Nhật Ký Crush Bạn Cùng Bàn!

Chương 48: Rồi sẽ ổn cả thôi...



Đợi đến khi tôi tốt rồi, cậu ấy đã không còn (có thể) là của tôi nữa...:)

***

Những ngày vừa qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, về tôi, về cậu ấy, về mối quan hệ chưa từng có gì ràng buộc giữa chúng tôi. Cứ nghĩ đến việc cậu ấy ngang nhiên bị người khác cướp đi, hai mắt tôi bỗng dưng cay xè. Cứ nghĩ đến việc cậu ấy ở ngay bên cạnh tôi, nhưng không còn (có thể) là của tôi nữa...:)

Những ngày vừa qua tôi đã ngỡ mình không còn đủ sức gượng dậy nữa, bởi vì ngày đó cuối cùng cũng đến. Thậm chí tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì, thì cậu ấy đã vĩnh viễn thuộc về người khác. Có nhiều người thi nhau hỏi về mối quan hệ giữa cậu ấy và cô gái kia, cậu ấy không phủ nhận, cũng không thấy đáp trả.:)

Cậu nói xem, tôi phải làm sao với cậu đây?

Tôi đã từng mang trong lòng một suy nghĩ ác độc như thế này, rằng nếu như cậu ấy không yêu tôi, thì xin trời hãy cho cậu ấy cả đời này không thể yêu bất kì cô gái nào nữa. Thế rồi điều ước của kẻ ác cuối cùng cũng không thành hiện thực. Tôi nghĩ mình đang bị trừng phạt. Cậu ấy bây giờ có thể yêu bất kì cô gái nào trên đời, ngoại trừ tôi.:)

***

Tôi ổn rồi, cậu có tin không?:)

Hiện tại có lẽ đã ổn hơn bởi vì ít ra, ít ra cậu cũng đang được hạnh phúc. Người ta không phải vẫn hay nói con người chỉ thực sự hạnh phúc khi thấy người mình yêu thương hạnh phúc hay sao?:)

Tôi ổn hơn vì hôm nay cậu vẫn ở ngay bên trái tôi, cho dù biết một ngày không xa nào đó, cậu sẽ vĩnh viễn biến mất. Nhưng hiện tại tôi chỉ cần biết tôi thích cậu, thế là đủ.:)

Ừm, thậm chí đã tươi tỉnh trở lại chỉ vì hôm qua, hôm qua cậu rất dịu dàng...

Hôm qua là ngày đầu tiên thi học kì, tôi không có sẵn giấy kiểm tra nên phải giật đôi giấy giữa vở. Lúc tôi đang loay hoay tìm giấy cho môn kế tiếp thì cậu lấy trong sấp giấy kiểm tra của cậu đưa cho tôi một đôi. Khi đó tôi đã rất vui, đã thực sự nghĩ cậu cũng là để ý đến tôi, nên mới quan tâm như thế.

Mặc dù khi ấy tôi đã có suy nghĩ tiêu cực rằng, cậu đã nợ tôi quá nhiều, nợ tôi những lần kiểm tra tôi đưa bài cho cậu chép, nợ tôi những lần nhắn tin thông báo này nọ cho cậu, nợ tôi mấy lần cậu quên mang giấy và tôi đã hy sinh vở vì cậu... Ừm, tôi đã nghĩ rằng vì cậu nợ tôi, nên cậu mới nhất thời làm như thế, có phải không?:)

Cậu biết không? Tại sao cứ hễ mà tôi muốn từ bỏ, thì cậu lại hết lần này đến lần khác làm tôi rung động?

Cậu nói xem, con gái như tôi làm sao có tiền đồ?:)

***

Hà Nội, 18.04.2017...

Mình chỉ muốn nói là mình ổn rồi!:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.