Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 73: Lên bờ



Con cá Chiên nhỏ bị Gia Lôi ngậm trong miệng cứ ngoe nguẩy. Đôi tay Gia Lạp nhẹ nhàng nâng một quả cầu rõ ràng trọng không nhẹ bảo hộ ở trước ngực. Cái đuôi chuyển động uyển chuyển. Đôi mắt uể oải ỉu xìu híp híp lại.

(Cá Chiên: tên khoa học là Bagarius bagarius, là một loài cá da trơn có nhiều ở Nam Á và Đông Nam Á, cũng xuất hiện trong lưu vực các sông Salween, Mekong)

Ta rất thèm thịt. Ta muốn ăn thịt nướng nóng hổi. Ta muốn cắn một ngụm đầy thịt trong miệng. Ôi, thịt nướng thơm ngào ngạt ngon lành của ta đâu? Đã liên tục ba tháng nay toàn phải ăn cá, tiếp tục ăn nữa tuyệt đối sẽ ói chết!

Xoay người, lưng hướng về phía trước sau đó ngã ngửa. Mắt nhìn mấy đợt sóng nối tiếp nhau, Gia Lôi để mình chậm rãi thả trôi theo dòng nước.

Con cá trong miệng thật sự không có hương vị gì. Gia Lôi cũng không vội mà ăn nó, chỉ là dùng hàm răng kẹp lại, để tùy ý con cá giãy giụa. Khi phát giác con cá Chiên bé nhỏ mệt mỏi liền có "ý tốt" lắc lư một cái. Chờ đến khi bé cá Chiên lại bắt đầu giãy giụa mới khoan thai tiếp tục đông đưa.

Xem ra, Gia Lôi cũng đã rất nhàm chán đến mức cùng một con cá nhỏ chơi đùa. Có thể thấy được mấy ngày nay Gia Lôi nhàn tới trình độ gì rồi.

Cũng không phải không nghĩ tới rời khỏi đáy đại dương trở lên trên đất liền. Nhưng vì có lý do không thể làm như vậy. Một là thân phận giống cái quý hiếm vừa mới công khai ra ánh sáng, ở trên đất liền thật sự quá nguy hiểm. Hai là cũng không biết mấy người đàn ông kia sau biết chuyện xảy ra cùng Addis, sẽ nổi giận thành bộ dáng gì. Loại thời điểm này chạy đến địa phương có bọn họ nhảy nhót, chỉ là đi tìm ngược. Ba chính là bởi vì Tiểu Bảo Bảo trong quả cầu này.

Trực giác nói cho Gia Lôi biết, trong vòng ba tháng tuyệt đối không thể để quả cầu rời khỏi nước. Đại khái giống mấy người phụ nữ mang thai, ba tháng đầu là thời kỳ rất nguy hiểm.

Hiện tại tuy rằng có thể rời khỏi nước, nhưng không biết sau khi lên bờ rồi quả cầu có vỡ ra không? Dù không vỡ ra nhưng làm sao để quả cầu duy trì dinh dưỡng? Quả cầu thần kỳ này vẫn luôn lấy những tinh chất từ trong nước biển tạo ra nguồn dinh dưỡng cung cấp cho Tiểu Bảo Bảo bên trong. Một khi chặt đứt nguồn "đồ ăn" Tiểu Bảo Bảo có thể đói đến chết hay không?

Chẳng lẽ ta phải chạy tới bệnh viện trộm chút dịch dinh dưỡng? Nhưng Tiểu Bảo Bảo không chịu được không khí bên ngoài thì làm sao bây giờ? Á...... Mà không biết bệnh viện có loại dịch dưỡng này hay không? Bệnh viện đặc biệt chắc là có chế ra dịch dinh dưỡng cao cấp để nuôi dưỡng các tế bào sửa chữa gien, so với "dịch dinh dưỡng chuyển đổi từ trong nước" có lẽ cao cấp hơn vài bậc. Mà có quả cầu này bảo vệ, nếu thật sự khí hậu không phù hợp liền trở về, xem như rèn luyện thân thể.

Gia Lôi cười khổ sờ sờ cái mũi. Là một người xưa nay chưa từng nuôi con áp lực quả thật rất lớn. Mọi sự tình gì đều phải dựa vào chính bản mình phân tích cùng phán đoán, thật phí nhiều chất xám.

Có quyết định, Gia Lôi cũng không hề lãng phí thời gian, tính toán trước tiên thử đem quả cầu khỏi mặt nước thử xem, xem có thể rời khỏi nước hay không. Tiểu Bảo Bảo có thể thích ứng với không khí hay không, sau đó lại tính tiếp.

Há miệng phun con cá Chiên đáng thương không còn sức giãy giụa ra. Hai bên sườn của con cá bé nhỏ có hai dấu răng rất rõ ràng. Con cá Chiên bé nhỏ mang theo thương tích trên thân thể, nháy mắt đã bỏ trốn mất dạng, tốc độ cực kỳ mau.

Cảm thán rằng con cá cũng có đột phá ở thời điểm cực hạn xong, tay Gia Lôi liền nâng quả cầu lên. Sau hơn ba tháng lần đầu tiên Tiểu Bảo Bảo trồi lên khỏi mặt nước.

Sự thật đã chứng minh, Thần May Mắn cuối cùng chịu đứng ở bên cạnh nó. Quả cầu rời khỏi mặt nước một lúc mà không có một chút biến hóa gì. Tiểu Bảo Bảo bên trong truyền ra cảm xúc vui sướng. Hình như nó rất thích phơi nắng. Khi ánh nắng ấm áp chiếu trên mặt quả cầu, Tiểu Bảo Bảo lập tức lăn lộn ầm ĩ ở bên trong. Nước bên trong bị khuấy động khiến quả cầu cũng run lắc đong đưa, dọa sắc mặt Gia Lôi cũng thay đổi.

"Đừng được lăn lộn, có nghe không?"

Đứa bé này quá nghịch ngợm, còn nhỏ đã không ngoan ngoãn, chờ nó ra ngoài rồi, xem có bị đánh đến mông nở hoa hay không.

Một tiếng rống to đã làm quả cầu im lặng trở lại. Tiểu Bảo Bảo vui sướng đã cẩn thận hơn, hơi mang bộ dáng lấy lòng. Gia Lôi rốt cuộc không giận được, lắc đầu bật cười.

"Được rồi, chờ con từ quả cầu chui ra muốn nhảy nhót như thế nào thì nhảy nhót như thế đó. Lúc con còn ở trong quả cầu thì không được, như vậy ba ba sẽ lo lắng."

Nhẹ nhàng an ủi con mình. Một lúc sau, Gia Lôi mới đem quả cầu để ở trên đầu, toàn bộ thân mình đều ngâm ở trong nước bơi hướng vào bờ.

Thấy Tiểu Bảo Bảo nhà mình thích phơi nắng như vậy, Gia Lôi liền cho nó phơi nắng một hồi, bản thân thì vẫn là thôi đi, miễn cho phát sinh chuyện.

Bơi chừng một ngày đã nhìn thấy bờ.

Khụ khụ, không phải Gia Lôi không nghĩ tới dùng cách dịch chuyển không gian tức thì. Nhưng thật sự cách đó khó kiểm soát địa điểm đặt chân...... Tất cả mọi người đều biết thì thật là rơi vào hố lớn.

Rốt cuộc nhìn thấy đất liền, Gia Lôi thực hưng phấn.

Nào là thịt nướng, mì sợi, sườn rán, thậm chí cả rau xanh trước kia cảm thấy không có gì đặc biệt, lúc này cũng thành món ngon mỹ vị. Gia Lôi quyết định chờ sau khi trộm dịch dinh dưỡng cho con mình xong liền đi ăn một bữa no nê.<HunhHn786>

Đã lâu không hành nghề, tay thật sự có chút ngứa ngáy. Đừng nói Gia Lôi không có quy tắc, làm đạo tặc mà bỏ tiền mua đồ vật, ha ha, đang kể chuyện tiếu lâm sao?

Người làm đạo tặc không phải đoạt thì trộm hay lừa gạt. Cái đó gọi là bản lĩnh. Dù sao phải chăm sóc một đứa trẻ không có khả năng làm việc vặt. Muốn làm công việc chân chính thì phải chờ sau khi có thể đem những người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm đẩy đi hết.

Nhưng mà trước khi lên bờ phải tạo ra hai quả cầu nữa. Một cái ấn trong nước để thu chất dinh dưỡng, đây là để phòng ngừa trường hợp có biến cố. Một cái khác trống không, đây là chuẩn bị dụng cụ chứa dịch dinh dưỡng sẽ trộm được.

Sau khi nhẹ nhàng đánh cướp một nam tính thân thể cao lớn, Gia Lôi đem hai quả cầu dự phòng nhét vào ba lô, tay ôm quả cầu có chứa Tiểu Bảo Bảo đã được bao bọc cẩn thận, chạy thẳng đến bệnh viện lớn nhất.

Đương nhiên, trước khi đi Gia Lôi đã hóa trang một chút. Không có quá cao siêu nhưng lừa gạt người thường là dư sức.

Nhưng khi vừa đến chỗ có đông người, Gia Lôi liền trợn tròn mắt. Nơi này đúng là Thủ Đô? Ta sai lầm rồi sao? Địa điểm có nguy cơ tứ phía này gương mặt hóa trang sơ sài làm sao có thể trà trộn vào bệnh viện lớn nhất đây?

Hơn nữa nơi này chính là địa bàn của Đại hoàng tử Addis. Gia Lôi nghĩ mình đã thành tội phạm sau khi gây tổn thương cho Đại hoàng tử. Nhất định sẽ có lệnh truy nã, chạy đến nơi đông đúc không phải quá dễ bị bại lộ sao?

Xem ra không thể đi bệnh viện lớn nhất. Cũng may ở Thủ Đô còn có bệnh viện khác trang thiết bị cũng không kém, dịch dinh dưỡng cao cấp hẳn là cũng có.

Tìm một ít phương pháp để có thân phận giả, cộng thêm một lần nữa thay đổi diện mạo, cũng coi như là thử vận khí có tốt hay không. Bọn người Addis muốn tìm chính là một giống cái mang thai, mà bụng Gia Lôi hiện tại bằng phẳng như một người thường thường. Dù bọn họ có nhìn thấy cũng liền đi qua.

Ngầm lau lau mồ hôi lạnh.

Con à, ba ba vì con mà gánh chịu nguy hiểm lớn lao, con có hiểu được không? Nhớ kỹ về sau phải hiếu thuận với ba ba biết không?

Tiểu Bảo Bảo trong quả cầu cử động, lớp vỏ màu xanh của quả cầu dịch chuyển hướng tới bàn tay Gia Lôi nhẹ nhàng chạm vào. Tiếp xúc nhẹ nhàng này làm mặt mày Gia Lôi hớn hở, bế quả cầu lên hôn mạnh một cái.

Ta biết con ta thương ta mà, có đứa con bảo bối kiếp này cũng coi như đủ lắm rồi!

Lúc này trong hoàng cung.

Ở bên ngoài bận rộn cả ngày, Addis vừa trở về mỏi mệt ngồi xuống sô pha, không muốn động. Hắn muốn yên tĩnh một mình trong chốc lát.

Hơn ba tháng, đem hết khả năng tìm kiếm người mất tích. Một trăm ngày thời gian cũng đủ để quẫn bách đau khổ biến mất, còn lại tất cả chỉ là lo lắng cho Gia Lôi.

Gia Lôi đáng chết, rốt cuộc em đang ở đâu? Đã sớm biết công phu chạy trốn của Gia Lôi rất cao, không nghĩ tới mình sẽ phải tìm kiếm gian nan như vậy!

"Đúng là hỗn đản mà, đang mang bầu mà có thể chạy nhanh như vậy, em thật là có năng lực."

Trong lòng hụt hẫng, có chút kiêu ngạo, cũng có tức giận đối với người không có trách nhiệm với con cái kia. Cả nữ tính mang thai cũng có một đống lớn kiêng kị, Gia Lôi là một giống cái chẳng phải là càng kiêng kị nhiều hơn sao?

Càng nghĩ càng phiền lòng, Addis cầm lấy thiết kế liên lạc ấn nút gọi.

"Seleigh Leopold, bên chỗ ngươi có tin tức không?"

"Không có."

Trong màn hình hiện ra sắc mặt Leopold tái nhợt, trên cằm lún phún râu, cả người cũng gầy đi thấy rõ.

"Bên chỗ Garfield cùng Sullivan thì sao? Có tin tức gì không?"

Chưa từ bỏ ý định, Addis tiếp tục truy hỏi.

Từ khi hắn có được lần đầu tiên của Gia Lôi, Sullivan cầm đầu mấy người kia liền xem hắn không vừa mắt. Có tin tức gì cũng không tự nguyện thông báo cho hắn. Quả thực làm hắn tức đến đau gan.

Hắn nói qua rất nhiều lần, hắn cũng không phải người thích đi ép buộc người khác. Nhưng cái tên độc miệng vô nhân tính Garfield đã nói một câu.

"Ngươi không muốn để Gia Lôi sinh con cho ngươi ư?"

Khiến hắn nửa ngày không nói được, gan càng đau.

Hắn dám trả lời sao? Dám sao? Dám sao? Đây rõ ràng là chuyện tốt à? Bị mạnh mẽ áp đảo lấy giống, cùng hy vọng người mình thích sinh con cho mình có liên hệ sao? Rõ ràng chính là hai việc khác nhau nha!

Đây rõ ràng là do bọn người kia lòng dạ hẹp hòi thích đố ky. Đố kỵ hắn là người đàn ông đầu tiên của Gia Lôi, nên bọn họ luôn ngáng chân cản trở, không cho hắn tin tức về nơi Gia Lôi đã xuất hiện, cũng không chịu cho hắn cùng đi tìm. Ỷ vào việc có hai "nội ứng" ở Liên Bang bên này liền không kiêng nể gì, coi rẻ bài xích hắn.

Đồ tiểu nhân! Vô sỉ!

"Cũng không có. Chúng ta hoài nghi Gia Lôi bị ai đó đem giấu rồi, nên đang tìm manh mối."

"Là ai?"

Sắc mặt Addis âm trầm, uất nghẹn hơn ba tháng, nháy mắt phun ra lời nói lạnh lùng, thoạt nhìn còn lạnh lùng hơn cả Anson.

Bất quá Leopold cũng không có kinh ngạc khi khí chất của Addis khác bình thường một trời một vực. Addis thật là cái người không biết giận, cũng không đảm đương nổi việc lãnh đạo Liên Bang.

"Đáng hoài nghi nhất chính là Ám Dực Tộc. Bọn họ đều có thù oán với Liên Bang cùng Dark Clan. Gia Lôi là giống cái quý hiếm lại là người trong lòng của Thiếu Tướng Garfield cùng Thủ Lĩnh Sullivan của Dark Clan, Ám Dực Tộc tất nhiên sẽ không bỏ qua. Chúng ta chỉ sợ Gia Lôi hiện tại......"

Không có nói tiếp, nhưng hàm ý mà Leopold chưa lộ ra Addis lại hiểu rõ.

Nếu thật là người Ám Dực Tộc bắt Gia Lôi, thì bọn chúng còn có thể giữ lại con của ta hay không?

Tưởng tượng đến việc con mình còn chưa có sinh ra đã bị người xấu giết hại, Addis yên lặng rũ mi mắt. Hồi lâu, hắn dùng một chân đá bay cái bàn trà.

Bọn họ dám!

Đột nhiên đứng dậy, mái tóc đỏ không gió mà dựng ngược lên như ngọn lửa bùng cháy.

Có ai bị giết con đoạt vợ còn có thể nhẫn được, còn là đàn ông sao?!

"Ngươi đừng vội, chúng ta cũng chỉ là suy đoán."

"Còn có cái gì phải hoài nghi?"

Cắt ngang lời Leopold, Addis cười lạnh.

"Trên biển cùng trên mặt đất, chúng ta đều lục soát hết. Không phải bị người bắt đi, sao tìm không thấy bóng dáng Gia Lôi?"

(Gia Lôi ở dưới đáy biển sâu...... nơi này người bình thường tới không được)

"Cả Hệ Ngân Hà chỗ Gia Lôi có thể ẩn nắp đều bị Liên Bang cùng Dark Clan lục soát. Trừ chỗ của Ám Dực Tộc kia. Giỏi cho Ám Dực Tộc, dám đụng đến người của ta, ta sẽ diệt toàn bộ người trong Tộc!"

Lẳng lặng nhìn sắc mặt âm lãnh của Addis, đôi mắt màu bạc của Leopold hiện lên một tia thấu hiểu.

Thì ra ở trong lòng Addis, an nguy của Gia Lôi sớm đã cao hơn đứa con nối dõi mà hắn chấp nhất. Câu buột miệng thốt ra "dám đụng đến người của ta" đủ đã chứng minh so với việc đứa bé chưa sinh ra bị hại, Addis càng hận Ám Dực Tộc bắt cóc Gia Lôi.

Bọn họ đều rất rõ, nếu Gia Lôi ở trong tay người Ám Dực Tộc, thì chỉ sợ là......

Cho nên Addis mới có thể phẫn nộ như vậy. Chính bản thân Leopold cũng vì vậy mới trở nên tiều tụy. Người mà mình yêu thương trong lòng, cả tới gần cũng không dám, lúc này có khả năng đang bị cái tên xấu xa nào đó áp đảo ở trên giường......

Nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chấm dứt liên lạc, Leopold đem đồ vật chung quanh quét hết xuống đất. Ngực khó chịu đến phát đau, hắn đứng lên, nhìn thấy đồ vật nào là cầm lấy ném đi. Khi không còn đồ vật để ném nữa, thì hân liền đấm tay vào tường, đấm đến đôi tay máu tươi đầm đìa cũng không dừng lại. Cho đến khi không còn sức lực, mới thở hổn hển ngồi bệt xuống đất.

Ta sao có thể vô năng như vậy? Nếu lúc trước không có chần chờ. Nếu không phải bị áy náy trói buộc bước chân. Nếu có thể sống chết giữ chặt lấy Gia Lôi, có phải Gia Lôi sẽ không mất tích hay không?

Hoặc là đem những gông xiềng trói buộc ở trên thân phá nát, có gan thẳng thắn vươn tay nói câu "anh yêu em", có lẽ người Gia Lôi muốn mang đi sẽ không phải là Garfield. Nếu không tuyệt vọng vì tình cảm của riêng mình bị biến thành công cụ, căn bản sẽ không tồn tại ngăn cách, Gia Lôi cũng sẽ không gặp phải các sự tình sau đó, càng sẽ không bị người Ám Dực Tộc bắt đi.

Đều do hắn, hắn không có cách nào mang lại cho Gia Lôi hạnh phúc, không có cách nào bảo hộ Gia Lôi chu toàn. Ngược lại để cha mẹ cùng người trong gia tộc lần lượt lợi dụng Gia Lôi. Hắn sống tựa như tên hề, sao có tư cách đi yêu Gia Lôi?

Vô cùng căm hận chính mình, cảm xúc khóa dưới đáy lòng đã mất khống chế. Trong mông lung, Leopold hình như thấy được một đôi mắt đỏ như máu yên lặng nhìn chăm chú vào hắn.

"Không tốt, thiếu gia đã ngất đi rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.