Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 14: Mất Dấu





Trịnh Thành Bắc cẩn thận trải hai lá bùa ra ghế sô pha sau đó nghiên cứu thật cẩn thận, cuối cùng khẳng định nét chữ này chắc chắn là của cùng một người, chất giấy và chất mực cũng giống nhau.
Như vậy Vô Tranh là Tả Linh? Tại sao Trịnh Thành Huy lại tình cờ gặp được người này? Tại sao anh ta lại phải giả dạng người khác để đưa bùa cho em trai anh?
Hơn nữa thời gian đưa bùa còn trước cả thời gian anh phát nhiệm vụ, chẳng lẽ anh ta có tài đoán mệnh? Hoặc giả như anh ta cố ý tiếp xúc anh và Trịnh Thành Huy.
Liên tưởng sự việc trấn yểm và lá bùa này vào nhau, anh không thể tìm ra điểm liên quan mấu chốt, chẳng lẽ tất cả chỉ là tình cờ?
Đau đầu quá, Trịnh Thành Bắc không nghĩ nữa, nhưng quyết định ghim đại sư Vô Tranh này vào một trong những nhân vật cực kỳ nguy hiểm cần phải đề phòng.
Tương Vũ không biết mình đã bị lộ tẩy, hắn đang ngồi trong Phòng kín ung dung kiểm kê chiến lợi phẩm.

bên cạnh là Mimi đang kỳ cọ sàn nhà, tiếng kêu rè rè vang lên liên tục trong không gian.

Trên tường là một màn hình rất lớn, chiếu bản tin liên minh nhàm chán.
Tương Vũ không nghe vào một từ nào, hiện tại hắn đang lôi đống chân nhện từ trong quang não ra, hắn vứt một miếng da vô dụng xuống đất rồi sai: "Mimi, dọn thứ này."
Mimi lập tức ngừng lời, sau đó từ bên dưới thò ra hai cái xúc tua, hút miếng da này vào rồi quay đi.
Tiếng rè rè dần dần đi xa, lúc này Tương Vũ mới thấy nhẹ thân, bắt đầu kiểm kê hết thảy chiến lợi phẩm lấy được ở trong trận yểm.
Một xác nhện yêu, nếu như trong sách cổ hắn từng đọc, nhện yêu có rất nhiều công dụng, đặc biệt nhất là tơ có thể dệt pháp bảo phòng ngự, tuy vậy thứ này mới sống được tầm trăm năm nên thịt ngoài tác dụng bồi bổ cơ thể thì chẳng làm được gì.

Mấy thứ da lông thì có thể luyện chế vài thứ dược liệu vớ vẩn.
Thịt này Tương Vũ không có hứng ăn, thôi để hôm nào đem bán đấu giá.
Một cánh tay của Huyết Sát thú mới thực sự có giá trị, Tương Vũ cẩn thận lôi ra, âm khí trong đó nhanh chóng bốc lên, Mimi thấy khói bốc lên khắp nơi liền lao tới, nút báo động đỏ kêu vang.
Tương Vũ nhét cánh tay vào lại không gian quang não, dùng tốc độ nhanh nhất ôm chặt Mimi rồi phóng lên tầng, ném nó vào đó, khoá cửa lại, động tác liền mạch như thể đã làm rất nhiều lần rồi.
Tiếp đó thì đơn giản hơn, Tương Vũ lấy ra một cái nồi đen xì không rõ chất liệu, lấy ra cánh tay Huyết sát thú bỏ vào đó, đổ nước vào đậy nắp thật kín, lại dán thêm hai lá bùa rồi bật bếp lên đun.
Bởi vì môn phái chỉ còn duy nhất một mình hắn, những công thức luyện đan xưa cũ đã mất hết, hắn đành phải sử dụng biện pháp nguyên thuỷ nhất để xử lý những tài vật kiếm được.
Xác yêu thú được ninh hai ngày một đêm trong nồi đặc thù, lúc Tương Vũ mở ra tất cả nguyên liệu đã biến thành một nồi nước đen óng ánh, một thứ mùi như nhựa đường bốc ra, hắn nhăn mũi lùi ra đằng sau, lấy khẩu trang đeo vào rồi dùng kiếm gỗ khuấy cật lực.
Khuấy thêm nửa ngày, bỏ vào vài cái lá khử mùi và tạo hương thơm, đến lúc thứ nước đen ngòm biến thành đặc sệt, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng truyền ra, Tương Vũ tắt bếp rồi bắc ra ngoài.
Không đợi nguội, hắn đeo găng tay cách nhiệt vào, véo lấy một miếng rồi nặn thành viên tròn.


Bàn tay liến thoắng nặn thật nhanh, ấy thế mà cũng mất cả một buổi chiều mới làm xong.
Nhìn lại thành phẩm, hắn đếm được tổng cộng hai trăm mười viên "đan dược", lúc này chúng đã nguội, từng viên tròn vo màu đen óng ánh cứng ngắc dưới ánh sáng đèn điện.

Tương Vũ cầm một viên chăm chú nhìn sau đó bỏ vào miệng, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống, tiếp theo xếp bằng khoanh chân, nhắm mắt cảm nhận dược lực trong đó.
Dược lực từ xác Huyết sát thú đích xác kinh người, bụng Tương Vũ nóng lên, từng dòng nhiệt xuôi theo máu chảy khắp kỳ kinh bát mạch trong cơ thể, đau đớn dâng lên, hắn bấu chặt bàn tay xuống đùi cố gắng nhịn thành tiếng.
Đến lúc hết đau, Tương Vũ không ngại mặt đất bẩn mà nằm ngã ra phía sau, trên khuôn mặt vốn nguyên bản màu trắng nõn mịn màng giờ đây bao phủ bởi một lớp tạp chất đen ngòm, hắn mặc kệ, cứ thế nằm thở một lúc mới ngồi dậy.
Cách tu luyện sứt sẹo này cũng là hắn tự nghĩ ra, con mẹ nó giờ môn phái chỉ còn có một người, rất nhiều thứ đã bị thất truyền, hắn cũng chẳng có cách nào.
Lần lượt cho "đan dược" vào từng cái bình nhỏ rồi ném vào không gian, lúc này Tương Vũ mới đi tắm rửa sạch sẽ.
Nếu ai ở đây nhìn thấy ắt phải kinh ngạc khi nhìn vào khuôn mặt sau khi tắm rửa của Tương Vũ, làn da căng mịn hồng hào như trẻ con, đôi môi đỏ hơi hé mở, nhìn thế nào cũng là một thiếu niên thơm tho sạch sẽ.
Bởi vì lý do thân thể, mỗi một tháng Tương Vũ chỉ có thể ăn hai viên "đan dược", sau đó cơ thể tự động tiêu hoá và thẩm thấu dược lực, thứ này vừa tốt cho sức khoẻ vừa tăng tu vi, còn những thứ bị đào thải như cặn ghét lúc nãy chính là tạp chất trong cơ thể.
Từ khi phát hiện mình có thể tu luyện, Tương Vũ tốn không biết bao nhiêu tiền để mua sắm nguyên liệu nấu thuốc, thế giới này vật chất khan hiếm, thành ra hắn càng khó khăn.
Không phải Tương Vũ muốn trường sinh mà tu luyện, mà hắn nghe sư phụ kể lại sức mạnh đạt đến một mức độ nhất định nào đó sẽ phá bỏ được ngăn cách của thế giới này, tiến đến một hành tinh khác cao cấp hơn.
Tuy rằng công nghệ Liên minh phát triển vượt bậc, nhưng mà vấn đề di chuyển từ hành tinh này qua hành tinh khác vẫn là quá sức với con người.

Từ lâu Tương Vũ đã thấy tò mò về vũ trụ bên ngoài, mong muốn một ngày chính thức bước ra khỏi nơi này đi khám phá bí ẩn.
Nhưng muốn làm hết những việc đó thì phải cần có tiền, số tiền hắn có bây giờ quá ít, chẳng đủ để làm gì.
"Ài." Tương Vũ thở ra một hơi.


"Lại còn phải chuyển nhà nữa, ở đây cũng gần ba chục năm rồi, dung mạo không thay đổi cũng thật phiền."
Nhất là nơi nhận nhiệm vụ, xưa nay hắn quen thuộc với căn miếu rồi, hiếm có lắm mới chọn được căn nhà gần nơi đó, giờ đi đâu cũng thấy tiếc.
Nghĩ lại lâu lắm rồi không đi thăm đám yêu ma quỷ quái, Tương Vũ có chút nhớ chúng.
Thế giới này không thích hợp chứa chấp yêu ma quỷ quái, đa phần chúng đều bị ép đi đầu thai, chỉ có những con có chấp niệm quá lớn mới vất vưởng nơi nhân gian, trú nhờ những nơi chùa miếu bỏ hoang từ thế kỷ trước.
Đám yêu ma kia cũng là do Tương Vũ đi thu thập khắp thành phố Thiên Phong về.

Bọn chúng không có nơi nương tựa còn hắn lại cần một nơi có nhiều âm khí để tu luyện, cho nên cả hai bên đã làm bạn với nhau mấy chục năm rồi.
Cuộc sống tiên tiến làm con người càng ngày càng lạnh lùng, đôi lúc Tương Vũ thấy mình lạc lõng đơn điệu với thế giới xung quanh, thậm chí mấy con ma còn thân thiết hơn hẳn hàng xóm xung quanh.
Nói là làm, Tương Vũ hút tạm một bình dịch dinh dưỡng, cẩn thận mặc mũ trùm rồi đi bộ ra toà miếu.
Khu vực ngoại thành này khá vắng người, tuy vẫn nằm trong sự quản lý của Thành phố Thiên Phong nhưng cuộc sống khó khăn hơn nhiều, dị thú liên tục hoành hành bây giờ mới chín giờ tối đường đã vắng tanh.
Tương Vũ vừa đi vào, đám quỷ như gặp được cha mẹ tái sinh, nhanh chóng gào thét: "Tương Vũ anh đây rồi, anh mà không đến nữa chắc chúng tôi không chịu nổi đành đi đầu thai mất thôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.