Ừm, hôm nay là ngày quốc tế hạnh phúc. Và tôi thực sự rất hạnh phúc...
Các bạn biết không? Hôm nay chúng tôi thi cả sáng cả chiều. Buổi sáng đợi mãi không thấy cậu ấy đến, chiều hỏi lại mới hay hoá ra sáng nay cậu ấy bận ngủ.:)
Hôm nay có điều bất ngờ là lớp tôi rủ cậu ấy đi liên hoan cùng, cứ ngỡ cậu ấy sẽ từ chối. Ngỡ đâu với cái tính lầm lầm lì lì của cậu ấy, chắc chắn sẽ không đi. Nào ngờ cậu trả lời là "cũng được"... Nghĩa là đồng ý.
Hôm nay thi xong rồi cậu ấy vẫn kiên nhẫn ở lại để bàn xem đi ăn ở đâu. Tiếc là đã muộn, tối lại phải đi học nên tôi không đi cùng được...
Ừm, đó cũng chính là lần đầu tiên cậu ấy tham gia vào những cuộc vui của lớp tôi. Những lúc như thế này, tôi thực sự rất vui. Vui vì lớp tôi và cậu ấy sẽ có dịp gần gũi hơn trước. Vui vì cuối cùng cũng không còn khoảng cách nữa. Vậy mà lần đầu tiên ấy, tôi lại vắng mặt.:)
Thế nhưng tôi vì không chịu nổi, vì muốn nhìn thấy cậu ấy khi đi cùng lớp tôi sẽ như thế nào để rồi cuối cùng cũng mò đến đó sau 30 phút. Nếu là trước đây, có đến đón tôi cũng sẽ không đi. Nhưng hôm nay là vì cậu ấy hoàn toàn vì sự có mặt của cậu ấy.
Ừm, tôi bước vào đó và thấy cậu ấy vẫn ngồi im lặng một mình. Tí lại cầm điện thoại bấm bấm, không nói chuyện với ai, cũng không ai hỏi cậu ấy cái gì ư? Thỉnh thoảng lại cười cười cùng câu chuyện của bọn con trai. Không sao, không sao cả. Từ từ rồi bọn tôi sẽ quen hơn, có phải không?:)
Hôm nay đến được một lúc thì cả bọn rủ nhau đi hát karaoke, mỗi cậu ấy xin về trước vì có việc. Lúc ấy tôi cũng chẳng còn hứng thú hát hò nữa. Nếu như cậu ấy đi cùng thì hay biết mấy.:)