Câu nói này thành công gây sự chú ý cho Trịnh Thành Bắc, anh hơi khựng lại, trong mắt che giấu một chút lo lắng.
"Anh..." Trịnh Thành Bắc rất khó mở miệng, dù sao chuyện này là bí mật anh đã giấu kín bao nhiêu năm.
Anh nhìn khuôn mặt mịn màng của người bên cạnh, trái tim đang rối bời chợt bình lặng lại.
Nghĩ đến chuyên này chắc cũng chẳng giấu nổi con mắt của Tương Vũ, anh kéo tay hắn lại rồi nói bằng giọng cực kỳ nghiêm trọng.
"Tôi có chuyện này muốn nói với anh."
Tương Vũ nhìn bàn tay đang đặt lên cổ tay mình ấm nóng, khẽ gật đầu:
"Cậu nói đi."
Trịnh Thành Bắc như hạ quyết tâm, thật ra anh cũng giống Trịnh Thành Huy, luôn vô thức tin tưởng vào người này, cảm thấy hắn sẽ không hại bọn họ.
Sau khi rũ bỏ hết thảy lo ngại, Trịnh Thành Bắc thành thật kể:
"Mẹ tôi năm hai mươi tuổi dị năng trong người mới được kích phát, tôi đoán nhóc Huy giống mẹ nên dù anh có giúp hay không chuyện này cũng không tránh được, thế nhưng dị năng của nhóc Huy có chút đặc biệt, ngày xưa mẹ tôi cũng vì dị năng này mà chết.
Anh đã bao giờ nghe đến cái tên "Thiên Khống" chưa?"
Tương Vũ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Trịnh Thành Bắc, hắn gật đầu.
"Cái tên này quả thật rất nổi tiếng, làm mưa làm gió từ hơn hai mươi năm trước đến bây giờ vẫn còn nhiều người nhắc tới.
Tôi làm việc ở thư viện nên có biết một hai."
Thiên Khống là biệt danh của một dị năng giả cực kỳ đặc biệt, nghe đồn người này có năng lực điều khiển tâm trí người khác, bởi vì dị năng này nên đã bị liệt vào một trong những dị năng giả nguy hiểm nhất thời đại, còn có vài cuốn sách nói về người này.
Trịnh Thành Bắc trầm ngâm nhớ lại, gật đầu: "Thiên Khống là mẹ tôi.
Hai mươi tuổi bà bộc lộ dị năng tinh thần, mới đầu chỉ là tạo ra sóng âm để tấn công, về sau cấp càng cao, bà lại càng làm được nhiều việc.
Về sau chính dị năng này đã lấy mạng bà."
Một dị năng giả có thể thôi miên và điều khiển tâm trí người khác, nói sơ qua thì cũng chẳng có gì, nhưng Trịnh Thành Bắc từng chứng kiến mẹ mình đã xoá và thay đổi trí nhớ của một người sống sờ sờ, điều này nghịch thiên biết bao.
Dị năng này bị phát hiện, sau đó là thảm kịch với gia đình anh.
Cha mẹ anh ghi rõ chết trong thú triều, nhưng mà về sau vào Tuyệt Sát rồi lục lại hồ sơ, anh mới biết hai người bị một tổ chức thần bí truy sát.
Bọn họ đã bắt giữ được bọn họ, cha anh bị giết một cách không thương tiếc, còn mẹ anh bị đem đi nghiên cứu.
Nhưng bọn họ không ngờ cái chết của cha anh lại gây một cú sốc lớn với mẹ anh, bà phát điên rồi bùng nổ dị năng, cuối cùng g.iết ch.ết hơn hai mươi người rồi tự vẫn.
Trận chiến đấy tình cờ được quay lại và làm tư liệu về dị năng giả sau này.
Nếu đây là một người khác, Trịnh Thành Bắc sẽ ngưỡng mộ và tôn vinh một người phụ nữ như bà, nhưng đây chính là mẹ anh, cảm giác cuối cùng của anh ngoài đau khổ thì cũng chỉ là đau khổ.
Câu chuyện vốn nặng nề nhưng kể ra lại thấy hoá ra chỉ có vậy.
Tương Vũ sống rất lâu rồi cũng biết rõ trận chiến này, thì ra đó chính là mẹ của Trịnh Thành Bắc, thảo nào mà lúc nhìn ảnh hắn thấy quen quen.
Nghe Trịnh Thành Bắc nói như vậy hắn hơi hơi hiểu ra.
Thứ dị năng này nếu an phận thì sẽ không sao, nhưng rơi vào một người tham vọng thì sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của vô số người khác.
"Như vậy cậu nghi ngờ Trịnh Thành Huy có dị năng tinh thần giống mẹ cậu?"
Trịnh Thành Bắc gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị giờ đây thêm vài phần nặng nề.
"Không phải nghi ngờ mà là chắc chắn, dị năng của mẹ tôi cũng có màu xanh lam, cũng bộc lộ rất muộn."
Tương Vũ hít sâu một hơi, nghĩ đến về sau cậu nhóc vô tư kia bị cuốn vào phân tranh, có khi lại bị người có lòng tham đem đi nghiên cứu hoặc lợi dụng...!hắn không đành lòng.
Trịnh Thành Bắc cũng có cùng suy nghĩ, anh nói tiếp.
"Trịnh Thành Huy quá ngây thơ, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ có một mong muốn là nó bình yên lớn lên an ổn.
Nếu có người biết được trên đời này còn dị năng giả hệ tinh thần, tôi sợ nó sẽ gặp nguy hiểm.
Trịnh Thành Bắc nắm lấy tay Tương Vũ rồi siết mạnh.
"Cho nên tôi muốn nhờ anh coi như không biết chuyện này, tôi sẽ cố gắng giấu kín dị năng của nó."
Tương Vũ cụp mi xuống.
Nói thật hắn cực hâm mộ tình cảm giữa anh em nhà này, nhưng mà hắn cũng không tán thành cách làm của Trịnh Thành Bắc.
Hắn lắc đầu.
"Cậu sai rồi, cậu cứ nghĩ chỉ cần cưng chiều che chở nhóc Huy dưới cánh chim của mình là tốt cho cậu ta sao? Cậu có nghĩ đến một ngày kia cậu gặp chuyện, lúc đó thì còn ai ở đằng sau bảo vệ cậu nhóc nữa? Như thế là cậu đang gián tiếp đẩy nhóc ấy đến chỗ nguy hiểm đấy."
Vừa nghe thấy lời này, Trịnh Thành Bắc sững sờ, lời nói thẳng thắn làm anh không phản bác được câu nào.
"Nhưng ngoài bao bọc thì tôi còn biết làm gì? Dị năng tinh thần chắc chắn không thể lộ ra ánh sáng, cơ thể Trịnh Thành Huy hồi nhỏ lại hay ốm cho nên ảnh hưởng trực tiếp đến sức khoẻ.
Ngoài cho em ấy làm người bình thường sống một cuộc đời bình thường thì cũng chẳng còn cách nào."
"Rèn luyện dị năng, rèn luyện cơ thể." Tương Vũ không hài lòng nhìn Trịnh Thành Bắc.
"Làm cho cậu ta trở nên cực kỳ mạnh mẽ."
Không hiểu sao sau khi nghe thấy câu chuyện ngày hôm nay tâm trạng Tương Vũ trùng hẳn xuống, câu hắn nói với Trịnh Thành Bắc kia cũng không phải là nói đùa.
Cậu ta làm hắn nhớ đến hắn ngày xưa cũng được sư phụ che mưa che nắng như vậy, có thể nói sống vô lo vô nghĩ không cần biết đến bất cứ điều gì.
Cho đến lúc sư phụ đột nhiên biến mất, hắn bị bỏ lại một mình trên cõi đời này, sau đó là những tháng ngày chông chênh và hoang mang về mọi thứ.
Một người chưa phải làm bất cứ điều gì làm sao có thể sống sót được vào những năm thế giới chuyển mình.
Hiển nhiên Tương Vũ bị đời vùi dập suýt thì gục ngã.
Những lúc như vậy hắn đã từng có suy nghĩ oán trách sư phụ.
Tại sao không dạy bảo hắn cái gì? Tại sao nuôi hắn trở thành phế vật? Rốt cuộc sư phụ thương hắn hay đang hại hắn?
Nhưng những ngày tháng tối tăm mù mịt đó đã qua đi.
Hắn cũng hiểu ra rất nhiều điều.
Lòng đã thanh thản trở lại.
Rốt cuộc Sư phụ cũng chỉ vì muốn hắn được sống thật thoải mái, người nghĩ sẽ mãi mãi chở che và bảo vệ hắn trong vòng tay, chỉ là người không dự đoán được tương lai bất trắc.
Bây giờ Trịnh Thành Bắc cũng đang hành động giống hệt sư phụ hắn lúc xưa, hắn cần phải thay đổi ngay cái suy nghĩ thiển cận này.
"Thay vì cho con cá, sao cậu không nghĩ cho nhóc một cái cần câu, dạy nhóc cách bảo vệ chính bản thân.
Tôi nghĩ tiềm lực của dị năng hệ tinh thần này cực lớn.
Nếu rèn luyện đến mức cực hạn, lúc đó còn phải sợ ai nữa chứ?"
"Rèn luyện bằng cách nào? Dị năng tinh thần lúc phát ra sẽ khiến các thiết bị bên cạnh bị nhiễu sóng, tôi sợ không giấu nổi."
"Cái này tính sau đi, cứ đi mãi thế nào phía trước cũng có đường.
Còn hơn cậu cứ đứng mãi một chỗ, lúc gặp chuyện gì có hối cũng không kịp.
Trịnh Thành Bắc im lặng không phản đối, đây là lần đầu tiên anh chia sẻ một bí mật với người khác.
Thấy cũng không đến nỗi nào.
Nhìn sang thanh niên đang ngồi bên cạnh, dù trên người hắn có rất nhiều bí mật nhưng anh vẫn không tự chủ được càng cuốn hút.
Tâm tình anh bây giờ cực kỳ phức tạp.
Mái tóc xanh mềm mại của Tương Vũ hơi rối, Trịnh Thành Bắc lơ đãng giơ tay ra vuốt trở về, nói khẽ.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ xem xét lời anh nói.".