Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 97: Giống cái quý hiếm không nên là cái dạng này



Người bên cạnh long tranh hổ đấu, Gia Lôi lại không hề lưu tâm để ý tới. Dark Clan cùng Liên Bang từ trước đến nay không hợp, nói bọn họ thân như người một nhà thì lừa kẻ ngốc cũng không tin.

Làm Gia Lôi hoảng hốt là vì một người lẫn ở trong đám đông. Ánh mắt người kia hàm chứa áy náy cùng đau lòng, vừa ngơ ngác nhìn cũng tựa hồ muốn xông tới, nhưng lại chần chờ không dám nhấc chân.

Yên lặng thu hồi tầm mắt, biểu tình của Gia Lôi vẫn bình thản, cùng Thú Hoàng sóng vai mà đi. Gia Lôi một chút cũng không muốn biết giờ khắc này trong lòng người kia đang suy nghĩ cái gì. Áy náy cũng được, kích động cũng thế, đều không còn có quan hệ cùng Gia Lôi rồi.

Từ lúc bắt đầu, Gia Lôi đã không tính toán trở về nhà Brooke. Khi làm đạo tặc còn không biết cha mẹ ruột của mình là ai, mỗi ngày phải đếm những kẻ thù đuổi theo phía sau mông mà sống. Cả trong mộng cũng không dám có hy vọng xa vời là đoàn tụ cùng cha mẹ ruột và người nhà.

Tự thấy mình quá bẩn. Thời điểm những đứa trẻ cùng tuổi đang đi học, Gia Lôi lại đang lừa gạt người khác để kiếm cơm, hoặc phải giành giật thức ăn bỏ vào trong miệng. Sống trong giới đạo tặc thì không thể hồn nhiên, không có thiện lương. Muốn sống sót trước tiên phải học cách cướp đoạt, lừa gạt người khác, không như vậy thì ngay cả cơ hội lớn lên cũng không có.

Gia Lôi từng hy vọng cha mẹ sẽ tìm đến mình. Mỗi lần đau vì bị thương đều tự nói cho chính mình rằng ngày mai là có thể ghé vào trong lòng ngực người nhà lớn tiếng khóc lóc, chỉ cần nhịn một chút, nhẫn qua đêm nay thì tốt rồi.

Chấp niệm ở đáy lòng lớn lên từng ngày. Chờ đến khi thật sự hiểu được cái gì gọi là thị phi trắng đen, Gia Lôi liền thấy chấp niệm của mình thật buồn cười.

Mặc kệ là bị người nhà vứt bỏ, hay là không cẩn thận thất lạc cùng người nhà, đã ngâm mình ở trong vũng bùn lâu như vậy thì không còn tư cách quay về làm người trong sạch.

Cho dù đã thật may mắn được người nhà tìm về, bọn họ cũng không có cách nào sống hòa hợp cùng một đứa con đạo tặc. Từ nhỏ lớn lên trong cộng đồng đạo đức xấu xa, sớm đã đem nói dối trở thành thói quen, ai đắc tội ta, ta sẽ theo bản năng dùng thủ đoạn âm hiểm hung hăng trả thù trở lại. Một lần hai lần người nhà có lẽ sẽ nhường nhịn, bao dung, nhưng thời gian dài khó tránh khỏi sẽ xa cách, thậm chí sẽ chán ghét.

Đây không phải bi quan, mà là tình huống thường tình mà thôi.

Mà dù cho có sửa được tập tính bất lương của bản thân, người nhà cũng chịu bao dung, nhưng còn Chính phủ Liên Bang thì sao? Bọn họ sẽ bởi vì một đạo tặc muốn hối cải để làm người mới, mà sẽ đem toàn bộ những gì hắn đã từng làm ở quá khứ xóa bỏ hết sao? Những người đã bị đắc tội, những kẻ thù càng sẽ không bởi vì đạo tặc kia đã dùng chậu vàng rửa tay liền bỏ hết thù hận.

Cuối cùng chỉ làm liên luỵ tới người nhà, hoặc là huỷ hoại ý tưởng tốt đẹp trong lòng. Chi bằng vĩnh viễn không biết người nhà là ai.

Sau khi thành giống cái quý hiếm, chướng ngại che ở trước mặt tự động dời đi, Gia Lôi lại không còn dũng khí tìm kiếm người nhà.

Bọn họ có phải đến vì lợi ích thật lớn sẽ thu được hay không? Sẽ cho phép không công khai thân phận, mà làm một giống cái bình thường sao?

Gia Lôi không dám đánh cuộc, nhân tính vốn xấu xa, đã thấy nhiều thì lá gan càng nhỏ. Người chết vì tiền chim chết vì mồi, khi phú quý trước mặt, thân tình có đôi khi yếu ớt đến bất kham không chịu nổi một chút tác động.

Cho đến khi ngoài ý muốn thân thế được làm sáng tỏ, Gia Lôi mới quyết đoán đem một tia hi vọng cuối cùng dứt bỏ.

Nếu ở trong mắt cha mẹ, Karen đã sớm là người chết, vậy thì chết sạch sẽ một chút. Không nên gây phiền nhiễu cuộc sống an nhàn của bọn họ. Đó chính là hiếu đạo lớn nhất rồi.

Nhưng thật ra, Gia Lôi dứt khoát hoàn toàn khi chính tai nghe được Lachlan Brooke một lòng bảo vệ Burley. Cả khi Burley làm chuyện hạ lưu bỉ ổi cũng không có vứt bỏ hắn. Mà khi biết rõ Gia Lôi tìm được đường sống trong chỗ chết cũng chưa một lần gọi điện hỏi thăm. Tận đáy lòng Gia Lôi vẫn nhịn không được sinh ra một tia oán hận.

Đột nhiên Gia Lôi cảm thấy thực buồn cười. Cười chính mình trong ngoài không đồng nhất, từ bỏ là tự mình quyết định, oán người khác làm sao?

"Hừ......"

Thiếu niên thờ ơ đạm mạc xoay người. Hành động đột ngột đó làm cho một người khác tự dưng nghẹn cứng. Lachlan Brooke bất lực gục đầu xuống. Karen quả nhiên đang trách ông ta. Ông ta nên làm như thế nào mới có thể cầu được con trai mình tha thứ?

Bước chân Lachlan Brooke cứng đờ đi theo mọi người hướng vào đại sảnh. Đã ngồi vào chỗ như thế nào, ăn cái gì, Lachlan Brooke một chút cũng không nhớ rõ. Ông ta khống chế không được hai mắt của mình, vẫn luôn trộm tham lam nhìn nhất cử nhất động của Gia Lôi. Ngẫu nhiên mà tầm mắt hai người chạm vào nhau, trong lòng dâng lên kích động lại bất an, cảm xúc đối lập đan xen cuồn cuộn ở trong ngực, cũng không cách nào phân tán.

Đần độn ăn một bữa cơm, không nghĩ liền như vậy thì rời đi, Lachlan Brooke đánh liều đi theo đoàn người đến phòng nghị sự.

Gia tộc Brooke cũng không thuộc về mười đại thế gia, sở dĩ có thể được một vị trí ở yến tiệc này là vì nể tình Lachlan Brooke là cha ruột của Gia Lôi. Có thể thấy được Gia Lôi từ đầu đến cuối đều không có để ý đến Lachlan Brooke, những người khác cũng không có tâm tư lôi kéo làm quen Lachlan Brooke.

"Người không liên quan xin dừng bước."

Cảnh vệ canh giữ ở cửa duỗi tay ngăn Lachlan Brooke, nháy mắt tiếp theo cánh cửa phòng nghị sự khép kín. Lachlan Brooke cười khổ thở dài, xoay người tìm cái ghế ngồi xuống, tính toán chờ Gia Lôi ra lại tìm cơ hội cùng nói chuyện một lần.

Không nghĩ tới ngồi chờ liền chờ vài tiếng đồng hồ. Thật vất vả mới thấy cửa phòng mở ra, Lachlan Brooke định tìm Gia Lôi liên lạc tình cha con, nhưng còn chưa kịp làm gì đã nghe một hồi chuông cảnh báo chói tai vang lên khắp hoàng cung. Lachlan Brooke lúc ấy liền kinh sợ đến thay đổi sắc mặt.

"Dị tộc xâm lấn?!"

Lần dị tộc xâm lấn phát sinh gần đây nhất là cách nay hai mươi năm. Theo lý mà nói lần tiếp theo sớm nhất cũng phải sau một trăm năm. Như thế nào đột nhiên nhanh như vậy?

Hơn nữa sự cảnh báo phát ra rõ ràng là ở cấp bậc cao nhất. Đây chẳng phải là nói dị tộc xâm lấn với quy mô lớn, có thể vượt qua Vách Tường Vực Sâu rồi sao?!

Nghĩ đến sự kiện thăng chức khiến cho mọi người ồ lên của Garfield, trong lòng Lachlan Brooke bừng tỉnh. Thì ra Thú Hoàng đã sớm cảm thấy được dị thường ở Vách Tường Vực Sâu, vì vậy mới gia phong Jia Paer Garfield lên thành Trung Tướng, cho hắn dẫn quân đi tử thủ Vách Tường Vực Sâu sao?

Nếu thật sự như thế, đừng nói một Trung Tướng, cả Thượng Tướng, Nguyên Soái cũng không có người nào phản đối một lời.

Trăm ngàn năm qua, mỗi lần dị tộc xâm lấn, quân đội trấn thủ ở Vách Tường Vực Sâu đều sẽ thương vong thảm trọng, thậm chí còn có lần toàn quân bị diệt.

Karen có biết Garfield đi Vách Tường Vực Sâu không? Có thể bỏ qua trơ mắt nhìn Garfield chịu chết? Người trẻ tuổi có thói quen xử trí theo cảm tính, lỡ như Gia Lôi chạy tới Vách Tường Vực Sâu cùng Garfield đồng sinh cộng tử thì làm sao bây giờ?

Trong đầu nghĩ loạn, Lachlan Brooke cũng bất chấp thân phận có đủ hay không, nhấc chân chạy hướng vào phòng nghị sự.

Trong phòng nghị sự gia chủ các đại thế gia cùng người đứng đầu quân bộ đang tốp năm tốp ba ghé vào cùng nhau thương thảo. Nhân viên chính phủ phụ trách hậu cần nhận được tin tức có dị tộc xâm lấn liền vội vã rời đi.

Dị tộc xâm lấn là chuyện đại sự hạng nhất của nhân loại. Cảnh báo từ hoàng cung phát ra ngoài. Phương thức thông cáo từ hành tinh Thủ Đô Tinh khởi đầu, sau đó toàn bộ hệ Ngân Hà đều sẽ phát cảnh báo. Đó là nói cho toàn bộ nhân loại biết một trận chiến sinh tử tồn vong lại một lần khai hỏa.

Loại thời điểm này chẳng phân biệt địch ta, tất cả nhân loại đều là đồng chí cùng sinh cùng tử. Người nào dám ở sau lưng thọc dao nhỏ chính là tội nhân thiên cổ.

"Ta nghỉ ngơi ở chỗ nào đây? Có thể phái người dẫn ta đi không?"

Giọng nói vút cao của thiếu niên ở trong phòng nghị sự ầm ỹ đặc biệt vang dội. Đột nhiên tiếng nói chuyện ồn ào trong phòng nghị sự bỗng im bặt, cái kim rơi cũng có thể nghe được. Đủ loại các loại ánh mắt đa dạng từ màu sắc đến hình dạng đều tập trung ở trên người thiếu niên. Có vài người xúc động vén tay áo lên muốn xông tới cùng Gia Lôi quyết đấu.<HunhHn786>

Như là không nhìn thấy biểu tình biến hóa của mọi người, Gia Lôi nhún nhún vai, lại nói tiếp:

"Xem ra nơi này không có người nhàn rỗi, ta chỉ có thế đi ra bên ngoài tùy tiện tìm một cảnh vệ dẫn đường."

Dứt lời lại quay đầu nhìn về phía ánh mắt phức tạp của Sullivan cùng Anson, Gia Lôi nhẹ nhàng cười nói.

"Các ngươi đã nói chuyện xong rồi thì đi cùng ta, ta có lời muốn nói cùng các ngươi."

Cũng không đợi hai người kia trả lời, Gia Lôi xoay người sải bước rời đi. Bộ dạng tiêu sái phóng túng kia khiến những người ở đây ngã ngửa.

Giống cái quý hiếm không nên là cái dạng này!

"Xin khuyên các vị một câu, đem ánh mắt của mình quản cho tốt đi, Gia Lôi là bạn đời mà Sullivan Elvis đã chọn, ngay trước mặt ta mà khinh bỉ hắn, các ngươi đang muốn khiêu khích ta sao?"

Nhìn theo bóng lưng Gia Lôi rời đi, Sullivan chậm rãi xoay người. Đôi mắt lướt qua gương mặt từng người một, giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt mang theo ý vị cảnh cáo nồng đậm.

Cũng không ai dám coi khinh lời cảnh cáo của Sullivan. Cái tên biến thái này trước nay đều là một ngụm nước bọt một cái đinh. Nếu hắn nói khinh bỉ Gia Lôi chính là khiêu khích hắn, thì tuyệt đối đã đem Gia Lôi đặt ở trong tim, ngươi nào dám chạm vào tim của hắn, hắn có thể dám diệt cả nhà người đó.

Ở trước mặt Sullivan Elvis, không có tình, lý, pháp. Hắn chính là tên biến thái, mọi thứ đều thực hiện bởi sở thích của hắn.

Bị khí thế ngạo mạn của Sullivan làm nghẹn, sau một lúc lâu không tiếng động, không khí trong phòng nghị sự vốn không quá hòa hoãn lại đi xuống vài cấp bậc.

"Nếu các vị cảm thấy khiêu khích Thủ Lĩnh Dark Clan không đủ kích thích thì nói ra, thêm một Phó Thủ lĩnh thì như thế nào?"

Đôi tay ôm ngực, sự dung túng bao che của Anson không kém hơn Sullivan chút nào. Hắn cũng góp phần đe dọa.

Không nói đến Gia Lôi có phải là người không quan tâm đến tồn vong của nhân loại hay không, dù cho Gia Lôi thật sự từ ngoài vào trong đều tồi, bọn họ cũng muốn yêu thương dung túng, hận không thể ôm ở trong ngực không cho người khác chạm vào dù là một đầu ngón tay.

"Sullivan, Anson, bọn họ không hiểu cách làm người của Gia Lôi, khó tránh khỏi sẽ có điều hiểu lầm, các ngươi cần gì phải......"

Không nói hết lời, Addis đau đầu xoa xoa ấn đường.

Ta làm sao không muốn vì người mình yêu mà ra mặt? Nhưng ta là hoàng tử, không thể trơ mắt nhìn mọi người phát sinh nội loạn trong khi phải đối đầu kẻ địch.

Có lẽ, đây là nguyên nhân Gia Lôi đối với hắn không tốt bằng mấy người Anson? Hắn yêu không thuần túy, cũng không thể nói thẳng thắn ra. Không giống Sullivan, yêu liền không có sự đúng sai, trong mắt trong lòng chỉ có người kia.

"Chờ đem dị tộc đuổi đi, ta sẽ khiến bọn họ tự mình hướng Gia Lôi xin lỗi."

Trong giọng nói mang theo vài phần khẩn cầu, Addis nhìn vào mắt Sullivan cùng Anson đưa ra lời cam kết. Hắn vừa dứt lời lại vang lên tiếng ồn ào.

Không để ý tới những người khác ồn ào như ong vỡ tổ, Sullivan liếc mắt nhìn Addis một cái.

"Ngươi cũng có hiểu biết về Gia Lôi. Thôi được, ta sẽ chờ ngày thấy các vị gia chủ cùng quan chức cấp cao phải đối mặt."

Thu hồi ánh mắt dời về phía Thú Hoàng,

"Dark Clan sẽ toàn lực phối hợp cùng Chính phủ Liên Bang chống lại dị tộc. Làm phiền Thú Hoàng mau chóng đem lệnh truyền đạt xuống mở tất cả các cổng hỗ trợ để thuận tiện chi viện, tránh có sự hiểu lầm. Anson chúng ta đi thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.