Nhật Ký Cướp Hôn

Chương 1: C1: Tiểu tam danh chính ngôn thuận



Vào đêm trước khi giông bão ập đến, tôi đang vừa đắp mặt nạ vừa xem TV, vô cùng thảnh thơi.

Nghĩ đến ngày mai là ngày Thất tịch – lễ tình nhân truyền thống của người Trung Quốc, Cá Voi – người mà tôi ngày ngày nghĩ đến, đêm đêm mơ về – sắp về nước, trái tim nhỏ bé của tôi không nhịn được mà run rẩy.

Nhìn cảnh nữ chính bị ung thư khóc đến não lòng cùng với nam chính đẹp trai bị mất trí nhớ sau khi gặp tai nạn giao thông, xong lại nhìn nụ cười vui sướng của tôi, Hàn Khanh nổi da gà.

Cô ấy cầm kem wax lông trên tay, đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi, liếc nhìn khung cảnh thê thảm trong TV, lại liếc nhìn về phía tôi đang ngồi cười khanh khách, lắc lắc đầu thở dài.

Tôi không để ý đến cô ấy, tiếp tục xem bộ phim truyền hình máu chó kia.

Cô ấy cũng không để ý đến tôi, lấy âm thanh gào khóc thê lương mãnh liệt trong TV làm nhạc nền, nhìn chằm chằm vào cặp đùi thon dài của mình, cẩn thận bôi wax tẩy lông. Vào lúc nữ chính phát hiện mình không phải con ruột của mẹ, thời điểm nam chính sắp bị xe đụng thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, một trận quỷ khóc sói gào thê lương bén nhọn dọa cô ấy nhảy dựng lên.

Cô ấy chỉ vào điện thoại của tôi, quát lên: “Họ Diệp kia, lập tức đổi chuông điện thoại cho tao!”

Nói xong, cô ấy quay đi đầy giận dữ, đóng cửa phòng ngủ cái “rầm”.

Gần đây, tính khí của người phụ nữ này rất nóng nảy. Tôi tỏ vẻ bình tĩnh, không phải chỉ là chuông tiếng quỷ khóc thôi hay sao, có nhất thiết phải làm ra dáng vẻ này không. Dì cả vừa đến thăm một cái là tâm trạng của cô ấy nhất định sẽ phiền muộn và cáu kỉnh như vậy.

Tôi vừa nhấn phím nghe đã nghe thấy Đường Phỉ kêu la: “Diệp Tử, mày nhất định nhất định không được nghĩ không thông nha! Đàn ông ấy à, trái đất này chỗ nào chẳng có, chỉ cần dựa vào nhan sắc tuyệt mỹ của mày thì gả cho một hoàng tử châu Âu dễ như ăn kẹo, chúng ta không thiếu gì con Cá Voi đó, đúng, chúng ta không thiếu!”

Tôi thấy ngạc nhiên, sao hôm nay hai người phụ nữ này đều không bình thường vậy, chẳng lẽ dì cả đến thăm cùng lúc sao?

Tôi nghi hoặc: “Mày uống nhầm thuốc rồi à?”

Đầu bên kia đột nhiên rơi vào im lặng, một lúc lâu sau mới tôi nghe thấy cô ấy dè dặt hỏi: “Mày không biết chuyện Tiết Tĩnh Vũ và Bùi Na đính hôn à?”

“Mày nói gì cơ?” Tôi chưa kịp phản ứng lại.

Tư duy của tôi đột ngột ngừng lại mất ba giây, sau đó não tôi nổ tung ngay lập tức, tôi hét ầm lên giống như bị tàu hỏa cán qua: “Linh tinh! Ngày mai Tĩnh Vũ mới về nước, hơn nữa đối tượng đính hôn với anh ấy là tao, là tao!”


“Nhưng anh ta chính thức đính hôn ở Mỹ rồi! Hơn nữa hôm qua anh ta đã về nước rồi, là về cùng với Bùi Na. Hôm nay lên báo rồi, tao cũng vừa thuận tay lật báo mới nhìn thấy thôi, còn tưởng mày đã biết rồi chứ.” Cô ấy căm giận nói: “Người đàn ông này đúng là không ra gì, đến lúc này rồi vẫn còn giấu mày…”

Trái tim tôi lập tức vỡ thành trăm mảnh, căn bản nghe không vào cô ấy đang nói cái gì.

Tôi cúp điện thoại cái “cụp”, đưa tay lột tấm mặt nạ trên mặt xuống, cầm lấy tờ “Báo chiều Giang Thành”, tay chân luống cuống lật đến trang tin tức giải trí.

Dòng chữ tiêu đề to đùng đỏ tươi một mảnh, Bùi Na – nữ minh tinh đang hot đã đính hôn ba ngày trước, vị hôn phu chính là bạn trai tin đồn của cô ta – Tiết Tĩnh Vũ.

Dòng chữ in to đỏ chói đến mức khiến tôi đầu váng mắt hoa, sau đó trái tim tôi lập tức vỡ vụn thành ngàn mảnh, rỉ máu khắp nơi. Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh của đôi tình nhân đang dựa vào nhau đầy hạnh phúc, não tôi loạn thành một vũng bùn, Cá Voi của tôi sao lại biến thành vị hôn phu của một người phụ nữ khác rồi?

Tôi tiếp tục đọc xuống dưới, Bùi Na nói rằng hai người họ yêu nhau đã lâu nhưng do lo ngại đến việc phát triển sự nghiệp của nhau mà vẫn luôn che dấu không muốn công khai, nhưng năm nay cô ta đã đạt được giải nữ chính xuất sắc nhất, một bước nhảy lên vị trí Ảnh hậu, mà tốc độ nổi tiếng của Cá Voi trong giới thời trang cũng rất nhanh, vừa khéo vào thời điểm sự nghiệp đang trên đà phát triển không ngừng nên hai người họ quyết định tiến vào cung điện hôn nhân…

Cứ nhìn như vậy, tầm mắt của tôi dần trở nên mơ hồ. Cố gắng chớp mắt một cái, tôi mới phát hiện trên tờ báo toàn là nước mắt của tôi, chữ viết bị nước mắt thấm ướt một mảng lớn.

Vớ vẩn, con mẹ nó toàn là vớ vẩn.

Tôi mới không tin những thứ bát quái này đâu, tôi gọi điện cho Cá Voi, tôi muốn nghe anh nói thẳng với tôi rằng đây không phải sự thật, đây đều là do paparazzi đưa tin bậy bạ, ngày mai anh mới về nước, sau đó chúng tôi lập tức kết hôn, đây là chuyện chúng tôi đã hứa với nhau!

Người nhận điện thoại là Bùi Na, thế mà lại là Bùi Na!

“Để Tiết Tĩnh Vũ nghe điện thoại.” Tôi cố ép cơn giận trong lòng mình xuống.

“Anh ấy đang chuẩn bị cho hôn lễ của chúng tôi.” Giọng của cô ta vô cùng đắc ý: “Diệp Ngưng Tố, năm năm rồi, cuối cùng tôi vẫn thắng cô.”

Đúng là một người phụ nữ vô cùng thiếu đòn!

Tôi cắn răng: “Để Tiết Tĩnh Vũ nói chuyện với tôi!”

“Bây giờ anh đang ở đâu? Những tin trên báo kia có phải thật hay không?”


“Anh ở, ở nhà.” Anh ta ngập ngừng: “Anh với Bùi Na… bọn anh đính hôn rồi.”

Giọng nói trong trẻo dễ nghe như vậy lại nói ra những lời khiến người khác kinh sợ.

“Lập tức lăn ra đây gặp em, cho anh mười lăm phút.” Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Dám muộn nửa giây, bà đây thiến anh!”

Tôi xông ra ngoài.

Ánh đèn đường thu hút một đàn bướm đêm lớn đến bay lượn, khuấy động con đường một cách rõ ràng.

Mà tôi đứng dưới tán cây trước cửa tiểu khu, vừa vỗ muỗi trên đùi vừa hướng mắt lo lắng nhìn về phía đường lớn xa xa. Tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, chân bước không ngừng, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt kinh ngạc cùng bi phẫn.

Tôi nghĩ rằng chắc chắn bây giờ trông tôi giống y như một kẻ điên.

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một chiếc xe vội tới, còn cách tôi khoảng tầm một trượng nữa thì dừng lại, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi bước xuống xe. Tôi nhìn thấy Cá Voi cao gầy rắn rỏi đi về phía mình.

“Bốp!” Tôi đứng đối diện, quăng cho anh ta một cái tát.

Cái tát này thật sự rất ác, anh ta lập tức bị đánh cho nghiêng mặt sang một bên, một lúc lâu sau mới ôm mặt ngoái nhìn về phía tôi, ánh mắt của anh ta lộ ra tia kinh ngạc cùng xin lỗi.

Tôi cũng ngơ người ra, không ngờ rằng tôi lại động thủ đánh anh ta. Như bình thường, nếu ai dám động đến anh ta một chút, tôi không gây gổ với người ta mới là lạ.

Lúc đó tôi đau lòng không thôi, nhưng cũng vô cùng tức giận, nghẹn lời nên chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta.

“Diệp Tử, anh xin lỗi.” Anh ta buông tay xuống, nhìn tôi đầy tội lỗi, nhẹ nhàng lên tiếng.

Tôi ngạc nhiên nhìn vết năm ngón tay trên mặt anh ta, nó hằn lên làn da tái nhợt của anh ta rất rõ ràng, vô cùng chói mắt.


Tôi đột nhiên nhớ lại ngày tốt nghiệp đại học, anh ta vội vàng trở về từ nước ngoài chỉ để cùng tôi cảm khái năm tháng trôi qua như dòng nước.

Tôi mượn thỏi son đỏ nhất của Đường Phỉ, đánh son giống như quỷ mới hút máu xong, mượn rượu làm càn, ôm chặt lấy anh ta, hôn mạnh lên má anh ta một cái, hét lớn: “Hoàn thành đóng dấu, từ nay trở đi anh sống là người của em, chết là ma của em, đời này đừng hòng thoát khỏi móng vuốt của em!”

Khi đó, trên mặt anh ta cũng là một mảnh hồng hồng, vô cùng đáng yêu.

Nước mắt tôi đột nhiên không khống chế được mà rơi xuống, lã chã như mưa, rơi mãi không ngừng.

Tôi ngồi xổm xuống đất khóc lớn. Người đàn ông tôi yêu sâu đậm năm năm, ngây ngốc chờ anh ta du học trở về, lại chờ sự nghiệp của anh ta dần dần phát triển, tưởng rằng cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi, chỉ cần đợi nốt hai tháng bồi dưỡng ở Mỹ này của anh ta kết thúc là chúng tôi có thể đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, vui vẻ trở về nhà.

Tất cả đều là ảo tưởng, mơ quá đẹp sẽ không thành sự thật.

Mà sự thật luôn rất rất bất ngờ, khiến người ta không kịp trở tay.

Có lẽ tình huống thê thảm này cũng có dấu hiệu từ trước rồi, chỉ trách tôi quá ngu dốt.

Bắt đầu từ lúc anh ta trở thành stylist của Bùi Na, bởi vì gương mặt có thể đánh bại 90% nam minh tinh trong giới giải trí của anh ta, bởi vì Bùi Na đều dính lấy anh ta như hình với bóng cho dù là ăn cơm hay đóng phim, bởi vì đủ loại thêm mắm dặm muối của paparazzi cho nên scandal của anh với cô ta chưa bao giờ dừng lại.

Tôi nghĩ Bùi Na tuyệt đối là cố tình, ai mà không biết cô ta đã ngấp nghé Cá Voi từ lâu rồi chứ.

Nhưng từ trước đến giờ tôi không bao giờ coi những lời đồn đãi vô căn cứ trong giới giải trí là thật, bởi vì anh ta nói chúng đều là giả, cho nên tôi càng cho rằng chúng là giả.

Có điều ngày lâu tháng dài, có lẽ giả đến thế nào đi nữa cũng có thể biến thành thật, huống chi còn là hai người sớm chiều làm việc gần nhau. E rằng hai người bọn họ đã âm thầm nảy sinh tình cảm từ thời đại học rồi, chỉ là đứa ngốc như tôi không nhìn ra, vẫn cho rằng anh ta chính là Liễu Hạ Huệ thời hiện đại, chỉ động lòng với một mình tôi, còn Bùi Na có giở trò gì cũng vô dụng.

“Anh xin lỗi.” Anh ta ôm lấy tôi, lẩm bẩm lặp lại ba chữ này.

Tôi đang khóc đến không thở được, làm gì còn tâm trí nào tranh luận với anh ta nên cứ để anh ta ôm như vậy mà khóc không ngừng được, còn khóc tới vô cùng thảm thiết.

Cuối cùng khóc đến mệt rồi, tôi cố gắng đẩy tay anh ta ra, ngọ nguậy đứng dậy.

Tôi ổn định lại cảm xúc của mình, tiếp tục trừng mắt nhìn anh ta.

Mỗi lần tôi tức giận đều thích trừng người khác, bởi vì mắt tôi to, lúc trợn tròn mắt lên, phần lòng trắng có thể tạo cho tôi ảo tưởng rằng mình vô cùng có khí thế. Đó là lời Hàn Khanh nói vậy, mà nhiều lần thực tế đã chứng minh lời nói này của cô ấy rất chính xác.


Bởi vì mỗi lần chỉ cần tôi trừng mắt nhìn mà không nói gì, Cá Voi đều không biết phải làm sao, sau đó sẽ đầu hàng vô điều kiện.

Tôi cố gắng trừng mắt nhìn anh ta, tôi nghĩ nếu mắt tôi to hơn một chút nữa thì tròng mắt có khi sẽ bị tôi trừng rơi ra ngoài rồi. Nhưng lần này cho dù tôi dùng cách này thì anh ta cũng chỉ im lặng nhìn tôi, đôi mắt trong veo như nước của anh ta lúc này cũng đang ửng đỏ, giống như anh ta cũng vừa khóc một trận.

Mà trong ánh mắt đó lộ ra bi thương không thể nói thành lời cùng với sự áy náy day dứt.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như thế này ở anh ta, giống như một đứa trẻ vô tình phạm phải một lỗi lầm không thể nào sửa chữa nhưng không thể không gánh vác trách nhiệm. Anh ta cứ nhìn tôi với ánh mắt đáng thương như vậy, nhìn đến mức tôi muốn hận anh ta cũng không hận được.

Tôi đang đợi anh ta giải thích, nhưng anh ta chỉ biết nói mỗi từ “xin lỗi”.

“Hai người đã như vậy từ trước rồi tại sao không nói rõ với em, là sợ em sẽ quấn lấy anh không buông sao? Em là loại người đê tiện như vậy sao?” Rốt cuộc tôi không nhịn nổi nữa, nói: “Ngay cả chuyện kết hôn cũng là người khác nói cho em biết, anh còn định giấu em đến lúc nào? Hay là do họ Bùi kia cảm thấy chơi đùa em như vậy rất thoải mái?”

Anh ta lắc đầu, biểu cảm vô cùng đau đớn.

Nhưng tôi thật sự không thể tin được anh ta vừa mới phản bội tôi mà không có một chút dấu hiệu nào.

Ba ngày trước, chúng tôi còn vừa nấu cháo điện thoại hơn một tiếng đồng hồ, lại còn là nấu cháo điện thoại đường dài quốc tế. Nói chuyện xong tắt máy, nợ vài trăm tệ tiền cước còn khiến tôi đau lòng mất nửa ngày cơ mà. Có điều chúng tôi nói toàn là chuyện chính, nói về những chuyện quan trọng như chụp ảnh cưới, tiệc rượu,… Tổ chức hôn lễ là một việc rất rườm rà, cần phải lên kế hoạch sơ bộ từ trước mới được.

Anh ta còn nói, hai ngày sau về nước sẽ cho tôi một hôn lễ hoàn hảo nhất.

Anh ta không phải là loại người biết nói dối, thế mà bây giờ lại lừa dối tôi như vậy.

Người đàn ông cao lớn tuấn tú trước mắt tôi, cái thái độ nhận sai gần như là hèn nhát của anh ta lại cũng đang nhắc nhở tôi rằng lần này anh ta thật sự phạm lỗi rồi, không thể cứu vớt, cũng không thể quay lại.

Đang giữa mùa hè nhưng lòng tôi lại nguội lạnh một mảng, giống như vừa rơi vào một vực băng, rét lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, vấn vít mịt mù, nhanh chóng khiến tôi lạnh khắp người, sau đó kéo cả thể xác và tâm hồn tôi chìm xuống đáy vực.

Nếu sự thật đã là như vậy, níu giữ thế nào đi nữa cũng là uổng công. Hơn nữa, thua người không thua trận, Diệp Ngưng Tố, nếu mày có khí phách thì đừng có cầu xin anh ta! Tôi không ngừng cảnh cáo mình trong lòng, lặng lẽ đưa tay ra sau lưng, nắm chặt đến mức hơi run lên.

Tôi hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Anh có thể đi rồi.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

“Tôi nói, anh có thể đi rồi.” Tôi lặp lại một lần, ngước mắt nhìn lên, nói: “Sao, chẳng lẽ còn muốn tôi phải làm trái lương tâm, chúc phúc hai người mấy câu sao? Tuy rằng cô ta lên chức thành công, tuy nhiên tiểu tam lên làm chính thất, có danh chính ngôn thuận như thế nào đi nữa cũng là tiểu tam! Bà đây không phải dạng Bạch Liên Hoa, không cao thượng được như vậy!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.