Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 98: Sợ hãi



Chị Hai Kiều bây giờ cũng khó mà lo cho bản thân, ngày nào cũng ôm đứa con trai vừa mới bi bô, chỉ sợ sơ ý một chút thôi thì bản thân chị ta sẽ phải cút khỏi căn biệt thự này. Chị ta còn không dám xin tiền chồng, lấy đâu ra tiền cho cha mẹ Kiều được.

Hơn nữa chị Hai Kiều vẫn luôn biết rằng chồng xem thường người nhà của chị ta, càng không thích chị ta nhắc đến cha mẹ Kiều trước mặt hắn. Bây giờ mẹ Kiều đòi chị ta nhiều tiền như vậy, chị Hai Kiều nào dám nói ra.

Chị ta không muốn để cha mẹ biết rằng bây giờ chị ta nghèo túng, vậy nên kiểu gì cũng không nói lý do cho mẹ Kiều, thế là bảo mình không có tiền.

Bà nội Kiều ở một bên nghe mẹ Kiều và chị Hai Kiều nói chuyện điện thoại, càng nghe càng tức. Bà ta cảm thấy là chị Hai Kiều không muốn cho mượn tiền, thà cầm tiền đi mua xe với nhẫn kim cương chứ cũng không bằng lòng cứu em trai ruột.

Chị Hai Kiều sợ chồng chứ không hề sợ bà nội Kiều một chút nào. Hai người cãi nhau qua điện thoại. Đến khi ầm ĩ xong, chị Hai Kiều thề rằng một đồng cũng tuyệt đối không cho nhà họ Kiều. Bà nội Kiều lập tức hơi hối hận, vội vàng muốn nói gì đó, chị Hai Kiều đã cúp điện thoại, gọi lại lần nữa thì đã bị chặn.

Sau cùng cũng chỉ moi được gần ba vạn tệ từ trong tay hai đứa con gái, ngay cả số tiền lẻ của phí phẫu thuật cũng không đủ. Mẹ Kiều tức giận, vừa mắng chị Hai Kiều vừa khóc than cho đứa con trai số khổ.

Hôm sau lúc đến bệnh viện, rốt cuộc mẹ Kiều không còn dám lên cơn bậy bạ với bác sĩ nữa. Bà ta cẩn thận hỏi bác sĩ về bảo hiểm y tế, muốn biết bảo hiểm y tế có thể phụ bao nhiêu phần sau khi làm phẫu thuật.

Bác sĩ nói chi phí phẫu thuật có thể được được giảm nhiều nhưng nguồn thận thì một đồng cũng không giảm. Mẹ Kiều nghe xong thì bật khóc.

Khóc xong rồi thì lại bắt đầu oán hận những người khác, oán hận hai đứa con gái, thậm chí cả giáo viên chủ nhiệm.

Bà ta tìm đến trường gây chuyện với giáo viên chủ nhiệm, nói giáo viên chủ nhiệm không biết quản lý tốt học sinh, làm con trai bà ta ngã. Như thể bị điên, bà ta lại túm lấy mấy nam sinh lúc trước chơi bóng với Kiều Nguyên, nói có phải là bọn họ cố ý đẩy con trai bà ta ngã khiến nó bị thương hay không, đang yên đang lành làm sao lại có thể té ngã.

Kết quả thật tình cờ, bên cạnh sân bóng rổ có camera. Trong camera, Kiều Nguyên thật sự là tự ngã, không có ai đẩy nó cả.

Mẹ Kiều tức giận vô cùng. Không biết nghe được từ đâu chuyện Kiều Nguyên vì một nữ sinh trong lớp mới đặc biệt đi chơi bóng rổ, bà ta chặn con gái nhà người ta rồi mắng một trận to, nói cô bé không lo học hành mà khiến con trai bà ta bị thương, bám lấy gia đình cô bé bắt phải bồi thường tiền.

Ban đầu giáo viên và bạn học còn thông cảm, sau khi bị mẹ Kiều quậy một trận như thế thì chỉ còn lại sự chán ghét, nhất là cô bé mà Kiều Nguyên theo đuổi rất lâu kia thì lại càng tức giận, chỉ ước gì Kiều Nguyên nằm trên giường bệnh cả đời, đừng đứng lên gây tai họa cho người khác.

Mẹ Kiều nổi điên rất nhiều ngày nhưng vẫn không lấy được đồng nào cả, bà ta như già đi vài tuổi.

Bà ta cùng bà nội Kiều ở trong phòng bệnh chăm sóc Kiều Nguyên. Nghe lời bác sĩ nói, bà nội Kiều đột nhiên nhảy lên khỏi băng ghế, túm lấy bác sĩ, vội vàng nói: “Nguồn thận không nhất thiết phải mua của các người. Nhà tôi còn có một cháu gái, lớn hơn cháu tôi hai tuổi, hoàn toàn khỏe mạnh, không thể đổi thận của nó cho cháu tôi sao?”

Mẹ Kiều sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu lên, lập tức như thể nhìn thấy thế giới mới, hai mắt bà ta đều sáng lên. Lông mày bác sĩ lập tức cau lại.

Đứa cháu gái bà nội Kiều nói cũng không có ở đây, bà nội Kiều liền tự làm chủ nói muốn đổi thận của cháu gái cho cháu trai. Cháu trai của bà thiếu một quả thận thì đòi chết đòi sống, cháu gái của bà cho người khác thận rồi thì chỉ còn lại một quả, sao không thấy mấy người đau lòng?

Bác sĩ thật sự rất ghét kiểu gia đình trọng nam khinh nữ này, giọng điệu lạnh đi hẳn.

“Chưa chắc là người nhà thì (thận) sẽ phù hợp.”

“Mặc kệ có phù hợp hay không, gọi nó đến kiểm tra trước, nhỡ như phù hợp thì sao?”

Bác sĩ trầm mặc một lúc lâu: “Chuyện thế này vẫn cần cô bé đồng ý mới được.”

Bà nội Kiều trợn trừng hai mắt: “Nuôi nó lớn như vậy chẳng lẽ vô dụng sao?”

Vẻ mặt của những bệnh nhân khác trong phòng cũng như bác sĩ và y tá đều cực kỳ khó tả. Thời đại này rồi thế mà vẫn còn có loại phụ huynh như thế. Không biết cô bé nhà đó đã tạo nghiệt gì mà phải làm con gái của bọn họ.

Nhưng bà nội Kiều và mẹ Kiều lại hoàn toàn mặc kệ. Rốt cuộc cũng thấy được ánh mặt trời, phút chốc chỉ còn lại sự vui mừng trong lòng bọn họ.

Chỉ cần có nguồn thận, mười mấy hai mươi vạn phí phẫu thuật kia vẫn có thể vay được, huống hồ còn có tiền trợ cấp phía sau.

Rốt cuộc mẹ Kiều cũng được về nhà ngủ ngon giấc. Hôm sau vừa tảng sáng là bà ta lập tức chạy đến trường liên cấp, tìm được lớp của Kiều Lam, bảo học sinh gọi Kiều Lam ra.

Kết quả là Kiều Lam hoàn toàn không biết gì cả, mẹ Kiều tức giận mắng Kiều Lam mấy câu, nói cô không biết quan tâm em trai, Kiều Nguyên nằm viện lâu như vậy rồi mà cái gì cũng không biết.

Kiều Lam chợt hiểu ra rằng học sinh lớp mười ngã bị thương kia chính là Kiều Nguyên.

Kiều Lam không hề đau lòng chút nào cả, thậm chí còn hơi hả hê.

“Kiều Nguyên nhập viện rồi sao bà không đi với nó đi, đến đây tìm tôi làm gì?” Kiều Lam nói. “Tôi cũng không biết khám bệnh cho con trai bà.”

“Cái gì mà con trai tao!”

Mẹ Kiều nhảy dựng lên: “Nguyên nhi không phải là em trai mày sao, mày có chút nào giống chị không hả!”

“Tôi không có cái loại em trai ăn cắp tiền rồi đổ cho chị gái mình!” Kiều Lam lạnh lùng ngắt lời mẹ Kiều. “Đừng có giở trò tình cảm với tôi, có chuyện gì thì nói.”

Mẹ Kiều không ngờ là Kiều Lam lại biết số tiền kia là do Kiều Nguyên trộm. Sau khi bị Kiều Lam vạch trần, vẻ mặt bà ta cứng đờ lại. Nhưng đó cũng chỉ là một chốc mà thôi, ý thức rằng mình không thể nào dạy dỗ Kiều Lam được nữa, bà ta lập tức nói rõ mục đích của mình.

“Mày xin nghỉ một ngày, đến bệnh viện với tao.”

“Đến bệnh viện làm gì?”

“Em trai mày ngã, thận phải bị vỡ, vừa mới phẫu thuật cắt bỏ.” Nói đến đây, mẹ Kiều lại bắt đầu nghẹn ngào. “Cái bệnh viện xấu xa không có nhân tính, một quả thận mà đòi mấy chục vạn, nhà mình sao mà mua nổi.”

Lòng Kiều Lam trào dâng một dự cảm không tốt lắm nhưng vẫn có chút khó tin. Cô nghĩ đến điều gì đó nhưng lại cảm thấy chuyện này quá hoang đường.

Không để Kiều Lam nghĩ lâu, mẹ Kiều trực tiếp xác nhận giúp cô: “Có nguồn thận do người thân cung cấp thì không cần mua ở bệnh viện nữa. Mày đến bệnh viện với tao, xem (thận) mày có phù hợp với em trai mày không, nếu phù hợp...”

Mẹ Kiều bỗng hiếm khi có chút không nói nên lời.

Kiều Lam hít sâu một hơi, thật sự bật cười vì tức giận: “Nếu phù hợp thì lôi thận tôi ra cho Kiều Nguyên phải không?”

Mẹ Kiều lập tức gật đầu: “Em trai mày bị thương mấy ngày nay đã hốc hác hẳn. Bác sĩ nói mất một quả thận thì sau này chắc chắn sẽ có ảnh hưởng với cơ thể. Em trai mày còn nhỏ như thế…”

“Kiều Nguyên mất một quả thận thì không tốt cho cơ thể, vậy tôi mất thì chẳng đáng là gì phải không?”

Kiều Lam thật sự không thể tin nổi. Mỗi lần cô nghĩ người nhà họ Kiều đã tệ đến cực hạn rồi thì bọn họ lại vẫn có cách để làm mới nhận thức của cô.

“Mày chỉ là một đứa con gái.”

Mẹ Kiều buột miệng, vừa nói xong liền vội vàng rút lại, đổi một cách nói khác: “Mày cứ cho em trai mày đã, sau này bọn tao có tiền thì lại giúp mày tìm một quả thận phù hợp.”

“Thế thì sao bà không bảo đợi sau này có tiền thì lại giúp Kiều Nguyên tìm một quả thận phù hợp?”

Mẹ Kiều nghẹn lời một lúc, có lẽ là nói không lại Kiều Lam, bà ta sốt ruột, trở nên thẹn quá hóa giận: “Sao mày không có chút lương tâm nào hết vậy? Em trai mày thành như thế mà mày không hề lo lắng một chút nào, lại còn châm chọc như vậy. Nếu không phải tao và cha mày lớn tuổi rồi không phù hợp thì làm sao đến lượt mày? Bác sĩ nói mất một quả thận không có ảnh hưởng gì về sau, vậy mày cho em trai mày một cái thì có làm sao đâu chứ?”

“Không có ảnh hưởng thì Kiều Nguyền cần gì nguồn thận?” Kiều Lam thật sự không muốn nói gì với mẹ Kiều nữa hết, lại nói thêm một lời nữa thì cô nghĩ mình sẽ bị người nhà này làm cho ghê tởm đến chết mất thôi.

“Kiều Nguyên thế nào cũng không liên quan đến chuyện của tôi. Nếu nhất định phải cần thì mấy người nghĩ cách kiếm tiền đi, đừng đến tìm tôi, tôi không có nghĩa vụ vì con trai bà mà liên lụy mình. Thả tôi ra, còn không buông ra thì tôi sẽ gọi bảo vệ?”

Mày còn gọi bảo vệ???

Mày còn muốn để người ta đuổi thẳng cổ mẹ ruột mày?

Mẹ Kiều tức giận đến muốn ngất. Bà ta túm lấy cổ tay Kiều Lam, nhất quyết không để cô đi.

“Được, mày không đến bệnh viện cũng được. Lần trước mày đã đồng ý cho tiền, bây giờ lập tức đưa đây.”

“Lần trước tôi nói là chờ sau khi thi đại học xong!” Kiều Lam muốn hất tay mẹ Kiều ra, mẹ Kiều lại giữ chặt lấy cô. “Tao mặc kệ, mày không cho em trai mày nguồn thận thì lập tức đưa tiền đây. Tao nuôi mày lớn như thế, quả thật là nuôi một đứa vong ơn bội nghĩa. Đứa con gái như mày tao không cần, mày đưa tiền đây cho tao!”

“Tôi chưa từng có nghĩa vụ phải cho bà tiền, lần trước đồng ý cho bà tiền là vì lương tâm của tôi còn chưa mất!” Từng câu từng chữ của Kiều Lam đều nhắc nhở mẹ Kiều. “Tôi muốn cho thì cho, không muốn cho thì bà cũng không có cách nào cả. Tôi đã nói là thi đại học xong sẽ cho bà tiền, nếu như bà còn tiếp tục gây chuyện, sau khi thi đại học tôi sẽ không cho bà một đồng nào.”

Nếu là trước đây thì có lẽ mẹ Kiều sẽ thật sự từ bỏ, nhưng nghĩ đến đứa con trai vẫn đang nằm trên giường bệnh và cả thái độ kiên quyết không đồng ý của Kiều Lam, sự điên loạn khó lắm mới kìm nén được lại nổi lên ngay lập tức.

“Một đứa hai đứa đều là đồ vong ơn bội nghĩa! Chị Hai mày không có lương tâm, mày cũng không có lương tâm. Rõ ràng là tìm được đàn ông giàu có mà một đồng cũng không cho em trai mày!” Mẹ Kiều nghiến răng nói. Bà ta vẫn luôn tin chắc rằng Kiều Lam có thể lấy ra mấy chục vạn là vì có nam sinh giàu có theo đuổi cô.

“Được. Mày không cho chứ gì? Không cho thì ngày nào tao cũng đến trường quậy, để tất cả giáo viên và học sinh đều biết rằng mày còn nhỏ mà đã đi dụ dỗ đàn ông, với người nhà thì thấy chết không cứu. Để tao xem mày có thể yên ổn học năm cuối hay không, để tao xem mày làm sao đi thi đại học. Mày không cho chứ gì? Một ngày mày không cho thì một ngày tao không để mày sống yên ổn. Bọn tao sống không dễ chịu thì mày cũng đừng học được tốt hơn!”

Mẹ Kiều kéo mạnh, nắm lấy quần áo Kiều Lam. Kiều Lam làm thế nào cũng không đẩy tay mẹ Kiều ra được. Bỗng, phía sau có người bước nhanh đến, một bàn tay cực kì mạnh mẽ nắm lấy cánh tay mẹ Kiều, nhấc bà ta lên sau đó kéo Kiều Lam lại.

Đàm Mặc giữ chặt lấy Kiều Lam, bảo vệ cô ở trong ngực. Đôi mắt trước giờ luôn chứa ý cười giờ phút này chỉ còn lại nét băng lãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.