Nhật Ký Của Cô Nàng Bệnh Công Chúa

Chương 17



Thịnh Tử Du bị hôn rồi.

Từ nhỏ đến bây giờ, cô chưa từng bị ai hôn đến như vậy, hôn đến cả người cô nhũn ra, hôn đến nỗi cô thiếu oxi.

Có lẽ là từng có, chẳng qua là cô quên mất mà thôi, giống như cô từng xem Trùng Trùng chưa từng tồn tại qua.

Ban đầu cô còn cố gắng chống cự, nhưngkỹ thuật hôn của Hoắc tiên sinh quá tốt,hôn cô đến mức thiếu Oxy, cả người đều nằm liệt trong ngực anh.

Cánh tay của cô khẽ buông xuống, mặc cho Hoắc Tranh nặn tròn bóp méo cô.

Không biết hôn bao lâu, Thịnh Tử Du chỉ cảm thấy lưỡi của mình bị mút đến tê dại,cuối cùng Hoắc Tranh cũng chịu buông lỏng môi cô ra.

Hai người đều thở hồng hộc, Hoắc Tranh vẫn giữ khuôn mặt của cô, trán áp trán với cô, qua hồi lâu, anh cuối cùng cũng hô hấp lại bình thường, lúc này mới chậm rãi buông người mặt đỏ tai hồng trong lồng ngực ra.

Thịnh Tử Du ngẩng đầu nhìn Hoắc Tranh,sắc môi của anh trước đây đều rất nhạt, giờ phút này lại là đỏ tươi bất thường,ngay cả khuôn mặt lạnh băng ngàn năm không đổi của anh cũng có chút bị nhiễm màu.

Cả người Thịnh Tử Du bị anh hôn đến hốt hoảng, cho đến lúc này mới phản ứng lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Chán ghét đương nhiên là không chán ghét, nhưng kỳ quái chính là, trong lòngcô một chút tức giận cũng không có.

Thịnh Tử Du cảm thấy tâm trạng của mình hiện tại vô cùng mâu thuẫn, việc lúc trước nói muốn ngủ với Hoắc Tranh chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, nhưng côthật sự có thiện cảm với anh, cho nên cái hôn vừa rồi kia cô cũng hoàn toàn không cảm thấy mình bị uất ức.

Chỉ là, dựa theo kịch bản, hiện tại cô không phải sẽ cho đối phương trăm tám mươi cái tát hay sao, sau đó lại nói nhữnglời lẽ chính nghĩa cho thấy mình không phải là loại nữ nhân tùy tiện như vậy sao?

Chỉ là trước mắt toàn thân cô vẫn còn mềm nhũng, thật sự không còn sức lực.

Hơn nữa…… Ngực còn có chút đau, Thịnh Tử Du hoài nghi nơi đó đã bị anh xoa đỏ.

Vì thế cô chỉ có thể khiển trách anh bằng miệng mà thôi: “Anh anh anh, anh…… Làm làm làm, làm gì thế!”

Nhưng mà khiển trách bằng miệng hình như cũng không có hiệu quả, trên mặt Hoắc Tranh không có chút dáng vẻ xấu hổ, anh không nói lời nào, chỉ là đột nhiên lại ghé sát vào cô vài phần.

Hoắc Tranh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lồng ngực mình lần nữa, âm thanh khàn khàn: “…… Em nói anh đang làm gì, hả?”

Âm cuối trong lời nói của anh phát ra,giống như lông chim phớt qua trong lòng cô.

Em cảm thấy bây giờ anh muốn làm với em.

Trong lòng Thịnh Tử Du nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nói ra.

Hoắc Tranh gần như ôm Thịnh Tử Du trong lòng ngực, hơn nữa động tác bấtthường lại rất thuần thục tự nhiên.

Tư thế này Thịnh Tử Du không quen, cô không chỉ muốn phản kháng, còn muốnkhiển trách anh thêm lần nữa. Nhưng nhìn vào cánh tay rắn chắn và mạnh mẽ của Hoắc Tranh, Thịnh Tử Du cảm thấy nếu anh muốn đem mình vào phòng của con trai béo *tiền dâm hậu sát, chỉ sợ không khó để giết hai con gà.

*Gian rồi mới giết.

Vì thế cô quyết định từ bỏ phản kháng vàkhiển trách, rất thỏa mãn mà nhận túng: “Em em em, em đi…… Xem canh canh canh, đậu nành hầm chân heo được chưa.”

“Không cần xem.” Khuôn mặt Hoắc Tranh không đổi sắc, “Anh còn chưa bắt đầu nấu cơm.”

Thịnh Tử Du có chút muốn khóc: “Anh anh anh, anh buông tay trước đi, Trùng Trùng, Trùng Trùng mập còn ở bên cạnh đó.”

Cô lúng túng, chuyện tới trước mắt, cô cóchút sợ hãi, chẳng những bởi vì hiểu biết của cô đối với vị Hoắc tiên sinh này thật sự có hạn, còn bởi vì tinh thần của cô còn là một xử nữ.

Mà cô tạm thời cũng không phải quá nghĩ cho cái thân phận xử nữ này.

Hoắc Tranh nghĩ, bản thân mình vừa rồi là xúc động nhất thời.

Rõ ràng đã sắp ba mươi rồi, vậy mà còngiống như mấy người thanh thiếu nhiên,hôn một cái liền phản ứng ngay. Anh lặng lẽ dịch về phía sau, không làm cô gái trong lồng ngực cảm thấy cơ thể anh đang thay đổi.

Hoắc Tranh hít sâu một hơi, sau đó lại cúi đầu nhìn Thịnh Tử Du.

Hắn cứ như vậy nhìn cô một hồi lâu, như là đang ngắm cô, giống như thông qua cô nhìn những thứ khác.

Qua hồi lâu, Hoắc Tranh mới buông cô ra,ôm cô xa một chút, khoảng cách giữa hai người không xa không gần, đúng chuẩn khoảng cách để nói chuyện.

Anh trầm ngâm mở miệng: “Có chuyệnnày, anh muốn nói với em……”

Ngay khi anh vừa định nói, di động trong túi của Thịnh Tử Du đột nhiên vang đếnkinh trời động động.

Thịnh Tử Du cũng không nghĩ mình có thể ở cùng anh như thế này —— bởi vì côcảm thấy nếu còn  tiếp tục như vậy sẽ rất sai lầm, vừa nghe đến tiếng chuông, giốngnhư được đại xá, lập tức liền nhảy lên tiếp điện thoại.

Bên kia đầu điện thoại, ngữ khí của Thịnh Cẩn Thường không tốt: “Con mang Trùng Trùng đi đâu vậy? Hai giờ trước con nóisẽ về ngay, bóng người đâu?!”

“Ai ya.” Thịnh Tử Du nhéo giọng, bắt đầu dùng giọng điệu đổ lỗi cho Trùng Trùng vô tội, “Ba con xin lỗi, cháu ngoại bảo bốicủa ba vẫn ở trong NG, chúng con vẫn còn đang tăng ca.”

“Con bớt giả vờ đi!” Thịnh Cẩn Thườngtức giận, “Ba gọi điện thoại hỏi rồi, chỗ đó của các con đã tan từ sớm! Rốt cuộc con mang Trùng Trùng đi đâu? Biết mấy giờ rồi không?!”

Thịnh Tử Du cũng không thể giả vờ được nữa, cầm di động liền hét lại: “Ba muốn gạt con về nhà làm gì?! Ba an tâm cái gì?Con không về! Sẽ không về! Thật ra ba muốn đánh con chứ gì! Tới đây tới đây tớiđây!”

Nói xong cô nhanh chóng tắt điện thoại, sau đó kéo Thịnh Cẩn Thường vào sổ đen.

Căn cứ những kinh nghiệm lâu năm của cô, chọc giận Thịnh Cẩn Thường từ xa sẽkhông sao, bởi vì lúc đó ông ấy không thể đánh cô, chuyện qua đi một nữa thì ông ấy sẽ không nhớ đến việc đánh cô nữa.

Mà Thịnh Cẩn Thường tức giận không quá hai tiếng, ở tại đây cơm nước xong về đến nhà, cơn tức giận của ông ấy cũng đã tiêu bớt đi không ít, bởi vậy Thịnh Tử Du có chút không sợ hãi.

Tắt điện thoại, trong phòng lại rơi vào bầu không khí xấu hổ lạ thường.

Chuyện vừa rồi còn chưa nói rõ ràng, trong lòng Thịnh Tử Du run run rẩy rẩy.

Hoắc Tranh mở miệng thêm lần nữa: “Emqua đây, anh có lời muốn nói với em.”

Thịnh Tử Du mới không tin, anh ta khẳng định là còn muốn cưỡng hôn mình.

Lại còn có muốn sờ ngực mình nữa.

Nói lại, hôn môi thì hôn môi, vì sao lại muốn sờ ngực?

Chẳng lẽ mỗi khi hôn môi đàn ông đều sẽ như vậy?

Thịnh Tử Du nghĩ trăm lần cũng không ra.

Thấy vẻ mặt phòng bị của cô, Hoắc Tranh bất đắc dĩ: “Haizz, vậy em đứng đó ngheđi.”

Lời nói của anh vừa phát ra, một cái đầu tròn thò ra bên ngoài, là Trùng Trùng.

Cậu bé mập đứng co rúm hai chân mũm mĩm đứng trước cửa phòng ngủ, đầu tiên là co quắp mà nhìn chú Hoắc đang ngồi trên ghế sofa một cái, sau đó lại chuyển hướng về phía mama, giọng nói nho nhỏ, “Mama, mẹ vào đây một chút được không?”

Thịnh Tử Du cho tưởng rằng béo gia hỏa là muốn ngủ tới khi *thiên hoang địa lão, không nghĩ đến thằng nhóc này lại tỉnh sớm như vậy, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hoắc Tranh sẽ không độc ác đến mức gây rối cô trước mặt Trùng Trùng như vậy, vì thế cô rất yên lòng, vẫy tay với Trùng Trùng, “Con tỉnh rồi à? Mau ra đây ăn cơm!”

*Thiên hoang địa lão: ý chỉ thời gian rất lâu.

Béo Trùng Trùng cuối đầu xuống, vẻ mặt xấu hổ, “Mama, mẹ tiến lên một chút đi, được không?”

“Trùng Trùng sao vậy?” Thấy bộ dáng không đúng của Trùng Trùng, Hoắc Tranh buông tâm tư đang đè nặng trên người anh, đứng dậy bước đến hướng phòng ngủ.

Người khác chân dài, chỉ vài bước liền tới cửa phòng ngủ, Trùng Trùng béo cắn ngón tay, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm chú Hoắc đang bước đến chỗm ình.

*Điện quang thạch hỏa chi gian, Thịnh Tử Du đột nhiên hiểu được, cô vội vàng ra tiếng ngăn Hoắc Tranh đang bước đến phòng ngủ: “Chờ ——”

*Điện quang thạch hỏa chi gian:Ý nói nhanh như chớp, chỉ trong chớp mắt

Chỉ là đã không còn kịp nữa rồi.

Chân Hoắc Tranh mới vừa bước vào phòng ngủ, Trùng Trùng mập liền “Oa” một tiếng khóc lên, một bên khóc một bên bước hai hai chân mập mạp chạy về phíamama.

Thịnh Tử Du chỉ cảm thấy da đầu muốnnức ra, cô một bên trấn an bé con trong lòng ngực một bên liếc vào phòng ngủ.

Trong nháy mắt bước vào phòng ngủ kia, Hoắc Tranh cuối cùng cũng hiểu.

Mùi hương trong phòng nhàn nhạt khác thường, khăn trải giường ở giữa méo mónhư hình bản đồ, không ai biết rõ việc vừa xảy ra trong phòng.

Hoắc Tranh dở khóc dở cười, khó tráchthằng bé vừa rồi chỉ muốn mama bước vào.

Trùng Trùng mập khóc trong lòng ngực mama, thút tha thút thít nức nở khóc rấtuất ức.

Cậu bé thật sự rất thích chú Hoắc này, cả ngày hôm nay vẫn luôn biểu hiện tốt trước mặt chú Hoắc, nhưng không nghĩ tới sẽ bị mất mặt như vậy.

Cậu bé ngước khuôn mặt tròn lên với một tràn nước mắt, khóc đến nấc cục: “Mama,con lâu lắm rồi không có đái dầm.”

“Đúng rồi đúng rồi! Mama có thể làm chứng! Trùng Bảo của chúng ta ở nhà chưa bao giờ đái dầm!” Thịnh Tử Du một bên cẩn thận trấn an cậu bé, một bên lớn tiếng nói cho Hoắc Tranh nghe.

Đáng tiếc mới ngủ ở nhà người khác chưa đầy ba mươi phút mà đã tạo ra một bãi nước tiểu.

Trong lòng Thịnh Tử Du bổ sung thêmnửa câu sau.

Hoắc Tranh từ phòng ngủ đi ra, bước đến bên người Trùng Trùng, ngồi xổm xuốngnhìn cậu bé, cố nén cười mở miệng: “Trùng Bảo như thế nào còn khóc cái mũi?”

Anh tuy rằng không có kinh nghiệm với trẻ con, nhưng việc này anh cũng hiểu thằng bé bị tổn thương lòng tự trọng, cho nên mới bị ủy khuất như vậy.

Béo Trùng Trùng xoay người, muốn nhào vào lòng của chú Hoắc, lại sợ chú Hoắc ngại mình dơ, cho nên càng khóc càng thương tâm đến vậy: “Con rõ ràng đã tìm được vệ sinh rồi, sau đó con tỉnh thì……”

Thịnh Tử Du không nhịn được, ở bên cạnh “Phốc” bật cười một tiếng.

Hoắc Tranh không né tránh, trực tiếp ôm Trùng Trùng đang dính nước tiểu lên, ôn tồn dỗ cậu bé: “Đều do chú Hoắc, cho Trùng Trùng uống nhiều nước như vậy,nếu không Trùng Trùng sẽ không đái dầm như vậy.”

Trùng Trùng mập chấp nhận, khụt khịt gật gật đầu.

Thấy cậu bé dần dần ngừng khóc thút thít, Hoắc Tranh lại tiếp tục nói: “Trùng Trùng còn nhỏ, đái dầm chuyện rất bình thường, lúc chú Hoắc còn nhỏ cũng vậy, lớn lên thì hết rồi.”

Thịnh Tử Du không nghĩ một người tính tình bang bang như Hoắc Tranh, lúc dỗ trẻ con lại dỗ ngọt đến như vậy, trong chốc lát, Trùng Trùng béo liền nín khóc cười vui vẻ, còn ngoan ngoãn đem quần lót nhỏ bị dính nước tiểu cởi ra, chủ độngđưa cho chú Hoắc.

Thấy thế Thịnh Tử Du nhanh tay cầm lấy quần lót nhỏ của cậu bé, “Để em sấy khô!Anh mau đi nấu cơm! Nhớ rửa tay!”

Tiếng máy sây vang “Ong ong”, Thịnh Tử Du cầm quần lót nhỏ của cậu bé, khuôn mặt không còn gì luyến tiếc.

Cô hiện tại có nên may mắn khi Trùng béo cởi qyaafn ngoài rồi mới lên giường không?

“Mama!” Trùng mập không biết đã chạy vào từ khi nào, trên eo buộc một chiếc khăn lông của Hoắc Tranh để tránh bị lộ, nhìn qua rất giống một tiên cá nhỏ mập mạp, rất buồn cười.

Cậu bé lại vui mừng thêm lần nữa, như thể người đau lòng không phải mình vậy, “Mama! Chú Hoắc nhờ con vào gọi mẹ ra ăn canh trước!”

Thịnh Tử Du tạm thời không muốn cùngthằng nhóc này nói chuyện, vì thế lấy máy sấy thổi vào thằng bé, cậu bé “Nha” một tiếng, sau đó liền bụm mặt chạy đimất.

Vừa rồi cô tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhân cơ hội nhìn háng của Hoắc Tranh thêm lần nữa, so với mấy lần trước, lần này thu hoạch được không ít.

Một đống thật lớn.

Tâm tình Thịnh Tử Du rất phức tạp.

Nói thế nào nhỉ? Hiện tại cô đối với vị Hoắc tiên sinh này, lúc trước mong chờ đến mức thiếu chút nữa chảy nước dãi,ngược lại bây giờ còn sinh ra một tính sỡ hữu kỳ lạ.

Anh ta cũng từng hôn bạn gái cũ của anh ta như vậy? Cũng dùng cách tương tự để sờ ngực? Cũng là…… Thịnh Tử Du quơ quơ đầu, không bản thân suy nghĩ thêm.

Còn ba con cá nóc mập kia, anh ta muốn đưa cho ai? Còn nữa…… Kỹ năng hôn của anh ta tốt như vậy là nhờ ai?

Thịnh Tử Du đột nhiên liền cảm thấy rất khổ sở, cô tưởng mình thật sự thích Hoắc Tranh.

Nhưng anh ta không xứng với cô, bởi vì Thịnh Tử Du cảm thấy tình yêu của mình là tình yêu thuần khiết.

Mặc dù tuy là cô đã sinh Trùng Trùng, nhưng trong lòng cô không hề có bất kỳ kẻ nào hoặc bất kỳ kí ức gì.

Hiện tại nếu cô yêu một người, đó chính là một người không hề giữ lại tình cảm cũ, nhưng vị Hoắc tiên sinh này lại không phải.

Anh ta không có con, nhưng lại giữ ba con cá nóc kia muốn đem đi tặng, trong lòng anh ta còn có bạn gái cũ.

Trong lòng Thịnh Tử Du nghẹ khuất, rất muốn khóc lớn quậy phá một trận lớn, còn muốn gióng trống khua chiêng phátđiên.

Lần đầu tiên cô biết, thì ra trong lòng mình thích có người khác, hóa ra lại khó chịu như vậy.

Hoắc Tranh, người không hề hay biết các hoạt động tâm lý phức tạp của Thịnh Tử Du, bây giờ đang ở trong phòng bếp hết sức chuyên tâm hầm móng heo, đã là lần thứ năm Trùng Trùng mập cầm theo khăn lông trên người chạy vào rồi, “Rớt.”

Hoắc Tranh thở dài, phải chỉnh lại khăn lông giúp cậu bé thêm lần nữa, “Khôngcho chạy loạn nữa, ăn cơm, con mau đi gọi mẹ đi.”

Không khí trên bàn cơm khác lạ, Thịnh Tử Du giống như đang phân cao thấp với những người khác, hung hăng mà gặm móng heo.

Bởi vì quá thấp với không tới mặt bàn, Trùng Trùng lại bị Hoắc Tranh ôm vào trong ngực đút ăn, Thịnh Tử Du chịu không nổi sự tác động buồn nôn của một lớn một nhỏ này, vì thế quay mặt đi không nhìn bọn họ.

Hoắc Tranh không nghĩ tới Thịnh Tử Duđang êm đẹp lại tự nhiên tức giận, nhưngngẫm lại hành vi của mình, cảm thấy cũng không phải là ngoài ý muốn, dù sao cũng là do anh cưỡng hôn trước.

Anh có chút hối hận về hành vi lỗ mãng của mình, nhưng dù có quay lại một lần nữa, thì anh vẫn sẽ làm như vậy.

Sau khi ăn cơm xong sau Thịnh Tử Du liền nhao nháo đòi về nhà, Hoắc Tranh nhìn thoáng qua đồng hồ, đã đến 9 giờ,Trùng Trùng mập sau khi ăn no uống đủ xong lại muốn ngủ thêm một giấc nữa.

Anh cầm chìa khóa xe đứng dậy, “Đi thôi.”

Dọc theo đường đi, Hoắc Tranh vắt hết óc cố ý tìm đề tài để nói chuyện, nhưng trong đầu Thịnh Tử Du vẫn cứ tràn ngập“Một đống thật lớn” và “Bạn gái cũ”, hơn nữa ngực còn có chút đau, vì vậy cũng không phản ứng lại anh, mà Trùng Trùng mập cũng mơ màng sắp ngủ, cho nên dọc theo đường đi không ai nói chuyện.

Xe một đường chạy đến cửa biệt thự Thịnh gia, nhìn thấy một chiếc xe hơi đỏ chạy từ bên trong ra, Thịnh Tử Du nhận ra xe này không phải xe của người trong nhà, không được nhịn thầm nói: “Muộn như vậy mà vẫn còn khách?”

Trùng Trùng mập vừa mới ngủ dậy xong,bây giờ tỉnh táo, cho rằng người ngồi trên xe chính là ông ngoại, lập tức vội vã ấn cửa sổ xe xuống, lắc đầu vẫy tay: “Ông ngoại! Trùng Trùng ở đây!”

Thịnh Tử Du không được nhịn gõ ót cậu bé, “Kêu cái gì.”

Mắt vừa thấy ông nội thân yêu, trong mắt Trùng Trùng liền không còn mama nữa, ngo ngoe rục rịch chuẩn bị muốn đi mách lẻo: “Ông ngoại! Mama lại đánh ——”

Lời còn chưa dứt, cửa sổ ghế sau của chiếc xe hơi đỏ kia liền hạ xuống, hiện ra một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Không phải ông ngoại yêu của cậu bé, Trùng Trùng trợn tròn mắt.

Thịnh Tử Du ở bên cạnh vui sướng khi thấy người gặp họa, ai như Trùng Trùng mập vừa gặp ông nội đã quên mama?

Chỉ là cô vui chưa quá ba giây, xe  phanh gấp một cái, cả người cô đều lao về phía trước, có chút chật vật.

Đàn ông ngồi trong xe đối diện cũng gần năm mươi tuổi, cùng tuổi với Thịnh Cẩn Thường, thoạt nhìn mạnh mẽ hơn, khiến cho người khác cảm thấy áp lực khá lớn, vừa nhìn thấy liền biết là người quen cao cấp.

Thấy Trùng Trùng, đối phương cười cười, mặt mày thoạt nhìn rất nhu hòa, “Trùng Trùng, chào con. Ông là ông nội Tần, là bạn của ông nội con.”

Trùng Trùng một chút sợ hãi cũng không có, đối phương cùng cậu bé chào hỏi, cậu bé liền cười tủm tỉm mà cùng người khác trò chuyện: “Chào ông nội Tần, ông đến tìm ông ngoại con chơi sao?”

Người đàn ông đối diện nhìn Trùng Trùng cười, không nói lời nào.

Nhưng mà chiếc xe hơi đỏ kia dừng lại chút lát rồi lập tức chạy đi ngay, Trùng Trùng giống như đã quen người ta tám đời rồi, hưng phấn tạm biệt người ta: “Ông nội Tần, sau này lại đến nhà con làm khách nha.”

Ông nội Tần…… Thịnh Tử Du bỗng nhiên phản ứng, kia chẳng phải là ba của Tần Lãng sao?

Trách không được buổi chiều Thịnh Cẩn Thường muốn lừa cô về nhà, nguyênnhân là vì cái này!

Nhưng hiện tại ông ta đã thấy con trai của mình rồi, sẽ không phải điên tới mức cùng Thịnh Cẩn Thường ghép đôi cô với Tần Lãng ư?

Thịnh Tử Du trong lòng rất vui vẻ, nhưng lại bởi vì vừa rồi thấy ba của Tần Lãng, bởi vậy nên ở trước mặt Hoắc Tranh khó tránh khỏi có chút chột dạ, cho nên côchủ động đáp lời anh: “Oa, anh xem họ Tần thật đúng là chiếm tiện nghi, ông nội Tần liền kêu thân thiết là ông nội.”

Cô thấy người đàn ông ngồi phía trước nắm chặt tay lái, không hé răng.

Đến lúc xe dừng lại hẳn, Hoắc Tranh mới mở miệng: “Ông ta trước kia đã từng tới nhà em sao?”

“Đã tới?” Thịnh Tử Du nhíu mày nghĩ nghĩ, “Ai biết.”

Hoắc Tranh xuống xe, kéo Thịnh Tử Du ra từ cửa xe bên này, cánh tay chống ở đỉnh xe, nhìn cô từ trên cao xuống.

Vì dáng người cao lớn của anh nên che mất bóng của Thịnh Tử Du, cho nên cô cũng thuận thế mà nhìn lại anh.

Áo sơ mi trên người Hoắc Tranh sập xuống, mơ hồ thấy được những đường cong cơ bắp rắn chắc, tay áo cuốn lên đến chỗ khủy tay, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ.

Cô thoáng gác lại bạn gái cũ qua, bình tĩnh nghĩ lại, thể lực của anh ta nhất định sẽ rất tốt.

Sức bật và lực nhẫn nại nhất định cũng không tồi.

“Thịnh Tử Du.” Hoắc Tranh hơi hơi cúi người, cả người bỗng dưng tới gần cô.

Hai người sát vào nhau, Thịnh Tử Du ngửi được mùi hương trên người anh,một chút mùi của cỏ roi ngựa nhẹ, nghe lại, cảm thấy đơn giản chỉ là mùi nước cạo râu.

Thịnh Tử Du nhẹ nhàng quơ quơ đầu, lại nhìn thẳng Hoắc Tranh, ở dưới chờ đợi anh.

“Người kia vừa rồi,” Hoắc Tranh chớp chớp cặp mắt dài hẹp, trên mặt hiện ra vài nét khó hiểu, “Em và Trùng Trùng, cách xa ông ta ra.”

Thịnh Tử Du gật gật đầu, theo bản năng “Ừ” một tiếng, nhưng cô lập tức liền phản ứng lại, “Tại sao em phải nghe lời anh?”

Đối với câu hỏi của cô, Hoắc Tranh dường như cũng không ngạc nhiên, anh nhẹ cau mày, mắng một tiếng: “Đừng nháo.”Nhưng mà trong câu nói của anh không có một chút ý trách cứ, một chút gây tổn thương cũng không có.

Ngay sau đó, Hoắc Tranh lại giơ tay sờ sờ gương mặt Thịnh Tử Du, hai ngón tay đặt trên vành tai của cô nhẹ nhàng nhéo, động tác quen thuộc tự nhiên, “Ngoan, nghe lời.”

Nếu lúc trước anh làm như vậy, Thịnh Tử Du có thể có hứng thú phản ứng lại một chút, nhưng hiện tại cảm xúc trước mặt cô đang phập phồng tức giận, Hoắc Tranhlại sờ như vậy, khác gì kêu cô nhớ tới bạn gái cũ kia của anh.

Cô chớp mắt rồi thổi tóc, nhìn về phíaanh cười lạnh: “Anh dễ dàng chạm vào người khác như vậy sao? Sờ em, sờ bạn gái cũ của anh, còn sờ qua ai nữa?”

Cô hiện tại cảm thấy Hoắc Tranh đáng giận cực kì, mặt ngoài thoạt nhìn cao lãnh cấm dục, nhưng trên thực tế thì sao?!

Không biết anh ta đã chạm qua bao nhiêu người rồi nữa!

Trên mặt Hoắc Tranh cuối cùng cũng lộ ra vài phần biểu cảm bất đắc dĩ, quay mặt về phía sau, hít một hơi thật sâu, sau đóquay đầu lại nhìn Thịnh Tử Du.

“Không có bạn gái cũ.” Anh bình tĩnh nhìn Thịnh Tử Du, âm thanh trầm thấp dễ nghe, “Trước kia có nuôi một con mèo…… Ham ăn làm biếng, còn thích cắn người, sờ nó thành thói quen.”

Pahrn ứng đầu tiên của Thịnh Tử Du là cảm thấy anh đang mắng người, nhưngbuồn bã vì không có chứng cứ, không thể phản kháng.

Phản ứng thứ hai của cô là…… Không có bạn gái cũ?

Cô nhếch khóe miệng đã không che được, nhưng ngữ khí vẫn hung hăn: “Vậy cá nóc đâu? Cá nóc anh tính đưa cho ai?”

Hoắc Tranh thở dài một hơi, “Lần trước đi bên ngoài nhìn thấy, cảm thấy rất giốngbộ dáng của em lúc tức giận, cho nên mua về.”

Thịnh Tử Du dậm dậm chân, “Gạt người!”

Hoắc Tranh xoa xoa huyệt Thái Dương,sau đó đưa tay đến cửa sổ xe lấy một túi giấy lớn ra, bên trong rõ ràng là ba con nóc béo lớn nhỏ không đồng nhất.

“Cái này tặng em.”

Tới lúc này khóe miệng Thịnh Tử Du đã hoàn toàn nhếch hết mức lên, cũng không so đo với việc anh nói mình giống cá nóc nữa.

Một tay cô cầm lấy túi giấy, “Tặng cái gì? Vốn dĩ là của em!”

Thịnh Tử Du nhảy nhót trong lòng, ôm cá nóc liền chạy vào nhà, lại bị Hoắc Tranh ở phía sau kéo lại một phen.

“Chuyện vừa rồi nói với em, nhớ kỹchưa?”

Cho đến lúc Thịnh Tử Du về phòng ngủ, cũng không hiểu vì sao Hoắc Tranh muốn cô tránh xa Tần Lãng ra.

Còn không đợi cô nghĩ kỹ, Thịnh Cẩn Thường đã đẩy cửa phòng cô bước vào.

Thịnh Cẩn Thường vừa bước vào phòng liền mắng cô: “Con mang Trùng Trùng lêu lỏng ở đâu hả?! Ba Tần Lãng người ta chòe con từ ba giờ trưa đến tận chín giờ tối, con cố ý tránh ở bên ngoài không về đúng không?”

Tâm tình Thịnh Tử Du lúc này rất tốt, Thịnh Cẩn Thường mắng cô cô cũng không cãi lại, chỉ là cười tủm tỉm mà ôm cá nóc nghe ông mắng.

Bạn không đến thì tôi đi, Thịnh Cẩn Thường mắng vài câu liền không mắng nổi nữa, ông chống eo tại chỗ thở hổn hển một hồi lâu, sau đó ném cho Thịnh Tử Du một sợi dây chuyền mặt ngọc bích, biểu cảm trên mặt nghiêm túc: “Ba Tần Lãng để lại cái này ở dưới.”

Thịnh Tử Du cầm mặt sợi dây chuyền lên, nhìn thoáng qua, sắc mặt liền thay đổi.

Mặt dây chuyền là hình hạt đậu phộng, so với Tiểu Hoa Sinh của Trùng Trùng giống nhau như đúc, đều là làm từ dương chỉ bạch ngọc, chạm trổ càng giống như làm từ một người thủ công.

Cô ngước đầu liếc Thịnh Cẩn Thường vài cái, đương nhiên ông cũng nghĩ như vậy.

Thịnh Cẩn Thường cau mày: “Lần trướccon và Tần Lãng gặp mặt có phải không đem chuyện của Trùng Trùng nói với cậu ta?”

“Đúng.” Thịnh Tử Du nuốt nước miếng một cái, không dám nói cho ông biết thật ra là cô có đem Trùng mập qua.

Nhưng mà Thịnh Cẩn Thường không đòi đánh giết cô, chỉ là hiếm khi thở dài một hơi, lại nhìn thoáng qua trái ớt nhỏ trong tay cô, “Con nghĩ thế nào?”

“Chẳng lẽ……” Cô thử thăm dò mở miệng, “Trùng Trùng thật là em trai của Tần Lãng?”

Nhưng cô cảm thấy không đúng! Năm đó não cô bị tổn thương thật, những cũng không đến mức lại đi thích một ông già như ba của Tần Lãng như vậy chứ? Ông ta như một vỏ cây cũ?

Nhưng mà nói lại, ba Tần Lãng tuy già, nhưng soái vẫn soái, ít nhất là so với cái tên tóc đầu sư tử vàng hoe Tần Lãng kia.

Lời vừa nói ra, Thịnh Cẩn Thường lại tức giận đến mức đau ngực, tức giận nói: “Con rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?!Người ba nói chính là Tần Lãng!”

“Vâng vâng.” Thịnh Tử Du xấu hổ cuối đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.