Cứ ngỡ rằng bản thân sẽ có rất nhiều, rất
rất nhiều thời gian, con đường còn rất rất dài, nhưng sự thật thì chỉ cần một
cái buông tay nhẹ nhàng, thế là mãi mãi sai lầm, trên những con đường khau gặp
được những con người khác nhau, sau cùng chỉ còn lại những ký ức mơ hồ cùng năm
tháng.
*****************
Vừa bước ra khỏi khách sạn Lăng Tiểu Manh thấy mình
thật mất mặt, muốn rời xa người đàn ông này, nhưng đến một cái liếc mắt của anh
ta cũng chịu không được.
Nhưng đó là Cố Chính Vinh, người đàn ông mà hai năm
nay cô răm rắp vâng lời, chưa từng bất phục. Vừa cất bước vừa nhìn lên bầu
trời, Lăng Tiểu Manh thở dài, tay nắm chặt lại mà lẩm bẩm, “Vô dụng, thật vô
dụng”.
Bên ngoài khách sạn là con phố lớn sầm uất xa hoa, bộ
lễ phục với chiếc váy dài ngang gối cô đang mặc khiến cô nổi bật trong đám
đông, vô tình hay hữu ý, những người đi ngang qua đều nhìn cô với ánh mắt tò mò
dò xét. Lúc đầu tim gan cô rối bời nên không mấy chú ý, nhưng năm phút sau giật
mình tỉnh lại, đột nhiên dừng bước ngay giữa phố, chân tay lúng túng, chẳng
biết nên quay lại hay tiếp tục chạy về phía trước.
Trời bắt đầu lất phất mưa, hai ba giọt chớp mắt đã
biến thành màn mưa dày đặc phủ khắp không gian, có chạy cũng chằng biết đi đâu.
Bước chân của mọi người xung quanh nhanh dần. Một
chiếc xe đen từ đâu xuất hiện, phóng với tốc độ rất nhanh và dừng đột ngột một
cách nguy hiểm ngay cạnh cô. Bên cạnh vọng lại những tiếng hét thất kinh và
những lời mắng chửi, còn cô lại như đóng băng.
Mưa mỗi lúc một lớn, Lăng Tiểu Manh đứng ngoài đường
cùng người ngồi trong xe nhìn nhau qua lớp kính cửa xe. Nước mưa rơi nhòa mặt
kính, làm mờ đi đôi mắt cô, và cũng làm mờ gương mặt anh.
Lại nét mặt này, hễ trông thấy anh là hoảng hốt sợ
hãi, cho dù không mở miệng mà vẫn như đang nói, “Không được, em không muốn ở
bên anh”.
Cố Chính Vinh hận cô, ngồi ở ghế lái, hai tay anh siết
chặt, rất muốn rằng dưới bàn tay anh lúc này là bờ vai mỏng tang như giấy, thậm
chí là chiếc cổ bé nhỏ của cô.
Cá đời anh chưa từng hận một người con gái nào đến
thế, nhưng lại không thể quên cô, cho dù tức giận bỏ đi, cho dù cà ngày bận
rộn, cho dù trước mắt việc chất thành núi, nhưng chỉ một giây chững lại thôi,
gương mặt Lăng Tiểu Manh đang khóc lại xuất hiện ngay trước mắt anh.
Quá đáng ghét! Chẳng lẽ cô tường tất cả những gì cô
làm anh đều không biết sao? Chẳng lẽ cô tưởng mình thực sự có thể thản nhiên
quay người đi, bỏ anh lại phía sau, như thể trước giờ chưa từng quen biết anh,
chưa từng ở bên anh?
Không thể gặp lại cô, sợ mình sẽ mất đi kiểm soát,
cuối cùng anh trút hết cơn giận lên người tên Đổng Diệc Lỗi, anh nghĩ mình thực
sự đã bị cô làm cho phát điên, kể cả khi người đàn ông ngu ngốc kia dùng dăm ba
cái bí mật mà hắn biết để uy hiếp cô, thậm chí uy hiếp anh, cùng lắm thì anh
cũng chỉ cười nhạt một tiếng, nhưng lần này lại ấu trĩ tới mức độ này.
Mưa mỗi lúc một lớn, chiếc váy dần ngấm nước, bó chặt
vào cơ thể, cô nhìn anh, thấy sắc mặt anh xanh xao, hai má đỏ ửng, đôi mắt cũng
vậy, như đang chứa những cảm xúc bị kìm nén một cách thái quá. Dòng nham thạch
ẩn dưới gương mặt bình tĩnh, cuối cùng không giấu được, đã lộ ra manh mối.
Hơi thở anh dần trở nên gấp gáp, khó khăn. Đẩy cửa
xuống xe, lúc bước tới mở cửa xe phía cô, anh thực sự không giữ được thăng
bằng, một tay phải vịn vào thành cửa xe. Phản ứng đầu tiên của Lăng Tiểu Manh
khi thấy anh đẩy cửa bước ra là nhấc chân để chạy, nhưng bị áp lực của anh bao
trùm đã thành quen, cô đứng yên một chỗ bất động, mãi tới khi anh bước tới bên
cạnh, tới khi anh mở cánh cửa xe, chỗ ngồi quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt,
lần đầu tiên sự kháng cự ngồi vào nơi ấy đạt tới cực điểm, Lăng Tiểu Manh bắt
đầu lùi về sau.
“Vào đi, anh có việc muốn nói với em.” Cố Chính Vinh
hít một hơi, cố đến lần thứ hai mới nói được thành lời.
Mưa quá to, không ý thức được sự khác thường trong
anh, Lăng Tiểu Manh vừa lùi lại vừa lắc đầu nguầy nguậy,
“Em không muốn”.
Không muốn... Tim anh bắt đầu nhói đau, như có người
lấy kìm sắt không ngừng bóp chặt lấy nó, cơ thể như trong hầm băng, cái lạnh
khiến ngón tay chớp mắt đã tê bại, cổ họng như có một lớp vải chắn ngang, không
khí không thể lọt vào hay thoát ra, cố gắng thế nào cũng không thể hít thở.
Xe cộ và người đi bộ đều vội vã trong mưa, chẳng ai
chú ý tới hai người họ đang đứng đối diện nhau. Lăng Tiểu Manh không dám nhìn
anh nhiều hơn, trong sợ hãi cố quay mặt sang hướng khác, áp lực bị nhìn đăm đăm
giảm đi chút ít, cô lấy dùng chút sức lực cuối cùng nhấc chân bỏ chạy.
Cô rất may mắn, ngay phía dưới góc đường vẫy được một
chiếc xe taxi, khi lên xe người đã ướt nhẹp. Một người khách giữa trời mưa gió
lại không mang theo ô, ăn mặc thì rất lịch sự, lái xe lấy làm ngạc nhiên, không
dám nói nhiều, cúi đầu chuyên tâm lái xe.
Mưa gió bão bùng đổ như trút ngoài cửa xe, cả thành
phố như mờ dần dưới tấm màn trắng toát. Cần gạt nước làm việc liên tục, xe chạy
chậm rãi, tất cả xe cộ trên đường cũng chậm rãi chạy phía trước. Mắc sai lầm,
và cuối cùng lại là khuất bóng nhau theo một hướng khác.
Tài xế lái xe chậm và cẩn thận, Lăng Tiểu Manh cũng
không thúc giục, lẳng lặng nhìn màn mưa dày ngoài cửa sổ.
Cô gái này hình như quá trầm lặng thì phải? Lái xe có
phần lo lắng, cẩn thận nhìn cô qua tấm gương chiếu hậu, lại có tiếng sét ánh
chớp chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn, mang theo chút hoang mang kỳ lạ của cô.
Đáng ra phải hoan hô dũng khí dám bỏ đi của bản thân,
nhưng Lăng Tiểu Manh lúc này chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào. Cô nhìn nhìn mưa
ngoài cửa mà thất thần. Đây đâu phải trận mưa đầu tiên của mùa hè năm nay, hơn
một tháng trước cũng từng có một đêm mưa thế này. Khi ấy, cô đang lái chiếu
Polo nhỏ màu đen, hôm ấy đi làm về muộn khung cảnh không khác bây giờ chút nào.
Tối đó cô về nhà một mình, ngoài cửa sổ sấm chớp liên
hồi, giấc ngủ ngon lành hàng tối bỗng nhiên không đến, từ dưới nhà, cô leo lên
trên gác, vẫn chẳng cách nào chợp mắt, lại từ trên gác đi xuống dưới nhà.
Phòng khách trống không, nước mưa lộp bộp trên kính
cửa sổ, tia chớp xé rách nền trời tối đen, cô cảm thấy mình chẳng có chỗ nào để
trốn.
Cuối cùng ngoài cửa có tiếng chuông, Cố Chính Vinh đẩy
cửa bước vào, nhìn thấy cô đứng một mình trước sô pha trong phòng khách, lặng
người một lúc rồi anh cười, “Làm gì vậy? Sợ à?"”.
“Không phải, em đang nghĩ.” Cô chẳng biết phải giải
thích sự ấu trĩ của mình thế nào. Lớn rồi còn sợ sấm chớp như trẻ con, xấu hổ
quá. Nhưng nói xong câu này cô còn hối hận hơn, một lý do vụng về, nếu anh hỏi
tiếp, cô có cái gì hay mà nghĩ?
Tâm trạng anh có vẻ đang rất tốt, nghe xong chỉ mỉm
cười, lúc đi tắm đến cửa cũng không đóng, ánh đèn vàng trong phòng tắm rọi ra
ngoài thành một vòng tròn ấm áp, tiếng nước rào rào vọng ra. Lăng Tiểu Manh
chầm chậm bước tới, mỗi lúc một gần, cuối cùng đứng ngay cạnh cửa, cả người nép
trong vòng ánh sáng ấm áp đó, cuối cùng cũng tĩnh tâm lại, như thể sau cùng đã
tìm được một thứ có thể dựa vào. Dù đó chỉ là một vầng sáng hư ảo.
Cuối cùng, trước khi anh tắm xong cô đã kịp trở lại
giường, Cố Chính Vinh ít khi quay lưng về phía cô mà ngủ, vừa nằm xuống liền
đặt tay lên cơ thể cô.
Lạnh quá, không nhịn được cô ho một tiếng, bên tai có
tiếng anh cười, “Sợ à?”.
Không sợ nữa, bên mình có hơi thở và mùi hương quen
thuộc. Sau khi ân ái, cuối cùng cô cũng có thể chợp mắt. Tiếng sét kinh thiên
động địa lúc nửa đêm khiến dù trong mơ cô vẫn co rúm người lại theo bản năng,
ngón tay cũng nắm chặt lại. Nhưng co tới co lui, khi chạm vào da thịt và hơi ấm
của anh, cô lại yên tâm.
Ngồi trên xe, nhận điện thoại của Tô Ngưng và Bùi Gia
Tề, cô nói mình không sao, chỉ là cảm thấy không khỏe một chút nên về nhà trước
Giọng của họ đều chứa sự lo lắng, nói sẽ lập tức tới
ngay, nhưng cô kiên quyết từ chối, sau cùng đến điện thoại cũng tắt luôn. Sau
khi về nhà, cô lập tức đi tắm. Bước vào phòng tắm chỉ nghe tiếng mưa ngoài
trời, ngoài ra cả thế giới dường như đang im lặng, cô tựa hồ đang sống trên một
ốc đảo không ai hay biết, cảm giác như tách biệt với thế giới.
Dù sao cũng không ngủ được, cô nhón chân bước tới
phòng bếp uống nước Ngại bật đèn, cô dò dẫm bước theo chút ánh sáng lờ mờ. Sàn
gỗ dưới chân lạnh toát như nền gạch, rất lạnh, cầm ly nước trong tay cơn lạnh
khiến lòng bàn chân cô rúm lại.
Đâu đó có tiếng nói: “Không sợ lạnh à? Đi giày vào”.
Là giọng của Cố Chính Vinh, lúc ở nhà cô chỉ thích đi
chân trần, trước nay nghe anh nói thành quen rồi. Nhưng lúc này đột nhiên như
nghe thấy ảo giác, sự sợ hãi khiến cô đang ngẩng đầu uống nước thì bị sặc, ho
sù sụ. Cốc nước trên tay rớt xuống rồi lăn trên bàn, nước trong cốc đổ ra
ngoài, tung tóe khắp nơi, như hồ nước đột nhiên bị vỡ đập.
Đôi vai nặng trịch, tựa hồ có người vòng tay ôm lấy
mình từ đằng sau, bên tai có tiếng thở dài, chớp mắt đã chẳng còn thấy bóng
hình. Cuối cùng cô cũng có thể quay người, sau lưng không một bóng người, bời
làm gì có ai.
Trong tiếng mưa cô đứng mãi rồi quay người cầm lấy cốc
nước trên mặt bàn bằng kính trong suốt xuất hiện một vết nứt thật dài.
Phòng khách bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại chói
tai, trong lúc giật mình, tim cô không thể khống chế cứ điên cuồng đập.
Còn đang chần chừ không biết có nên nghe hay không thì
bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa, cô cứ đứng trước cửa phòng bếp không biết phải
chạy về phía nào. Cuối cùng tiếng chuông điện thoại cũng dứt, ngoài cửa có
tiếng gọi, “Lăng Tiểu Manh, cô có ở đó không?”.
Lúc này giọng nói kỳ lạ kia khiến cô có dũng khí ra mở
cửa. Căn phòng kiểu cũ, bên ngoài cánh cửa gỗ còn có một lớp cửa sắt, qua lan
can cô nhìn thấy Trần Vân, trợ lý đặc biệt của Cố Chính Vinh.
“Lăng Tiểu Manh, Tổng giám đốc Cố muốn gặp cô.” Ở công
ty Trần Vân không nói chuyện với cô mấy, nhưng trong ấn tượng của cô anh ta là
một người đàn ông trầm tính và giỏi giang, không ngờ vừa nhìn thấy cô đã nói
vậy, nghe xong Lăng Tiểu Manh lặng người mất một lúc.
Cô không muốn gặp anh được chưa? Cô thê thảm chạy về
thế này là vì cái gì? Đang định từ chối thì Trần Vân đã ngăn cô lại, giọng nói
gấp gáp, “Cô có thể nhanh hơn được không? Giờ anh ấy đang ở bệnh viện”.
Bàn tay đang nắm trên cánh cửa, trong vô thức nắm lại
thật chặt, một cơn đau nhói lên, Lăng Tiểu Manh hít một hơi thật sâu, rồi nói:
“Anh lừa tôi”.
“Bệnh tim đột ngột tái phát, cô không biết gần đây tim
của anh ấy không khỏe sao?”
Làm sao cô biết được? Đã rất lâu rồi cô chưa gặp anh,
ở bên cạnh anh.
Ngoài đêm ấy, nhưng đó chẳng phải là một cơn ác mộng
sao? Cô coi nó như một cơn ác mộng, cất giấu tận sâu trong trí óc, có thế nào
cũng không dám động tới.
Lúc chạy xuống dưới nhà, bước chân cô loạng choạng,
suýt chút nữa thì ngã nhào, Trần Vân kịp thời kéo cô lại lúc lên xe mới nói với
cô: “Lau nước mắt đi, chúng ta sẽ đến bệnh viện nhanh thôi, anh ấy không muốn
trông thấy cô như thế này”.
Cô cũng không muốn, nhưng tuyến lệ cứ như bị hỏng van,
không kìm được nước mắt cứ tuôn rơi, làm thế nào cũng không thể lau đi hết.
Hành lang bệnh viện lặng im như tờ, bác sĩ bước ra với
vẻ mặt kỳ quái, “Cô chính là Lăng Tiểu Manh?”.
“Anh ấy…chết rồi?”, mặt Lăng Tiểu Manh trắng bệch môi
tái đi, mỗi một từ nói ra đều run rẩy.
“Chưa, anh ấy nói muốn gặp cô.” Bác sĩ nói giọng xót,
xa hai tay đút trong túi áo khoác, gọng kính sáng lóe.
Lúc bước vào phòng bệnh, Lăng Tiểu Manh thấy Cố Chính
Vinh nhắm mắt nằm đó, cơ thể nối với máy móc, đường đồ thị xanh đỏ như ngọn
sóng nhấp nháy chuyển động, cô khó khăn lắm mới lau sạch được nước mắt nhưng
giờ lệ lại tuôn trào, rơi trên khuôn mặt anh.
Anh mở mắt nhìn cô một lúc lâu, môi mấp máy, hỏi: “Em
khóc cái gì?”.
Cô sắp chết vì sợ, cũng biết bộ dạng mình rất thảm hại
nhưng bây giờ hình tượng đâu có là gì? Cô chẳng cần nữa.
Cô vẫn khóc, Cố Chính Vinh đành phải nhắm mắt, anh vẫn
luôn tin vào khả năng của mình, rất ít khi có cảm giác bất lực như thế này. Lần
đầu tiên khi lâm vào bước đường cùng, anh đã gặp được cha mẹ nuôi, để báo đáp
họ anh đã cố hết sức mình. Còn lần này anh chẳng biết mình có thể tiếp tục được
bao lâu nữa.
Anh giận lắm, lẽ nào cô không hiểu, trên đời này người
ta ai cũng luôn ngỡ rằng bản thân sẽ rất nhiều, rất rất nhiều thời gian, con
đường còn rất rất dài, nhưng sự thực thì chỉ cần một cái buông tay nhẹ nhàng,
thế là mãi mãi sai lầm, trên những con đường khác nhau gặp được những con người
khác nhau, sau cùng chỉ còn lại những ký ức mơ hồ cùng năm tháng
“Tiểu Manh." Anh nhắm mắt rồi cất tiếng nói,
giọng Lăng Tiếu Manh phái ghé sát tai bên môi anh, nước mắt vẫn tí tách rơi,
rơi xuống khuôn mặt anh ướt đẫm.
Anh giận lắm, nhưng gương mặt cô áp sát bên cạnh, lạnh
băng, chỉ thấy cô khóc, trái tim anh cũng như tan chảy. Lại là khóc, trong mơ
hồ dường như anh đã trở lại trên chiếc ban công nhỏ hẹp đó, ánh trăng chỉ chiếu
vào được một góc nhỏ hình bán nguyệt. Anh kéo cô tới nơi có chút ánh sáng ấy,
hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt cô. Ánh trăng chiếu lên làn da trắng ngần, đôi
mắt cô nhắm thật chặt, hàng mi run rẩy, nước mắt lăn dài, mỗi một giọt đều
trong suốt như pha lê, rơi trên má cô, chạm vào trái tim anh, nặng trĩu.
Cô nói: “Không được, em không muốn ở bên anh”. Anh còn
tưởng cô cần mình, hóa ra không phải!
Trong chớp mắt Cố Chính Vinh thấy trái tim mình như
chết đi, tất cả những lời muốn nói đều biến mất, anh nghiêng đầu không nhìn cô
nữa, giọng nói rất khẽ gần như không thể nghe thấy, “Hãy đi đi, em được tự do
rồi”.
Đột nhiên trong phòng bệnh có tiếng gào khóc như vỡ
òa, bác sĩ, hộ lý và cả Trần Vân liền chạy vội vào. Vị bác sĩ nói đúng một câu:
“Đưa cô ấy ra ngoài, bệnh nhân cần được yên tĩnh”.
Hộ lý khá thân thiện, vừa đỡ lấy cô vừa giải thích,
“Đừng sợ, bệnh nhân bị đau tim cấp tính, cấp cứu xong là ổn, sẽ sớm hồi phục
thôi.”
Cố Chính Vinh không nghe rõ Lăng Tiểu Manh đã trả lời
những gì, hai câu nói khi nãy anh phải cố gắng hết sức mới nói được, như thể
dùng cạn tất cả sức lực trong cơ thể. Trước mắt bắt đầu mơ hồ, anh cố gắng mở
to mắt nhưng lại được bác sĩ đưa tay khép lại.
Tất cả âm thanh đều xa dần, thế giới tĩnh lặng, thứ
cuối cùng anh nghe được chỉ là tiếng khóc nức nở của Lăng Tiểu Manh. Quá mệt,
cuối cùng anh từ bỏ, thôi tranh đấu, để bóng đêm bao trùm lấy cơ thể.
Giấc ngủ kéo dài thật lâu, anh biết mình đang nằm mơ,
trong mơ anh thấy bóng Lăng Tiểu Manh, cô đang đi chân trần, lòng bàn chân
trắng ngần, cô bước đi vội vã chẳng quay đầu lại, mái tóc đen huyền buông
xuống, bao bọc xung quanh cô là một vầng hào quang chói lóa.
Chạy, cô mãi mãi đang chay!
Anh giận lắm, định mở miệng gọi cô, rồi đột nhiên cô
ngoái đầu nhìn anh, đôi mắt mở to, dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi, nước mắt ngân
ngấn, long lanh.
Lại khóc, lần nào cũng thế này, chằng lẽ cô tưởng anh
không đau lòng, không buồn sao? Chẳng lẽ cô tưởng chỉ cần là anh thì chẳng có
gì là không làm được, là lúc nào cũng có thể bỏ mặc mà đi sao?
Anh muốn đưa tay xóa đi vẻ mặt này của cô, nhưng còn
chưa đưa tay tới, anh đã nhìn thấy hàng lệ kia tuôn rơi, đừng khóc nữa, anh
không nỡ, thực sự không nỡ, anh dang tay ôm lấy cô, cho dù cô mãi mãi chỉ là
một bóng hình, một cái ôm tan nhẹ như làn mây. Trong mơ anh kinh hãi, lúc mở
mắt anh thấy phía trước tối đen dường như có một đường viền.
Là Lăng Tiểu Manh, gương mặt nhỏ gần trong gang tấc,
đôi mắt mở to, nhìn anh không chớp mắt. Khuôn mặt căng thẳng của cô dần thả
lỏng, rồi đầu cúi xuống vùi vào cổ anh, dáng vẻ giống hệt một chú đà điểu.
Hóa ra cô vẫn còn đây, hóa ra cô vẫn chưa chạy trốn...
Quá đỗi kinh ngạc, đột nhiên Cố Chính Vinh có suy nghĩ muốn tìm cách nào đó để
chứng minh mình rằng mình không nằm mơ.
Nhung Lăng Tiểu Manh khẽ cử động, rồi vươn người ngồi
thẳng dậy, như người lữ hành một mình đi trên con đường dài vô tận, cuối cùng
cũng tìm được nơi nghỉ ngơi, cả người mệt nhoài ngã gục xuống.
Định hỏi rốt cuộc cô đang nghĩ gì? Môi khẽ mấp máy,
nhưng lần này phản ứng của Lăng Tiểu Manh lại nhanh đến vậy, trước khi anh mở
miệng đã kịp hành động, cô đưa tay nắm chặt lấy bàn tay anh.
Lăng Tiểu Manh cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt anh,
như thể đang ngắm một viên ngọc đã mất nay vừa có lại, nắm lấy những ngón tay
với cái lạnh thân thuộc, lạnh lắm nhưng cô lại thấy an tâm.
Em yêu anh, nhưng em đã chẳng còn tin vào cái gọi là
cùng trời cuối đất, để chạy trốn nỗi đau trong tương lai, nên em đã chọn cách
rời xa.
Suy nghĩ này hoàn hảo biết mấy, còn cô thực hiện một
cách triệt để, nhưng điều ngốc nghếch nhất là, cô chưa tửng nghĩ sẽ có một
ngày, người đàn ông mình vẫn yêu đột nhiên biên mất, mãi mãi biến mất.
Cũng bởi sợ kết cục như thế nên đến quãng thời gian ở
bên nhau cô cũng từ bỏ, vì một tương lai chưa biết đến mà vứt bỏ sự quyến luyến
trong hiện tại, nếu anh chết đi, khi cô quay người bỏ đi, liệu cô có chịu đựng
được không?
Khóe mắt bắt đầu thấy cay cay, rõ ràng có rất nhiều
điều muốn nói với anh, nhưng chẳng biết phải diễn đạt thế nào, để giấu đi cảm
xúc sắp vỡ òa, Lăng Tiểu Manh cúi đầu, khẽ hôn lên bàn tay anh, hôn xong cũng
không dám ngẩng lên nhìn, cứ cúi đầu lặng lẽ.
Đã đến lúc này rồi cô vẫn muốn làm đà điểu sao! Anh
định thở dài, nhưng lòng bàn tay có cảm giác mềm mượt như lông vũ, anh muốn
khống chế phản ứng của mình, muốn mắng cho cô mấy câu, nhưng ánh mắt đã thấp
thoáng nét cười, anh thở dài, haizz, cả một đời anh lẫy lừng nhưng cuối cùng
lại bại trong tay cô.
Phần
kết
Đêm trước hôm khai mạc, Lăng Tiểu Manh ở trong trung
tâm triển lãm chuẩn bị những bước cuối cùng, Bùi Gia Tề và Tô Ngưng vẫn luôn ở
bên cạnh.
Lăng Tiểu Manh hồi hộp thấy rõ, sau khi tất cả đã hoàn
tất cô vẫn đứng giữa bục trưng bày, ngón tay vuốt ve chiếc ghế “ôm” của mình,
hết lần này đến lần khác
Thấy buồn cười, Tô Ngưng bước tới đập lên tay cô,
“Được rồi, tôi đảm bảo ngày mai nhất định cô sẽ trở thành tiêu điểm, lấp lánh
như ánh sao, vươn mình ngạo nghễ, thế nên hãy yên tâm về nhà ngủ một giấc, ngày
mai tôi sẽ tới đón cô”.
“Tám giờ rồi ư? Tại sao lại là tám giờ? Vừa rồi mới
bốn rưỡi mà.” Nhìn đồng hồ trên tay Tô Ngưng, Lăng Tiểu Manh khẽ kêu lên, giọng
kéo dài.
Tô Ngưng ôm đầu nói “Tiểu Manh à, khi cô bước vào đây
là quên hết cả thời gian, được chưa? Hai người chúng ta đứng đây gãy cả chân
rồi, có muốn kêu cũng không đến lượt cô.”
Bùi Gia Tề cũng bước tới, “Sao vậy? Có việc gì gấp
à?”.
Lăng Tiểu Manh nắm tay hai người họ nói xin lỗi rồi
túm lấy túi xách chạy như bay ra ngoài, đi được nửa đường mới ngoảnh đầu lại
giải thích, “Tôi phải tới bệnh viện, đi trước nhé”.
“Này, đợi đã, bệnh viện có chạy mắt được đâu...” Tô
Ngưng ngoái đầu nhìn Bùi Gia Tề, anh vẫn đang nhìn theo bóng Lăng Tiểu Manh,
bỗng bắt gặp ánh mắt của cô, anh nhún vai rồi mỉm cười.
Tô Ngưng giậm chân rồi kéo anh ra ngoài, vừa đi vừa
mắng, “Uổng công tôi đánh giá cao anh, cho hai người không biết bao nhiêu cơ
hội, sao anh lại để cô ấy chạy đi như thế”.
Bùi Gia Tề thở dài, “Tiểu Manh cô ấy...”.
“Tiểu Manh làm sao nào?”
“Cô ấy chạy nhanh lắm.”
Anh vừa dứt lời thì Tô Ngưng đã quắc mắt lườm.
Khi Tiểu Manh tới bệnh viện thì trong phòng bệnh đã
trống không, cô kinh hãi, chạy tới phòng làm việc của bác sĩ vừa thở hổn hến
vừa nói, “Bác sĩ, bác sĩ...”.
Vị bác sĩ với cặp kính sáng lóa vẫn rất nhẫn tâm, nhìn
thây cô liến thốt ra đúng ba chữ, “Xuất viện rồi”.
“Hả? Tại sao lại xuất viện? Hôm qua còn đang kiểm tra,
sao lại xuất viện.”
“Bệnh nhân đòi xuất viện, chẳng lẽ tôi còn giữ anh ta
lại?”
Trả lời gì mà vô trách nhiệm thế, Lăng Tiểu Manh tức
điên lên, nhưng đáng tiếc bẩm sinh cô giọng yếu, lại kéo dài, câu cuối cùng thốt
ra khí thế vẫn không đủ mạnh, “Nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào?”.
“Yên tâm, không chết được đâu, chỉ cần tĩnh dưỡng là
khỏe thôi.”
Không chết được đâu? Lăng Tiểu Manh hít một hơi.
Vẻ mặt của cô hết sức thú vị, những người hộ lý bên
cạnh đều tủm tỉm, đến vị bác sĩ tàn bạo kia cũng không nhịn được bật cười,
“Đúng, cứ coi như đang nuôi heo đi”. Nói xong liền rút trong ngăn bàn một bức
thư đưa cho cô, “Này, anh ta gửi cho cô”.
Những người hộ lý nhìn cô bước ra ngoài mơ màng nói,
“Cô ấy sẽ đi tìm anh ấy, có phải không? Cố tiên sinh thật có tâm, lại đẹp trai
nữa…”
Anh chàng bác sĩ đang cúi đầu xem bệnh án, giọng lạnh
tanh nói, “Nhìn hộ sang bên cạnh một chút, trên đời này không phải chỉ có mỗi
mình anh ta đẹp trai thôi đâu”.
Haizz, mọi người tản ra như chim, chẳng ai thèm phản
ứng lấy một câu.
Lăng Tiểu Manh ngồi trên taxi mở bức thư ra, bên trong
chỉ có một chùm chìa khóa và một tờ giấy, trên đó viết hai chữ ngắn ngủi, là
một câu hỏi, “Về nhà?”.
Cô cầm lấy chùm chìa khóa, nhìn đi nhìn lại hai chữ
ấy, cuối cùng cô nhoẻn miệng cười, đôi mắt đã ngấn nước.
Thực sự không giống như trước, lần này Cố Chính Vinh
không nói “Em có muốn ở bên anh không?”.
Lần này cái anh muốn cho cô là một ngôi nhà.
Rất nhiều thứ trước đây cô từ bỏ nay đều đã trở về.
Đột nhiên không muốn cử động, không muốn chạy, lần này
cô đã lựa chọn, cô chọn cách ở lại. Tin tưởng anh và được anh tin tưởng. Yêu
anh, rồi được anh thương yêu.
Cảm giác mừng vui trong tim giống như miệng núi lửa đã
tắt, tưởng chừng như không thể sống lại, nay ào ào phun trào nham thạch.
“Này cô, rốt cuộc cô muốn đi đâu?”, người lái xe taxi
sốt ruột, quay đầu hỏi cô.
Lăng Tiểu Manh ngẩng đầu nói địa chỉ, nói xong liền
ngồi yên lặng, cúi đầu nhìn những thứ trên tay.
Cô gái này lên xe chẳng nói một lời, giờ hai mắt đỏ
hoe, miệng lại khẽ mỉm cười, cảm thấy ngạc nhiên nhưng tài xế không dám hỏi
nhiều, cúi đầu tập trung lái xe, dọc đường không nói một câu nào.
Đẩy cửa bước xuống, Lăng Tiểu Manh bước chân lên chiếc
cầu thang quen thuộc, mã số mở cửa cô đã thuộc nằm lòng, lúc trở về đã tối
muộn, sảnh lớn dưới nhà không một bóng người, cửa thang máy hiện lên hình ảnh
của cô, cô vẫn mặc chiếc áo phông đơn giản, trong đáy mắt ánh lên niềm vui
không thể che giấu, nó cứ hiện dần ra, từng chút một.
Lên nhà rồi theo thói quen cô vừa đi vừa thò tay vào
túi, một lúc lâu mới thấy được chìa khóa, trước khi mở cửa cô ngẩng đầu nhìn
sang phải, dường như trông thấy nụ cười Cố Chính Vinh, anh đang đứng bên cạnh
nhìn cô.
Cửa mở, bên trong có ánh đèn, là ánh đèn trong phòng
bếp, Cố Chính Vinh đang ngồi bên bàn đọc văn kiện, văn kiện rải khắp mặt bàn,
nghe thấy có tiếng động anh ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt có ý cười, “Em về
rồi à? Sao muộn vậy?”.
Giọng anh rất bình thường, thực ra trước khi cô mở cửa
anh căng thẳng lắm, cả bàn đầy tài liệu nhưng chẳng đọc được một trang.
Anh sợ cô rồi, giữ được cô khó khăn biết mấy, anh sợ
rằng chỉ vì cô sợ anh chết đi nên mới trở lại, sợ rằng cô lại chạy trốn.
Lăng Tiểu Manh quả là biết chạy, nhưng anh vẫn đợi đến
khi cô hiểu ra, đến khi cô cam tâm tình nguyện ở bên anh, anh đã đợi ngần ấy
năm. Nhưng giờ anh đã đợi quá lâu rồi, thực sự không thể chịu giày vò thêm được
nữa.
Thế nên lần này anh để cô lựa chọn, trước đây anh toàn
để cô đón nhận, bắt cô phục tùng, nhưng lẫn này, anh hy vọng người quyết định
là Lăng Tiểu Manh, người muốn trở về cũng là Lăng Tiểu Manh.
Im lặng vài giây sau mới có tiếng trả lời, “Ừm, em về
rồi”.
Dứt lời cô nhìn nụ cười của anh, thực sự rất vui,
chẳng biết vì sao sống mũi lại cay cay, Lăng Tiểu Manh vội cúi đầu tháo giày để
che giấu cảm xúc.
Mọi thứ trước mắt vẫn y nguyên như ngày cô ra đi, cô
thấy chiếc chìa khóa xe trên tủ đựng giày, bên cạnh là chiếc chìa khóa của anh,
chúng lặng lẽ lồng vào nhau.
Mở tủ thấy đôi giày của anh đặt ngay ngắn phía trước,
cô khẽ chạm vào, ngẩng đầu lên lại thấy Cố Chính Vinh vẫn đang nhìn mình, cô
vội quay đầu, cố gắng khống chế ý nghĩ ngốc nghếch muốn chạy của mình.
Lười đi dép, Lăng Tiểu Manh đi chân trần vào bếp, đồ
trong tủ lạnh đầy ắp, theo thói quen cô hẹn giờ nấu cháo, rồi tiếp tục bận bịu,
bận tới bận lui cô khống chế ý nghĩ muốn nhìn anh một lần, được một lúc, cô
ngoái đầu, đã thấy anh đứng ở cửa bếp.
Giật mình, Lăng Tiểu Manh định thần lại hỏi, “Sao
vậy?”.
Chẳng sao cả, anh đang rất vui, thấy bóng cô khẽ đung
đưa, cảm giác trong phòng thật ấm cúng, vô thức anh bước tới.
“Em làm gì đấy, sao nấu nhiều thế.”
“Cho anh ăn, bác sĩ nói phải coi như đang nuôi heo”,
cô thật thà kể lại.
Anh cười ha ha, bàn tay đặt lên eo cô, cái lạnh đột
ngột ập đến.
Dù lạnh nhưng rất an tâm, trong nháy mắt sự nhút nhát
của Lăng Tiểu Manh đột nhiên biến mất, dù bây giờ có xảy ra động đất, sóng thần
cô cũng chẳng sợ, nhón chân hôn lên má anh, rồi vòng eo cô bị siết chặt, đáp
trả lại cô là một nụ hôn thật sâu.
Đôi môi ghì vào nhau, đầu lưỡi như cuốn lấy, nụ hôn
thật dài, bên tai mơ hồ như có câu hỏi, ngắn thôi, chỉ mấy chữ.
Lăng Tiểu Manh thở hổn hển, lúc rời nhau đôi mắt cô
ngấn lệ nhìn anh, cũng không trả lời, dường như cô muốn khóc.
Haizz, lại khóc nữa sao? Cố Chính Vinh thở dài.
Nhưng phản ứng cuối cùng của cô là mỉm cười, đôi mắt nheo
lại, dáng vẻ mừng vui, mặt đỏ ửng, giọng lí nhí.
“Cái gì?”, đương nhiên là anh không rõ.
Cô cố lấy hết dũng khí nói lại một lần nữa, câu trả
lời cũng rất đơn giản, anh mỉm cười rồi ôm lấy cô, trong phòng bếp bỗng chốc
tràn ngập tiếng cười.
Sáng sớm ngày hôm sau Lăng Tiểu Manh tỉnh dậy trong tư
thế ngủ quen thuộc, ôm lấy lưng Cố Chính Vinh, tay phải anh nắm lấy tay cô đặt
trước ngực.
Cô tỉnh dậy rất sớm, chuông báo còn chưa kêu, hơi thở
anh nhẹ nhàng, phập phồng, cả thế giới như chỉ có hai người, tất cả đều hoàn mĩ
và yên lòng.
Chuông báo thức cuối cùng cũng kêu vang, rồi giọng Cố
Chính Vinh cất lên, “Không phải hôm nay khai mạc triển lãm sao, em vẫn còn ngủ?
Hay lại muốn chạy?”.
Chạy ư?
Lăng Tiểu Manh cười thành tiếng, ước mơ của cô ở đây,
anh cũng ở đây, lần này cô còn chạy đi đâu được chứ?