Thanh xuân của tôi và cậu chính là hai đường thẳng song song. Một đường thẳng vì sợ hãi nên không dám tiến, một đường thẳng lại vì mãi theo đuổi những thứ mình thích nên không biết đến sự tồn tại của đường thẳng kia. Cứ như vậy, thanh xuân của chúng ta trôi qua thật bình lặng, không chút hối tiếc.
Nhưng cậu biết không, trên thế gian rộng lớn này, vẫn chưa ai chứng minh được khoảng cách giữa hai đường thẳng song song thì sẽ gần hay xa nhau. Ít ra, định mệnh vẫn cho thanh xuân của hai ta ở gần nhau đúng không?
Khoảng cách giữa tôi và cậu chính là những khi cậu âm thầm đứng phía sau tôi, khẽ đánh vai tôi để mượn đồ.
Khoảng cách giữa tôi và cậu chính là những tiết thể dục tôi đứng từ đằng xa, ngắm nhìn cậu chơi đá bóng.
Khoảng cách giữa tôi và cậu chính là những lần tôi lén nhìn trộm cậu, để rồi ngay lập tức úp mặt xuống sách vở khi bị cậu phát hiện.
Nhưng có lẽ, khoảng cách xa nhất của chúng ta chính là tôi thân thiết với một đứa con trai nào đó, còn cậu thì chơi đùa với người con gái khác. Ngay khoảnh khắc ấy, chúng ta đã chính thức biến mất khỏi cuộc đời nhau.
Thanh xuân đã cho tôi một Giang Thần là cậu, nhưng tôi lại không phải Trần Tiểu Hi và cũng không đủ dũng khí như Trần Tiểu Hi để nói cho cậu biết tình cảm của mình.
Chỉ mong một ngày nào đó, tôi có thể bình thản đối diện với cậu, cho cậu biết tôi đã từng thích cậu nhiều như thế nào. Sau đó, sẽ để lại tình cảm dành cho cậu ở phía sau, yên bình mà sống tiếp.
Những dòng này, tôi biết, sẽ không bao giờ cậu đọc được. Chỉ cần dòng chữ "Tôi thích cậu" đến được tay cậu, không cần trả lời là tôi đã thấy vui lắm rồi:") Nhưng chắc không bao giờ đến được đâu nhỉ....
25/11/2017
_Tôi chưa bao giờ nghĩ hôm nay lại là ngày người mà tôi muốn sống chung cả cuộc đời được sinh ra. Không dài dòng, tôi nói ngắn gọn: