Nhật Ký Của Cô Nàng Bệnh Công Chúa

Chương 12



"Tên họ Hoắc kia! Anh làm gì con trai tôi!”

Nhìn Trùng Bảo ngốc của cô khóc đến mí mắt đều sưng lên, Thịnh Tử Du quả thực muốn tức đến nổ tung.

Cô chỉ cảm thấy giữa mình và tên họ Hoắc này vốn giống như sông núi cách trở, không biết có thù oán gì với nhau, anh ta lớn rồi lại cố tình đi bắt nạt đứa trẻ ba tuổi của cô.

Hoắc Tranh chậm rãi đứng dậy, đứng đối diện Thịnh Tử Du, cách xa vài bước.

Anh cũng chỉ yên lặng mà đứng ở đó, nhìn chăm chú vào cô, không nói gì.

Bị Thịnh Tử Du giữ ở sau người, Trùng Trùng lặng lẽ túm túm ngón tay của mama, giọng nói của cậu nhóc vẫn ngớ ngẩn: “Mama, là chú này giúp con tìm được đậu phộng.”

Thịnh Tử Du sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn con trai, chỉ nhìn thấy tay nhỏ của cậu bé mở ra, trong lòng bàn tay đang cầm miếng ngọc đậu phộng mượt mà đáng yêu.

Thịnh Tử Du lúc này mới phản ứng lại, thì ra là bởi vì cậu nhóc làm rớt miếng ngọc nên mới khóc thương tâm đến như vậy.

Cô nhịn không được trừng con trai: Thằng nhóc mập này vì sao không nói sớm?

…… Mẹ nó thật quá xấu hổ.

Tay khác của Thịnh Tử Du còn hùng hổ mà chỉ vào người đàn ông trầm mặc đối diện, giờ phút này rút cũng không được buông cũng không xong.

“Mama.” Thấy mama còn chỉ vào chú đối diện, Trùng Trùng ôm lấy cánh tay của mama, “Mẹ không cần khi dễ chú này, chú ấy ——”

Thịnh Tử Du nhanh tay lẹ mắt che lại miệng của con trai ngốc.

Cô nhìn Hoắc Tranh ở đối diện, bộ não đang chạy rất nhanh, cô tự hỏi nên dùng loại phương thức xin lỗi nào để tránh làm mất tình cảm.

Coi như Thịnh Tử Du còn đang trong lúc đau đầu suy nghĩ, Hoắc Tranh đột nhiên bước gần đến cô một bước.

Thịnh Tử Du sợ tới mức kéo Trùng Trùng phía sau liên tiếp lui vài bước, “Anh làm gì?”

Hoắc Tranh nhìn cô thật lâu, rất kỳ quái, trong ánh mắt anh lại chậm rãi trưng ra vài ý cười.

Anh thấp giọng mở miệng: “Cô biết tôi là ai sao?”

Đây là cái vấn đề quái gì…… Thịnh Tử Du vẻ mặt cảnh giác mà ngậm miệng lại.

Thấy Thịnh Tử Du không trả lời, anh cũng không hỏi lại, chỉ là cúi đầu nhìn Trùng Trùng đang rút bên chân mẹ, “Trùng Trùng, họ tên của con là gì?”

Bị hỏi đến họ tên, Trùng Trùng có chút thẹn thùng, nhưng bởi vì cái chú trước mắt này vừa rồi giúp cậu bé tìm được miếng ngọc đậu phộng, cậu nhóc thực thích chú này, lập tức xoắn xít ngượng ngùng đáp: “Họ tên con là Vương Trùng Bảo, Trùng Trùng, cục cưng bảo bối.”

Thịnh Tử Du ở bên cạnh đỡ đỡ trán.

Thật ra là bởi vì lúc trước Thịnh Tử Du bị đưa ra nước ngoài sinh con, Trùng Trùng vừa sinh ra thì đã là người ngoại quốc, trên hộ chiếu tên chính là Lawrence, sau này trở về nước, Thịnh Cẩn Thường tra từ điển cũng không tìm được cái tên hợp tâm ý ông, cũng bởi vì Trùng Trùng còn chưa tới tuổi đi học, nên cũng không có tên Trung Quốc chính thức.

Cô một lần có ý xấu, cố ý lừa cậu nhóc nói cậu nhóc thật ra không phải họ Thịnh, có khả năng họ Vương, bởi vì ba cậu là Vương Bát Đản*.

*Vương Bát Đản: đồ lưu manh

Đương nhiên, nửa lời sau Thịnh Tử Du vẫn chưa nói ra, vì thế từ đây cậu nhóc mập tình nguyện cho rằng tên mình là Vương Trùng Bảo.

Nhưng mà cô thật sự không hiểu được thằng nhóc mập này vì sao muốn xen vào gọi tên mình là Trùng Bảo, Trùng Trùng thì Trùng Trùng, gọi Trùng Bảo thật là buồn nôn.

Thịnh Tử Du không muốn giải thích, bởi vì chỉ cần một lời giải thích liền bại lộ cô không đáng được làm chức mama, cho nên cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời giả ngu.

Ánh mắt của Hoắc Tranh nhìn qua lông mày của đứa trẻ trước mặt, giọng nói không tự giác mà mềm nhũn: “Chú họ Hoắc, gọi Hoắc Tranh. Con nhớ kỹ chưa?”

Trùng Trùng nhếch miệng ngây ngô cười: “Chào chú Hoắc!”

Thịnh Tử Du cảm thấy tình thế phát triển quả thực không thể hiểu được, này một lớn một nhỏ còn trò chuyện?

Cô buộc phải chen vào tỏ thái độ, nói: “Hoắc tiên sinh, thật ngại, vừa rồi hiểu lầm anh rồi.”

Đôi mắt cô nhìn anh, dư lại nửa câu trong lòng không nói ra ngoài miệng: Tôi cũng đã nói xin lỗi rồi, tại sao anh còn chưa cút trứng đi?

Chẳng qua, không chờ cô mở miệng đuổi đi, Hoắc Tranh liền tạm biết Trùng Trùng trước: “Trùng Trùng, chú lần sau lại đến gặp con.”

Trùng Trùng cười tủm tỉm mà phất tay, “Chú Hoắc tới nhà của con chơi nha.”

Hoắc Tranh giơ tay thật mạnh xoa xoa đầu Trùng Trùng, sau đó đứng dậy, nhìn về phía Thịnh Tử Du đang đứng ở đối diện mình.

Lúc trước đổ oan người ta, Thịnh Tử Du ban đầu không đủ tự tin, bị anh vừa thấy càng thêm sợ, cũng may ánh mắt của anh chỉ dừng trên người Thịnh Tử Du một lát, sau đó liền xoay người đi rồi.

Thịnh Tử Du lén thở phào nhẹ một hơi.

Trùng Trùng túm túm góc váy của mama, dùng giọng con nít nói: “Mama……”

Thịnh Tử Du ngồi xổm xuống nhìn cậu bé khóc đến đôi mắt to sưng đỏ “Con xem con khóc thành một tên ngốc luôn rồi.”

“Mama.” Trùng Trùng hít hít cái mũi, “Nước dưa hấu của con đâu?”

Lúc này còn không quên ăn, Thịnh Tử Du quả thực bị cậu nhóc chọc cười. Cô mở bịch nước dưa hấu ra, đưa tới trước mặt con trai mập.

“Mama.” Trùng Trùng một bên hút nước trái cây, một bên chuyển mắt to tròn xoe, “Mẹ không cần hung dữ với chú Hoắc như vậy đâu.”

Chú Hoắc chú Hoắc, kêu nghe thật thân thiết nha.

Thịnh Tử Du thở dài, miễn cưỡng ôm mặt con trai, “Mama có xinh đẹp hay không?”

“Xinh đẹp!” Trùng Trùng chớp mắt to dùng sức gật đầu, nói xong còn ôm cổ mama ở trên má mama hôn “Chụt” thể hiện một chút thành ý.

“Nhưng chú ấy cảm thấy mama không xinh đẹp.” Nhớ tới việc gặp người này trong quán cà phê, Thịnh Tử Du vẫn cảm thấy khó có thể quên đi được, “Con nói người này có quá phận không?”

Vừa nói như vậy, Trùng Trùng lập tức bắt tay mama cùng chung kẻ địch: “Chú Hoắc hư!”

Cậu nhóc đã hoàn toàn quên mất vừa rồi chính là cái chú hư này giúp mình tìm được đậu phộng.

Thịnh Tử Du lấy miếng ngọc đậu phộng mà cậu bé đang cầm chặt trên tay, nhìn thoáng qua, “Miếng ngọc làm sao rớt thế?”

“Con không cố ý.”

Trùng Trùng lập tức phủi sạch những can hệ, “Nhưng vừa rồi con muốn nhìn nó một chút, thì nó đã không còn thấy tăm hơi.”

“À.” Thịnh Tử Du đem tơ hồng từ trong cổ cậu bé lôi ra, lúc này mới phát hiện dây thừng đều bị mòn cả, cô hôn khuôn mặt mập mạp của con trai ngốc, “Không liên quan đến con, trở về chúng ta đổi một sợi dây khác là được rồi.”

- --

Hoắc Tranh ngồi trở lại vào trong xe, không nói một lời.

Qua hồi lâu, anh từ túi quần móc ra hộp thuốc, lấy ra một điếu để ở bên miệng, chậm chạp không đốt lửa.

Thấy anh như vậy, Đại Sử cũng không dám thở mạnh.

Vừa rồi một màn kia Đại Sử đều thấy tất, cậu mơ hồ đoán được một chút, nhưng cũng không dám nói lời nào.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Tranh cuối cùng cũng lên tiếng: “Lái xe đi.”

Đại Sử liếc thần sắc anh, thử thăm dò mở miệng: “Đội trưởng, vừa rồi người kia là công chúa nhỏ? Tôi không nhìn lầm chứ?”

Hoắc Tranh đột nhiên quay đầu nhìn cậu, “Vì sao gọi cô ấy là công chúa nhỏ?”

Đại Sử bị ánh mắt lạnh lẽo của anh làm cho đông cứng, sợ tới mức nói năng lộn xộn: “Này này này, cũng không phải là tôi đối với cô ấy nảy sinh tình cảm! Không phải cô ấy tự xưng là công chúa nhỏ sao?”

Có một số việc, Đại Sử chỉ xem bằng mắt.

Cậu biết trước kia có một thời gian đội trường bị tổn thương, nhưng cậu lại không nghĩ tới, việc này đã qua ba năm nhưng đáy lòng đội trưởng thật sự vẫn chưa buông xuống được.

Đại Sử ngượng ngùng cười: “Không nghĩ tới người ta đã kết hôn a, ngay cả con ——”

Cậu mới nói được một nửa, Hoắc Tranh đột nhiên lên tiếng chặn anh, “Là của tôi.”

Đại Sử trợn tròn mắt, lòng cậu nghi ngờ chính mình nghe lầm, “A?”

Hoắc Tranh lặp lại từng câu từng chữ: “Con là của tôi.”

Đại Sử không nói.

Cậu cùng Hoắc Tranh thời gian quen biết cũng coi như là dài, Hoắc Tranh chẳng những lớn lên rất tốt, mọi thứ cũng nổi bật xuất sắc, toàn nơi đóng quân từ trên xuống dưới, từ nhân viên bộ phận bán hàng đến nữ bác sĩ lạnh lùng, có sinh vật nữ nào chưa từng yêu thầm qua anh ta?

Chỉ là Hoắc Tranh đối với người ngoài, dù cho nam nữ, đều sự xa lánh và lịch sự, cho dù có là bác sĩ Diệp, bông hoa của quân đội, cũng không có được sự chú ý của anh.

Sau đó lại bị Thịnh Tử Du bắt lấy, Đại Sử có chút kinh ngạc, nhưng cũng không kinh ngạc lâu lắm.

Dù sao đó cũng là một cô gái xinh đẹp có chút hư hỏng, còn kiên trì bền bỉ theo đuổi, có người đàn ông nào kháng cự lại được?

Nhưng Đại Sử vẫn là xem nhẹ uy lực của cô gái này.

Lúc ấy có một cơ hội cho đại đội đến quân khu ở Lan Châu trong hai năm, mọi người đều chỉ suy nghĩ làm sao để có tên trong danh sách lần này.

Thành viên của tiểu đoàn không quân đều được tuyển chọn kỹ càng, mỗi người đều là những người tài ba trong tài ba, cho dù là có thiên phú trời ban như Hoắc Tranh, nếu muốn ở trong đội ngũ như vậy, thì phải trổ hết tài năng, cũng tuyệt không phải một việc nhẹ nhàng.

Sau ba tháng đánh giá Marathon, Hoắc Tranh là người không để ai có thể đạt được hạng nhất.

Lúc ấy Đại Sử còn trêu ghẹo anh phải cùng công chúa nhỏ của anh phân cách hai nơi, ở nơi đất khách nhớ đến dày vò.

Không nghĩ tới chỉ một tuần, Hoắc Tranh liền chủ động tìm cấp trên báo cáo, nói là muốn gạch tên khỏi danh sách lần này.

Người quản lý là người tính khí tốt, lúc nghe được Hoắc Tranh nói không đi Lan Châu, cũng tức giận đến đánh anh tại chỗ, sau đó được người khác khuyên can mãi mới nguôi giận, vẫn chỉ vào mũi Hoắc Tranh hận sắt không thành thép mắng anh “Tự hủy tương lai”.

Đại Sử cũng không rõ, đội trưởng không phải loại trong mắt chỉ có phụ nữ, cho nên cậu thật sự không nghĩ ra anh vì cái gì vứt bỏ cơ hội đi quân khu ở Lan Châu.

Tuy nhiên, sự khác biệt giữa hai năm và tương lại gần như giống nhau.

Chỉ là Hoắc Tranh giống như đã quyết tâm, mặc cho ai khuyên cũng không lay động, cố chấp muốn đóng quân tại Bắc Kinh.

Nhưng cho dù đội trưởng hy sinh to lớn như vậy, cuối cùng thì cô công chúa nhỏ kia và anh vẫn chia tay đấy sao.

Đại Sử thật sự thấy đội trưởng như thế là không đáng giá, nhưng chuyện tình cảm, người ngoài làm sao có thể nhúng tay vào.

Hoắc Tranh đột nhiên nặng nề giơ tay xoa nhẹ mặt một phen, giống như là muốn xoa bản thân cho thanh tỉnh.

Thật lâu sau, anh mới đưa bàn tay từ trên mặt dời đi, lộ ra đôi chân mày đen sẫm, anh trầm giọng nói: “Lời của tôi vừa nói, cậu đã quên hết rồi sao.”

- --

Năm đó Hoắc Tranh cuối cùng vẫn đi quân khu Lan Châu, nhưng là sau khi cùng Thịnh Tử Du chia tay.

Sau hai năm ở Lan Châu, Lan Châu đã thiết lập các phương diện có điều kiện rất tốt, đãi ngộ cũng rất lớn, hy vọng anh có thể ở lại nơi đây.

Chỉ là mặt khác lúc trước từ Bắc Kinh anh đi đến Lan Châu chỉ là vì rèn luyện, cũng không có vì ý tứ lấy của người khác làm áo cưới, bởi vậy cuối cùng vẫn là sư trưởng ra mặt, trực tiếp đem hồ sơ cá nhân của Hoắc Tranh điều trở về.

Hoắc Tranh lúc ấy cũng không muốn quay lại Bắc Kinh, ngay lúc đó tình cờ có cơ hội, anh liền báo cáo cấp trên xin đi Bảo Định.

Sống ở Bảo Định hơn nửa năm, anh gần như không muốn về Bắc Kinh, gần đây ông ngoại dọa chặt mất chân của anh quăng đi, anh dạo gần đây mới về Bắc Kinh nhiều hơn vài lần.

Nhưng mà đêm nay Hoắc Tranh không về Bảo Định, mà là trở về không quân đại viện.

Anh thật ra muốn ngủ, nhưng ở trên giường nằm suốt một đêm, nhìn trần nhà, làm sao cũng không ngủ được.

Anh ngủ không được.

Thân thể đã rất mỏi mệt, nhưng thần kinh lại còn rất hưng phấn, huyệt thái dương nhảy thình thịch, anh thậm chí có thể nghe rõ tiếng trái tim ở ngực cứ một chút lại một chút nhảy lên.

Ngay từ lúc đầu đã không thể tin, sau đó đến vui mừng, cuối cùng lại bình tĩnh qua đi, nghĩ mà sợ.

Hoắc Tranh chỉ cảm thấy cả trái tim như là bị vứt lên tàu lượn siêu tốc, trải qua vô số mãnh liệt phập phồng.

Một đêm qua đi, niềm vui ban đầu nhạt dần, Hoắc Tranh cuối cùng cũng nhận ra mà ý thức được, có lẽ anh may mắn việc lúc trước Thịnh Tử Du mất trí nhớ.

Nếu không mất trí nhớ, cô tuyệt không sinh đứa con trai của anh ra.

Bên ngoài trời đã sáng, Hoắc Tranh một đêm không ngủ, lúc này vẫn như cũ không chút buồn ngủ, vì thế đơn giản bò dậy từ trên giường.

Khi thức dậy anh nhất định phải chạy bộ mười km, nhưng mà hôm nay gần như đem thói quen này hoàn toàn vứt ra sau đầu, chỉ ở trong phòng đi vòng vòng.

Thời gian Hoắc Tranh ở trong quân đội quá lâu, dù cho trước kia cái một thiếu gia, nhưng sớm đã một đường trốn đi rồi. Phòng này vừa đến ở vẫn còn trang trí khá đơn giản, lúc ấy anh vẫn chưa cảm thấy tật xấu này không quá lớn, so với nơi dừng chân để đóng quân vẫn là nơi này tốt hơn.

Nhưng hiện tại anh nhìn cái phòng này, lại cảm thấy chỗ nào cũng không vừa mắt.

Phòng khách trống rỗng chỉ để một bộ sô pha, sau khi mua về vẫn chưa tháo bọc, phòng bếp cũng chưa từng sử dụng nhiều, nồi chén gáo bồn một cái cũng không có.

Đây thật sự không có chút gì giống nhà.

Tình hình của Hoắc Tranh là sấm rền gió cuốn, nếu cảm thấy chướng mắt, lập tức dọn dẹp lại phòng khách, sau đó liền lái xe ra cửa.

Anh đến siêu thị gần nhất, đầu tiên là là mua hết đồ dùng gia dụng còn thiếu trong nhà, sau đó đi xem sàn nhà.

Phòng ở ban đầu rất đơn sơ, hai gian phòng ngủ đều lắp sàn gỗ, lúc trước chỉ có mình anh ở nên không có thứ gì, nhưng hiện tại lại không thể làm có lệ.

Lúc chọn sàn nhà, Hoắc Tranh nhất thời lại nghĩ tới phòng khách trong nhà lát đá cẩm thạch.

Anh chưa từng nuôi trẻ con, nhưng chỉ cảm thấy đứa nhóc ba tuổi có lẽ vẫn còn ở tuổi bò loạn dưới sàn nhà, trong nhà lại không trang bị máy sưởi, đá cẩm thạch chỉ sợ sẽ đông lạnh cậu bé.

Nghĩ như vậy, Hoắc Tranh cảm thấy, không bằng dùng cơ hội này, lắp sàn cùng lò sưởi.

Bên cạnh có một cửa hàng trang trí nhà cửa, Hoắc Tranh ở bên ngoài nhìn thoáng qua, suy nghĩ vài giây vẫn là đi vào.

Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình: “Thưa anh, anh muốn mua thứ cái gì?”

Kỳ thật Hoắc Tranh chỉ vô tình đi dạo xung quanh, nhưng mà anh đã bị thu hút bởi con thú bông bên cạnh.

“Đây là cá nóc sao?” Hoắc Tranh chỉ vào con búp bê với cái bụng trắng tròn xoe phình to kia.

Sau đó hỏi cô nhân viên bán hàng, cô do dự sau một lúc lâu, “…… Hẳn là vậy.”

Ba con cá nóc kích cỡ khác nhau được đặt trên kệ, con nhỏ chỉ lớn được bằng một bàn tay, lớn thì sáu mươi hoặc bảy mươi cm, cũng đủ Hoắc Tranh ôm vào lòng.

Hoắc Tranh càng nhìn càng cảm thấy ba con cá nóc giống Thịnh Tử Du như đúc, vì thế anh quay đầu nói với nhân viên hướng dẫn mua hàng: “Phiền cô giúp tôi đóng gói ba con cá nóc này lại.”

Nhận con rồi mọi người ơiiiiiiii!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.