Nhật Ký Cô Nàng Nam Châm

Chương 11: Chương 11: Chim Sa, Cá Lặn, Hoa Nhường, Nguyệt Thẹn





Nếu như người ta nói vẻ đẹp của Tây Thi là chim sa, cá lặn, hoa nhường, nguyệt thẹn. Thì nàng nam châm Hàn Bối Ngọc của chúng ta cũng như vậy. Chim nhìn thấy không dám so bì mà sà xuống, hoa nhìn thấy khép mình lại không dám so sánh, trăng nhìn thấy ngại ngùng bèn chốn sau đám mây, cá nhìn thấy không dám so bì lặn xuống dưới nước.Hôm nay là ngày Cao Chấn Bảo tổ chức tiệc chia tay với các bạn cùng lớp ở trường cũ. Dĩ nhiên là cái tiệc này không thể so bì nổi với bữa ăn hàng ngày của cô nương Hàn Bối Ngọc. Buổi chia tay chỉ vẻn vẹn có một chiếc bánh kem to gần bẳng cái mâm cho 44 người ăn, một vài chai cô ca to và bim bim, bánh kẹo. Và tất nhiên nó không phải là một party vui vẻ, nó mang một bầu không khí nặng nề ảo não nhưng nó không mang sự toan tính, đố kị lẫn nhau, nó chỉ mang một vẻ nghèo tiền nhưng giàu tình. Lớp trưởng: "này Cao Chấn Bảo, mày bảo là sẽ không bao giờ chấp nhận cái học bổng đó cơ mà!"Chấn Bảo: "đó là cơ hội tốt, rất khó từ chối"Lớp trưởng: "Ừ, giữ liên lạc với chúng tao, khi nào rảnh cùng tụ tập nhé. Mai sau thành tài đừng quên tụi này"Chấn Bảo: "ok"………Ngày hôm sau là ngày nhập học đầu tiên. Cao Chấn Bảo bắt tắc xi đẽn trường. Khi đẽn trường Bảo mới kịp nhận thức được bây giờ đến trường là quá sớm. Bây giờ có khi những cô, cậu tiểu thư, công tử ấy vẫn đang phiêu du trong những giấc mộng ấy nhỉ? Đi dạo một vòng trong trường, đột nhiên Bảo nghe thấy tiếng đàn piano phát ra từ đâu đó. Lần theo âm thanh, Bảo đi đến một hội trường Âm Nhạc. Ở chính giữa có một cô gái đang say sưa đánh đàn. Trên mình mặc một bộ váy trắng dài chấm gót, trông cô thật dịu dàng. Khoan đã, gương mặt này chẳng phải là cái cô gái ác độc đã ra lệnh ọi người đẩy khách hàng của Bảo xuống hồ bơi sao? trông cô ta khác quá, lúc này cô ta như thiên thần vậy. Hàn Bối Ngọc kết thúc bản nhạc, quay lên phía trên chỗ Cao Chấn Bảo đang đứng. Ngọc: "Oh my god, đây chẳng phải là Wonder Boy nổi tiếng đó sao? Nếu đã nghe tôi đàn thì mau trả tiền cát xê đây"Bảo: "trả sao? được"Bảo bước xuống dưới, lấy từ trong ví ra mấy đồng tiền thẻ rồi tung lên trời. Xong bỏ đi luôn. Bối Ngọc tức lắm, cô thề sẽ trả thù. Cô bỏ đi không thèm nhặt nhặt tiền. Đối với cô mấy đồng tiền lẻ đó chỉ là cặn bã. Không đáng để cô cúi mình nhặt lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.