cũng không cảm thấy là việc này có vấn đề gì.

Sở thích của Đàm Mặc quá khó đoán, hiếm hoi lắm mới có một lần chủ động gọi món thế này.

Anh thích làm sao cũng được, dù sao nhà họ Đàm thiếu cái gì thì thiếu chứ không thiếu tiền.“Muốn ăn thì cứ chọn đi.”Thế là lại thêm một phần trứng cá muối và vài loại bánh pudding.Sau khi đưa đơn cho nhà bếp, mấy nhân viên phục vụ gần đó đều nhìn Kiều Lam bằng vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.Ngoài lương cơ bản, nhân viên nhà hàng chủ yếu dựa vào tiền hoa hồng.

Bọn họ giúp khách gọi món, tiền kiếm được sẽ trích ra một phần cho bọn họ.Bàn vừa rồi mà Kiều Lam phụ trách tuyệt đối kiếm được không ít tiền, đến lúc đó Kiều Lam sẽ được hoa hồng đến mấy trăm tệ, ai mà không ghen tị đây.Vẻ mặt của Kiều Lam càng vi diệu hơn nữa.Mặc dù nghĩ như vậy có chút tự mình đa tình, nhưng cô vẫn cảm thấy Đàm Mặc gọi nhiều món như thế hình như có liên quan đến cô.Dù sao lúc nãy Đàm Mặc còn nói muốn cho cô tiền, bị cô từ chối.Cầm danh sách món ăn trong tay, Kiều Lam cảm thấy tay mình hơi run lên.Đồ ăn lần lượt được bưng lên, Đàm Mặc lại chỉ ăn có một chút.

Quả nhiên, đến cuối cùng, Đàm Mặc chọn nhiều món như vậy, căn bản còn chưa ăn hết một phần năm.Khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì như cũ.

Cha Đàm đưa thẻ cho Kiều Lam để trả tiền.

Quẹt thẻ xong trở về bàn ăn, Đàm Mặc và cha Đàm đã rời đi.Quản lý vui mừng đi đến chỗ cô: “Đàm tiên sinh trả thêm một nghìn tệ nữa.”“??”“Tiền boa cho em đó.”Kiều Lam: …Nhà hàng Tây bình thường sẽ tính thêm 10-15% phí phục vụ, nhưng thường thì không cần phải trả phí đó, nhất là với những khách gọi nhiều đồ ăn như Đàm Mặc, phí phục vụ đã nằm trong số tiền cần thanh toán rồi.Kiều Lam vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đàm Mặc đã lên một chiếc xe, đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.Một ngày kiếm được nhiều tiền như vậy, Kiều Lam vốn nên vui vẻ mới phải, nhưng vừa mới nghĩ đến Đàm Mặc, cô lại cảm thấy số tiền này thật phỏng tay.Tối khuya về đến nhà, mẹ Kiều không ngừng phàn nàn rằng cả ngày không thấy bóng dáng cô đâu cả, cũng không biết là cô đi đâu, hơn 12 giờ đêm mới về nhà.

Kiều Lam không giải thích gì với bà ta cả, nhanh chóng tắm rửa rồi đi nghỉ ngơi.Dù sao sáng mai còn phải đi học.Hôm sau, Kiều Lam đến trường như mọi ngày.

Bước vào phòng học, Bùi Ninh cùng hai nữ sinh ngồi phía sau thuận miệng chào cô một tiếng, Kiều Lam đáp lại “Buổi sáng tốt lành”, vừa quay đầu đã trông thấy Trần Diệu Dương đang nhìn về phía cô.Sao Trần Diệu Dương tới sớm thế?Kiều Lam bỗng nhiên cảm thấy hơi áp lực.Mặc dù nói trước kia cô có ưu thế nhờ xuyên sách, nhưng dù sao đi nữa Trần Diệu Dương cũng là nam chính, trong truyện có viết từ nhỏ đến lớn cậu ta luôn luôn đứng ở vị trí đầu tiên.Mấy môn tự nhiên của Trần Diệu Dương vốn tốt hơn cô, hơn nữa cậu ta còn học rất dễ dàng, bây giờ lại bắt đầu chăm chỉ đọc sách, không chừng lần sau sẽ vượt qua Kiều Lam.Sao Kiều Lam có thể không lo lắng được.Cô muốn giành được học bổng.Kiều Lam không dám lãng phí thêm một giây một phút nào.

Đợi đến khi hết tiết tự học, cô xuống lầu rót nước.

Rót nước xong trở về lớp, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đàm Mặc.Sau hai ngày mất tích ở tuần trước, cuối cùng Đàm Mặc cũng đi học lại.Anh vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, cúi đầu xem sách.Hôm nay đến lượt Kiều Lam trực nhật.

Lúc quét dọn đến chỗ Đàm Mặc, cô thấy anh đang đọc một quyển sách lịch sử rất dày.“Chào buổi sáng.” Kiều Lam cười, nói với Đàm Mặc.

Thế nhưng Đàm Mặc lại ngẩng đầu lên nhìn Kiều Lam một chút, ánh mắt lướt qua vai cô, nhìn về phía những học sinh khác đang hiếu kỳ nhìn bọn họ.

Anh nhỏ giọng nói với Kiều Lam: “Đừng nói chuyện với tôi.”Kiều Lam sững sờ.

Nếu không phải trong túi cô có rất nhiều tiền, cô còn tưởng rằng Đàm Mặc hôm qua là giả.Đàm Mặc lại cúi thấp đầu.

Kiều Lam ngơ ngác cầm đồ lau nhà đi, đi vài bước còn quay đầu lại nhìn một chút.Chuyện này là thế nào?Cả ngày hôm đó cô vẫn không hiểu được.Mãi đến xế chiều, tan học, Kiều Lam vội vàng chạy đến nhà hàng Tây, thay đồng phục.

Một lúc sau, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước cửa nhà hàng.

Một người đàn ông đẩy Đàm Mặc ngồi xe lăn đi đến.Đôi mắt màu nâu nhạt của Đàm Mặc tìm kiếm bóng dáng Kiều Lam, sau đó anh nhìn thấy cô.“Gọi món.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.