Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 57: Mầm cây



Trịnh Thành Huy hết sức tự nhiên ngồi xuống, sau đó phát huy bản chất của mình liên tục hỏi han, bộ dáng hệt như một chú husky nhỏ đang vẫy đuôi. Tạ Hoài Nam nửa phiền chán nửa mệt tâm mà vẫn ậm ừ đáp lại từng câu một.

"Anh tên là gì ạ?"

"Tạ Hoài Nam."

"Trời ơi tên anh đẹp quá, lần đầu tiên em được nghe thấy một cái tên đẹp như vậy luôn á."

Tạ Hoài Nam sắp không duy trì được nét mặt cao quý của mình nữa, lạnh lùng sửa lại. "Tên tôi ở Liên Minh này là một cái tên phổ thông."

"Không phải." Trịnh Thành Huy vẫn kiên trì với ý kiến của mình. "Em thấy đẹp thật mà. Hoài Nam, Hoài Nam, nghe mới êm tai làm sao."

Vâng, cậu đúng! Tạ Hoài Nam cực kỳ hoài nghi nhân sinh, hắn đã đụng phải của nợ gì thế này???

"Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"24."

"Anh ở đâu ạ? Hình như anh không phải học viên trong trường, em chưa nhìn thấy anh bao giờ."

"Tôi ở thủ đô Thiên Tinh. Tôi được bạn mời đến đây."

"Dạ. Em biết thủ đô Thiên Tinh, nơi đó thật đẹp! Anh trai em cũng làm việc ở đó."

"Anh trai cậu? Cậu có anh trai?" Tạ Hoài Nam cuối cùng cũng có một chút hứng thú, ngoảnh mặt sang nhìn cậu.

"Vâng." Trịnh Thành Huy trả lời đương nhiên, nhưng không nói anh trai mình là ai. Bình thường cậu không phải là người khoe khoang nên rất ít khi giới thiệu anh mình cho người khác biết. Tất nhiên ai hỏi cậu vẫn nói.

Tạ Hoài Nam chỉ gật đầu, không hỏi nữa, mặc Trịnh Thành Huy nói không ngừng nghỉ bên cạnh, ánh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía hai người kia.

*

Trịnh Thành Bắc nhìn Tương Vũ, trong đầu liên tưởng đến vô số điều tốt đẹp, nhưng tính cách của anh không cho phép anh nói điều đó ra, cuối cùng chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn.

Cuối cùng, Tương Vũ là người mở miệng ra trước.

"Tôi muốn một mầm cây Hi Lam."

Ánh mắt đầy khát khao là điều Trịnh Thành Bắc chưa bao giờ được nhìn thấy, anh ngơ ngác như bị thứ gì dẫn dắt, gật đầu khẳng định: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ lấy cho anh một cây."

Chỉ một mầm cây Hi Lam là gì chứ! Trong một khoảnh khắc đó, Trịnh Thành Bắc nghĩ rằng dù Tương Vũ có muốn sao trên trời anh cũng phải cố gắng hái xuống cho bằng được.

Tương Vũ thực sự muốn một cây Hi Lam, hắn còn tưởng tượng đến cây Hi Lam trồng lớn nhanh vùn vụt, chẳng mấy chốc sẽ cao lớn, lúc đó hắn tha hồ hít linh khí, khỏi phải đi kiếm tiền nữa.

Sa đà vào tưởng tượng quá mức, Tương Vũ không phát hiện Trịnh Thành Bắc đã tiến sát lại gần, hơi thở đặc trưng thuộc về cậu ta phả lên tai, Tương Vũ giật mình quay sang.

"Cậu..."

"Chúng ta đi ăn đi." Trịnh Thành Bắc quàng tay qua vai hắn, thản nhiên nói. "Tôi nhìn thấy bên kia có đồ ăn mặn nữa, anh thích đồ ngọt hay đồ mặn?"

Tương Vũ không nghi ngờ gì hết, suy nghĩ một lát, quyết định: "Vậy tôi ăn bánh ngọt. Cậu chờ tôi lấy ra đĩa rồi chúng ta cùng sang bên đồ mặn nhé."

Hắn vẫn nhớ rõ Trịnh Thành Bắc không thích ăn ngọt, thôi thì đành chiều cậu ta một lần.

"Được, vậy chúng ta đi, dạ tiệc còn lâu mới bắt đầu, anh đừng ăn no quá kẻo tí nữa khó chịu."

Hai người đi sang khu đặt đồ ngọt, Trịnh Thành Huy lập tức nhìn thấy hai người, cậu lưỡng lự vừa muốn chạy tới ké sự tồn tại với anh Tương Vũ vừa muốn ở lại với Tạ Hoài Nam, đương lúc chưa muốn quyết định sao thì người bên cạnh đã nói:

"Tôi còn có việc đi trước, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp được không?"

Trịnh Thành Huy ngơ ngác nhìn Tạ Hoài Nam đứng lên, "Anh phải đi ạ. Em..."

"Ừm." Tạ Hoài Nam gật đầu. Dợm bước đi lại bị Trịnh Thành Huy kéo tay lại.

"Anh. Anh có thể cho em phương thức liên lạc không? Số quang não hay là hòm thư cũng được, em hứa sẽ không làm phiền, à không, thỉnh thoảng..."

Vì gấp nên Trịnh Thành Huy nói lộn xộn cả lên. Tạ Hoài Nam có vẻ đang rất vội, đọc nhanh một dãy số rồi giật khỏi tay cậu trai, sau đó lạnh lùng đi thẳng.

Trịnh Thành Huy ngơ ngẩn, sau đó mừng như điên lấy quang não ra lưu số vào.

Cậu – đã xin số được rồi!!!

Tạ Hoài Nam tránh khỏi chỗ này, bước đi vội vàng như chạy, tâm trạng lên xuống thất thường, hắn vừa nhìn thấy hai người kia tiến lại gần đã không thể kiềm chế được cảm xúc.

Trịnh Thành Bắc đúng là khắc tinh của hắn. Làm sao có thể quên anh bây giờ?

Ánh mắt Tạ Hoài Nam hiện lên sự không cam lòng cùng nồng đậm oán hận. Hắn muốn có được anh... Rất muốn.

Trịnh Thành Bắc kiên nhẫn cầm lấy khay lựa chọn từng miếng bánh ngọt cho Tương Vũ, còn người nào đó chỉ dùng năm ngón tay tinh xảo chỉ bên này bên kia, bộ dạng kiêu ngạo không để ai vào mắt. Trịnh Thành Bắc cực kỳ nghe lời, hắn thích sai bảo gì cũng đồng ý.

Mãi đến khi Tương Vũ đòi uống rượu.

Trịnh Thành Bắc cân nhắc một lúc, nghĩ đến hắn đi cùng mình, với bữa trước uống cùng nhau, anh thấy một hai chén rượu chắc không làm Tương Vũ say nổi nên gật đầu đồng ý.

Vừa khéo có một người phục vụ đang rót rượu ở bàn trước mặt, anh tiến tới hỏi xin hai ly rượu vang đỏ.

Người phục vụ rất nhiệt tình, tự tay bưng hai ly đặt lên khay cho hai người.

"Chúc hai anh có một buổi tối vui vẻ." Người phục vụ làm đúng chức trách, nói thật lễ phép.

"Cảm ơn." Trịnh Thành Bắc cũng lịch sự đáp lại.

Lấy xong bánh ngọt, Tương Vũ thoải mái hơn hẳn, cùng Trịnh Thành Bắc đi sang khu đồ mặn, bên này cũng chỉ là những thức ăn nhẹ dùng để thưởng thức, vừa khéo hợp với anh.

Hai người chọn đồ ăn xong đi ra một cái bàn trống rồi ngồi xuống, Tương Vũ vui vẻ ăn bánh ngọt và thưởng thức rượu vang đỏ.

Trịnh Thành Bắc cũng cực kỳ cao hứng, cuộc đời anh là những ngày đều đều không có biến cố gì lớn, những người được tiếp xúc đều là anh em trong đội, đây là lần đầu tiên anh trút bỏ bộ dạng đội trưởng Trịnh nghiêm túc nhạt nhẽo mà chỉ là Trịnh Thành Bắc bình thường đang hưởng thụ những khoảnh khắc bên cạnh bạn đời.

Bạn đời... nghĩ đến hai từ này anh cong môi cười, cũng cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Một lúc sau đến thời khắc cây Hi Lam nở hoa. Ở bên kia mọi người bắt đầu ồ lên, thì ra là Hàn Viễn cùng bạn đời có mặt, hai người được chọn làm đôi đầu tiên chạm vào cây Hi Lam.

Tương Vũ nhanh chóng kéo tay Trịnh Thành Bắc quay lại giữa quảng trường, tim tự dưng đập thình thịch, nhưng mà hắn đang rất phấn khích nên không hề cảm thấy phần bụng dưới đang từ từ nóng lên.

Hai người vừa quay lại chỗ cây Hi Lam thì nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc có thể nhìn thấy trên bản tin hàng ngày đang đứng vây quanh gốc cây, có quân chủ quốc gia Liệp Hoả, có thầy hiệu trưởng Học Viện Liên Minh thành phố Thiên Phong, cũng có đại diện của Học Viện bên quốc gia Hùng Ưng, thêm người bên nghị viện và Hàn Phi nói có việc bận không tới, khoác tay cậu ta chính là hoa khôi trường Dụ Duyệt.

Cây Hi Lam từ từ nở rộ những bông hoa trắng muốt, cánh hoa mỏng như sương trông vô cùng đẹp, dù là Tương Vũ không yêu hoa cũng phải trầm trồ một phen.

Bắt đầu từ lúc này phải cần hai người ghép thành một cặp mới có thể xin được may mắn từ thần cây. Đúng khoảnh khắc đấy, Hàn Viễn và bạn đời nắm tay nhau cùng chạm lên lớp vỏ Hi Lam xù xì, tán lá xanh run rẩy một chút, những bông hoa càng nở to hơn, bỗng nhiên từ trên cây thả xuống một mầm cây nho nhỏ xanh lam đẹp đẽ xuống trúng tay hai người.

"Ồ, mầm cây Hi Lam, chúc mừng quân chủ, chúc mừng phu nhân."

"Chúc mừng hai người trăm năm hạnh phúc."

Mọi người ồ lên chúc mừng, sau đó hai người nắm tay nhau lùi xuống, bạn đời quân chủ Hàn Viễn Trịnh Thành Bắc rất quen thuộc, chính là Thất Huyền, là người lãnh đạo trực tiếp của anh.

Trịnh Thành Bắc không nhìn gã cũng chẳng nhìn quân chủ, anh nhìn sang mấy người còn lại lần lượt chạm tay vào thân cây, không có thứ gì rơi ra cả. Xem ra tỉ lệ cũng không cao, trong lòng hơi lo lắng.

Đến lượt Hàn Phi và Dụ Duyệt, hai người bước lên, trước khi thực hiện động tác còn cố tình nhìn sang bên này gật đầu với Tương Vũ sau đó mới sờ lên thân cây.

Cây Hi Lam lại rung lên, một mầm cây rơi xuống tay hai người, mầm này còn to hơn mầm cây lúc nãy của Hàn Viễn. Nhưng chỉ có Tương Vũ mới nhìn thấy một tia dao động của linh lực.

Hàn Phi này có vấn đề.

"Chúc mừng thân vương, chúc mừng Dụ tiểu thư."

Mọi người lại vỗ tay chúc mừng. Hàn Phi không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, thản nhiên đi về một phía. Tất cả nhìn theo rồi đồng loạt hít một hơi khí lạnh.

"Chào thầy Tương, chào đội trưởng Trịnh, hai người cũng đến thử vận may à?"

"Thầy Tương." Lúc này Hàn Phi đã bỏ tay Dụ Duyệt ra, hai người lại quay về làm chị em như thường ngày, cậu vui vẻ gọi rồi tiến tới xoè mầm cây trên tay ra. "Thầy có hứng thú với mầm cây Hi Lam không? Em muốn tặng thầy."

Ánh mắt toàn trường đều trở nên vi diệu. Tương Vũ có thể không biết chứ ai mà chả rõ mầm cây này liên quan đến may mắn, nếu đem tặng người khác có nghĩa là đem tặng cả may mắn của mình đi, Hàn Phi này đúng là có lòng.

Người ta càng chú ý đến người đàn ông tên Tương Vũ hơn, thấy hắn gặp chuyện hời như vậy mà mặt không đổi sắc, lưng vẫn đứng thẳng thì khá nể phục.

Thảo nào mà cả đội trưởng Trịnh lẫn thân vương đều u mê không thể dứt ra.

Trịnh Thành Bắc bất giác đưa tay nắm chặt lấy tay Tương Vũ, dùng ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm Hàn Phi, ai dè cậu ta cũng thản nhiên nhìn lại. mọi người xung quanh đều có thể cảm nhận được vài tia lửa vô hình toé lên trong không gian.

Nói thật là nội tâm Trịnh Thành Bắc không cứng rắn như bên ngoài, anh đang cảm thấy cực kỳ nguy cơ, chỉ sợ Tương Vũ mở lời đồng ý.

Cũng may là Tương Vũ không giãy ra, ngầm đồng ý cho Trịnh Thành Bắc nắm tay, thậm chí còn siết mạnh tay hơn một chút. Ngọn lửa nóng trong người làm hắn phóng khoáng hơn hẳn, điềm nhiên trả lời:

"Tôi muốn tự mình lấy được mầm cây, Trịnh Thành Bắc đã nói sẽ giúp tôi rồi."

Nói xong quay sang nhìn Trịnh Thành Bắc: "Phải không?"

Trịnh Thành Bắc khẽ cười: "Vâng, nhất định sẽ lấy cho anh một mầm cây thật đẹp."

Hàn Phi bị từ chối phũ phàng thì hơi sững sờ. Cậu dùng ánh mắt sâu xa nhìn Tương Vũ rồi lại nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, khí thế đã mất đi một nửa, ủ rũ rút tay về, nói nhỏ:

"Vâng, em hiểu rồi."

Sau đó tuỳ tiện đưa mầm cây cho Dụ Duyệt đang đứng cạnh rồi tươi cười như không có chuyện gì.

"Cho chị này."

Dụ Duyệt có hào sảng như thế nào cũng là con gái, bị bẽ mặt thế này không khỏi đỏ bừng tai lên, suýt nữa thì thất thố. Cô điều chỉnh lại tâm tình rồi miễn cưỡng nở ra một nụ cười thương mại.

"Cảm ơn."

Hàn Phi chó chết, tí nữa về thì biết tay cô.

Tương Vũ không để ý đến Hàn Phi nữa, hắn một lòng muốn đến thử vận may, trong người hơi nôn nóng, kéo tay Trịnh Thành Bắc.

"Vậy thì đi thôi."

Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ tiến tới gần cây Hi Lam, cũng có một số người bắt đầu xếp hàng, hai người cũng định đi xếp hàng thì mọi người đều biết điều đồng thanh nói:

"Đội trưởng Trịnh và thầy Tương tới trước đi, chúc hai người may mắn."

Hàn Viễn xem chừng rất quen thuộc với Trịnh Thành Bắc, cũng kéo Thất Huyền tiến tới: "Trịnh Thành Bắc, cậu nhóc giỏi lắm."

"Quân chủ." Trịnh Thành Bắc gật đầu với hắn rồi nhìn sang người bên cạnh, "Thủ trưởng."

Thất Huyền vẫy tay. "Ở đây là bên ngoài, đừng câu nệ, cậu và bạn cũng thử xem, chúc cậu thuận lợi lấy được mầm cây Hi Lam."

"Vâng." Trịnh Thành Bắc đáp rồi kéo Tương Vũ đi, anh để ý từ đầu đến cuối hắn không nói một lời nào, có lẽ là không quen nói chuyện với mấy người xa lạ.

Thật ra Tương Vũ đang nhớ lại, hắn cảm giác Thất Huyền này có hơi thở quen thuộc, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Hàn Viễn kia thì quá rõ rồi, hắn đã gặp không dưới mười lần dưới thân phận đại sư Vô Tranh, đây cũng là một trong ít số người biết tuổi thật của Tương Vũ.

Hít sâu một hơi, Tương Vũ nhìn chằm chằm vào cây Hi Lam, trong lòng tầm cầu may mắn ba lần, hắn không một tiếng động lấy từ trong không gian quang não một tấm bùa may mắn, dùng linh lực đốt cháy rồi rải quanh chân hai người, tất nhiên việc này làm nhiều đã quen, chỉ có Trịnh Thành Bắc thấy mấy động tác đó thì hơi nghi hoặc một chút.

Tương Vũ thuận tay giải thích: "Cầu nguyện cho may mắn thêm thôi mà. Bắt đầu thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.