Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 19: Cua đổ anh chàng đeo kính cấm dục (19)



“Anh Bạch, xem ra không chỉ tôi, Phong Quang cũng đã biết thân phận của anh rồi, không chừng Phong Quang đã đoán ra anh ở bên cô ấy chỉ vì muốn lợi dụng cô ấy mà thôi. Vậy, anh định làm thế nào?”

|

Cho tới tận lúc lái xe, trong đầu Bạch Trí không ngừng vang vọng câu nói ấy của Dư Lễ, người bên cạnh nói gì hắn cũng không de y.

“Bạch Trí, Bạch Trí...” Thấy hắn không để ý đến mình, Phong Quang nói to hơn: “Bạch Trí!”

Xe phanh gấp lại, Bạch Trí đỗ xe ở bên đường quốc lộ, hơi nghiêng đầu, mờ mịt hỏi: “Sao thế?”

“Em đang hỏi anh đó, lúc em ra ngoài, Dự Lễ đã nói gì với anh vậy? Hỏi anh anh cũng không nói, thần thần bí bí, không phải các anh có chuyện giấu em đấy chứ?” Phong Quang ôm cánh tay hắn, nét mặt viết rõ “anh đừng mơ giấu được em.”

“Không lẽ em không có gì giấu anh ư?” Bạch Trí quyết định ra tay trước để giành quyền chủ động, Phong Quang không nghe thấy cảm xúc trong giọng của hắn: “Trước khi anh đến, em đã nói gì với Dư Lễ?”

“Em...” Cô cắn môi một lúc lâu, cuối cùng quay đầu: “Gió lớn quá, bổn tiểu thư không nghe thấy.” Bạch Trí rướn người đè lên người cô, vây cô trong chiếc ghế: “Em bảo Dư Lễ giúp anh đối phó với Tống Mạch, thù lao tương ứng là lấy anh ta, anh nói đúng không?”

“Gì cơ? Anh ta nói với anh như thế á?” Phong Quang ngạc nhiên, sau đó trong lòng lập tức thầm mắng tên Dư Lễ mấy trăm lần: “Em có đến tìm anh ta để thương lượng chuyện giúp anh, nhưng anh ta không nhắc đến chuyện em phải lấy anh ta! Dư Lễ có vợ chưa cưới rồi, anh ta rất yêu cô ấy, một tháng nữa họ sẽ kết hôn đấy... Khoan đã, anh bẫy em!”

Thấy vẻ mặt quả nhiên là thế của hắn, cô bất giác hiểu ra, trong lòng sáng tỏ, cô đẩy hắn ra, mím môi tức giận.

Bạch Trí cười nhẹ: “Em biết thân phận của anh rồi?”

“...Biết.” Cô do dự rất lâu mới trả lời: “Là bố em sai người điều tra, ông nói cho em biết.”

“Bố em còn nói gì nữa?”

Ánh mắt Phong Quang ảm đạm đi: “Còn nói anh ở bên em chỉ vì muốn lợi dụng em, mượn thế lực nhà họ Hạ để lật đổ Tống Mạch.”

Bạch Trí gật đầu tán đồng: “Bố em nói rất có lý.”

Cô rũ mắt xuống.

“Nhưng, dù có lý cũng không đúng.”

Người vừa rồi cảm xúc còn chạm xuống đáy cốc, giờ đây lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm.

Bạch Trí cảm thấy vẻ mặt thay đổi liên tục này của cô rất thú vị, hắn kéo cô vào lòng, khóe môi hiện lên ý cười lạnh nhạt: “Anh từng nói rồi, sau khi gặp được em, anh sẽ không nhường em cho bất cứ ai.”

“Vậy nên?” Cô ngước mắt lên lắp bắp hỏi, vì chưa bao giờ nghe thấy cấu cô muốn nghe từ chính miệng hắn.

Bạch Trí thở dài một tiếng nhận thua, kể mỗi bên lỗ tai cô, thanh âm của ba chữ ấy rất nhỏ, nhưng chậm rãi và mạnh mẽ... từng chữ được nói ra rõ ràng.

Ba chữ ấy ngoài Phong Quang ra, không người ngoài nào có thể nghe thấy, cô cười tươi nhào vào lòng hắn.

Trên đường trở về, gương mặt Phong Quang treo nụ cười thỏa mãn. Đừng nhìn bề ngoài Bạch Trí là người nói chuyện lịch sự khiêm tốn, nhưng thật ra đối xử với ai hắn cũng lạnh lùng, có thể nghe thấy lời tỏ tình của hắn thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì, dù dựa theo sự phát triển của nguyên tác, hắn chưa bao giờ nói ra tình cảm của mình với Thu Niệm Niệm. Đương nhiên, Phong Quang không giống Thu Niệm Niệm, trên phương diện tình cảm, có thích chủ động tấn công hơn.

Nhưng tâm trạng vui vẻ của cô không giữ được lâu, vì trên đường quốc lộ cách bờ biển không xa, họ nhìn thấy một đôi tình nhân đang cãi nhau.

Là Tống Mạch và Thu Niệm Niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.