Nhật Ký Cướp Hôn

Chương 15: C15: Đây gọi là tán tỉnh đấy biết không



Tôi kinh ngạc sững sờ trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy ánh mắt vừa rồi có điểm gì đó là lạ, lời nói ra cũng rất bất thường, nào có ai ép người khác không cho phép sợ anh ta chứ… Kỳ lạ, quá sức kỳ lạ, cảm giác rất không ổn nha.

Thế là tôi vội vàng rút kim tiêm, trốn thoát khỏi bệnh viện.

Hành động đó đã chọc anh ta nổi giận… Và phương pháp trừng phạt tôi chính là không để tôi nghỉ ngơi thật tốt.

Vào những ngày tôi nghỉ phép, anh ta lại không ngừng chạy tới quấy rối tôi, mỗi lần đến còn mua thật nhiều đồ ăn ngon dụ dỗ, sau đó lại làm giống như mình là chủ nhà, ngồi trên sô pha nhỏ ở phòng khách, cướp điều khiển tivi của tôi để xem kênh tài chính và kinh tế, xu thế cổ phiếu gì gì đấy mà tôi nghe chẳng hiểu gì cả!

Mới đầu tôi còn dùng khuôn mặt tươi cười đón tiếp, thế nhưng rất nhanh đã không thể duy trì được nữa.

Tôi dùng lời vô cùng nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tổng giám đốc, tôi muốn ngủ bù nên không thể tiếp đãi anh được.”

Vậy mà anh ta lại có thể mặt dày đáp: “Em cứ ngủ đi, tôi sẽ chỉnh âm thanh TV nhỏ lại…”

Tôi cắn răng tiến vào phòng ngủ, không quên khóa trái cửa. Qua một lúc lâu, tôi cho là anh ta đã đi nhưng ai ngờ vừa mở cửa lại vẫn thấy núi Thái Sơn kia đang sừng sững ngồi trên ghế sô pha.

Thật sự làm người ta không thể nhịn được nữa mà!

Tôi rất muốn nói: “Tổng giám đốc, anh không có việc gì làm mà chạy tới nhà cấp dưới, vậy thì sao không đi tìm vợ của anh đi?”

Lại thêm con nhỏ Hàn Khanh mặt dày kia nữa, tan làm trở về gọi đồ ăn thì thôi đi, còn nhiệt tình mời gọi tổng giám đốc ở lại ăn cơm, thật đúng là không biết xấu hổ! Thế là trước bàn ăn, tôi ngẩng đầu lên liền bắt gặp cảnh tượng lãnh đạo từng lên giường với nhỏ bạn thân bây giờ đã kết hôn đang trò chuyện vui vẻ với con nhỏ bạn thân không có liêm sỉ ấy, bữa cơm này còn muốn ăn nữa không hả?

Mặc dù không quá thông minh, làm việc luôn qua loa, con người thì mơ mơ màng màng nhưng tôi vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn. Tên Sở Mộ Phàm này tuyệt đối không phải người lương thiện, nói không chừng đang có ý đồ xấu gì đấy. Có điều tôi cũng không rõ ràng lắm, mặc dù anh ta từng nói thích tôi, nhưng từ sau khi kết hôn, anh ta cũng không có biểu hiện gì với tôi nữa.

Nếu nói anh ta chỉ là cấp trên đơn thuần cũng không đúng, làm gì có ông chủ nào mà quan tâm nhân viên đến như vậy, không có việc gì còn tự mình chạy tới tận nhà thăm, huống chi tôi chỉ là một trợ lý nho nhỏ, chưa có cống hiến gì lớn cho công ty. Còn nếu anh ta muốn sử dụng quy tắc ngầm, vậy nhất định sẽ không án binh bất động thế này. Vậy nếu đã không có ý kia với tôi, thì tại sao còn phải quan tâm tôi đến thế?

Có ý đồ đen tối thì cứ việc trực tiếp thông báo một tiếng đi, để tôi còn từ chức. Ngược lại nếu không có ý nghĩ gì thì làm ơn yên phận làm cấp trên cho tôi nhờ.

Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao bản thân lại chán ghét anh ta như vậy rồi, người đàn ông này căn bản không hành động theo lẽ thường, hoàn toàn khiến người ta không dự đoán được!

Mà không biết mắc chứng gì, gần đây tôi cứ nhìn thấy anh ta là mí mắt liền giật không ngừng, mắt trái giật xong lại tới mắt phải. Trực giác cho tôi biết bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh lạnh nhạt kia của anh ta chắc chắn đang cất giấu âm mưu gì đó không để cho ai biết. Thế nhưng anh ta đối với tôi vẫn thân thiết mà lại tôn trọng như cũ nên càng làm cho tôi thấp thỏm lo âu.


Cũng may hôm qua anh ta đi công tác ở Bắc Kinh, nghe nói tổng bộ bên kia xảy ra chuyện lớn gì đấy, nên chắc sẽ không trở về ngay được, chức vụ của anh ta ở công ty bên này sẽ do chị Lý toàn quyền phụ trách. Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người như được giải thoát khỏi lo sợ bất an.

Chị Lý quản lý, mọi chuyện bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, tôi từ tốn chạy báo cáo số liệu trong chốc lát thì đứng dậy đi vệ sinh.

Đang ngồi trên bồn cầu chơi Angry Birds thì tôi chợt nghe tiếng nói của mấy cô gái bên ngoài truyền đến, hấp dẫn lực chú ý của tôi chính là bên trong câu chuyện còn nhắc đến tên tôi.

Tôi lập tức muốn che đậy những âm thanh này theo bản năng, bởi vì biết chắc chắn là họ đang nói xấu mình.

Đây là kinh nghiệm đúc kết được sau ba năm học đại học và những chuỗi ngày thay đổi từ công việc này đến công việc khác, lần nào tôi rời đi mà không nhờ công lao của mấy lời đồn đại nhảm nhí này.

Mỗi lần được tuyển vào công ty, bất kể được phân đến bộ phận nào, ngành nghề nào, quan hệ của tôi với đồng nghiệp trong công ty đều như được quy định sẵn, không hề thay đổi. Nam thì nhiệt tình hỗ trợ, nữ thì thờ ơ không để ý tới, hai ba ngày sau lập tức có lời bàn tán, nói tôi nhờ ngoại hình xinh đẹp nên mới được tuyển vào công ty, tôi chỉ là một cái bình hoa di động.

Cái này cũng coi như không có gì, dù sao vẻ ngoài bắt mắt cũng là một lợi thế, tìm việc làm tương đối dễ dàng hơn, cho nên tôi cũng không thèm phản bác. Thế nhưng, dáng dấp tốt không đồng nghĩa với chuyện tôi sẽ dan díu với người khác, dựa vào đâu mà nói tôi là hồ ly tinh thế hả? Tôi làm việc rất khuôn phép, mặc dù năng lực không quá xuất chúng nhưng tự mình kiếm sống cũng không có vấn đề gì, cần gì phải đi quyến rũ ông chủ cơ chứ?

Rõ ràng là bọn họ cố ý quấy rối tôi, ok?

Nghĩ đến những cấp trên khốn nạn có ý đồ xấu xa kia, tôi lại nổi lên một bụng lửa giận. Đưa văn kiện qua thì tranh thủ sờ sờ tay tôi, không có việc gì cũng vỗ vỗ vai tôi, sau đó cái miệng hôi thối còn tiến tới gần, nở nụ cười ghê tởm hỏi: “Tiểu Diệp à, tối nay có rảnh không…”

Mỗi lần như vậy, tôi đều hận không thể cầm bình xịt cay phun thẳng vào mắt lão ta!

Ấn tượng rõ nét nhất là tên đầu hói quản lý chi nhánh, vừa thấy tôi con mắt ông ta lập tức sáng ngời, nước miếng chảy chảy nói: “Wow… ngoại hình của em thật giống Angela Baby!”

“Là ai thế?”

“Bạn gái của Huỳnh Hiểu Minh đấy, tên tiếng Trung là Dương Dĩnh, đẹp tuyệt trần, ngoại hình của em rất giống cô ấy, à không, thậm chí còn xinh đẹp hơn ấy chứ!” Gã ta vừa nói vừa kéo tay tôi, ánh mắt tràn đầy đói khát, như thể muốn ăn tôi ngay lập tức: “Tôi chính là fan cuồng của cô ấy, một người xinh đẹp như vậy, đúng là tiện nghi cho tên họ Huỳnh kia, chậc chậc, công nhận giống thật…”

Ông ta lớn tuổi như vậy mà còn học bọn trẻ theo đuổi thần tượng, tính cách cũng thật trẻ trung nhỉ!

Có điều chuyện không nên nói thì đã nói, chân không nên động cũng đã quăng ra một cước!


Thế là tôi bỏ việc ngay trong ngày đầu tiên đi làm, lập nên kỷ lục thời gian làm việc ngắn nhất trong lịch sử, hai tiếng rưỡi.

Đương nhiên cũng có ông chủ không phải sói háo sắc, nhưng tôi vẫn không trụ lâu được như cũ, cũng nhờ vào công lao của một số đồng nghiệp nữ ban tặng.

Mặc kệ mọi người có thừa nhận hay không, nhưng bất cứ công ty nào cũng sẽ tồn tại một đám người nhiều chuyện như vậy, không có chuyện gì thì bịa chuyện nói huyên thuyên, còn rất thích chơi trò bầy đàn công kích cá nhân.

Cụ thể cá nhân kia chính tôi đây, nam đồng nghiệp vừa nói chuyện với tôi một câu, thì lập tức sẽ trở thành tôi quyến rũ người khác trước mặt mọi người. Ông chủ bảo tôi đến văn phòng thì nói tôi lén lút mê hoặc người khác. Hình tượng của tôi qua miệng bọn họ trở nên vô cùng lợi hại, chỉ vài phút thôi đã có thể khiến đàn ông điên đảo tâm hồn.

Lời đồn không ngừng được đổi mới và nâng cấp, thế nên bạn gái của đồng nghiệp thì liên tục đến công ty đưa cơm hợp tình yêu, còn vợ của sếp thì mời tôi ra nói chuyện… Vì vậy nên tôi từ chức. Thời điểm ôm vật dụng cá nhân rời khỏi công ty, sẽ luôn có người giả vờ đến an ủi, sau đó lại hé miệng cười trộm trên nỗi đau của người khác.

Khi đó tôi thật sự muốn lớn tiếng chất vấn mấy bà tám đó, hỏi xem họ làm như vậy có thấy vui không. Nếu vui thì để tôi cũng trêu chọc mấy người nhé, có phải mấy người cũng ao ước được ghen tị như thế không? Chẳng lẽ tâm lý của phụ nữ Trung Quốc đều vặn vẹo vậy sao? Dung mạo là do ba mẹ ban cho, ngoại hình đẹp cũng đâu phải lỗi của tôi, chẳng lẽ muốn tôi tự rạch lên mặt mình hai đường, hủy đi vẻ đẹp này thì các người mới vừa lòng à?

Chính lúc tức giận khó nhịn thì tôi chợt nghe giọng nói của Vương Tiểu Bí truyền đến, cô ta nói: “Ngoại hình của Diệp Ngưng Tố đúng là đẹp thật đấy, nhất là cặp mắt kia, vừa to lại vừa sáng, mặc dù mắt tôi cũng đẹp nhưng lại không được long lanh được như người ta, thật là ao ước quá đi.”

Sau đó liền có một cô gái đáp lời: “Người ta là vẻ đẹp trời sinh, có ao ước cũng vô dụng, không biết cô ấy là người thế nào nhỉ?”

“Có hơi ngớ ngẩn, không biết là thật hay giả vờ, nhưng chắc là ngốc thật đấy, bởi vì cô ấy xử lý công việc tổng giám đốc giao đều không trôi chảy.” Lời khái quát của Vương Tiểu Bí khiến tôi thật đau lòng.

Sau đó lại nghe cô ta nói tiếp: “Có điều tôi lại rất có thiện cảm với cô ấy, không giả tạo, không nịnh bợ, lần trước ở phòng giải lao, tôi không cẩn thận làm đổ chén nước nóng lên người cô ấy, vậy mà cô ấy còn híp mắt cười hỏi tôi có bị bỏng không nữa.”

“Tôi cũng cảm thấy cô ấy là một người tốt.” Cô gái kia tiếp lời: “Mặc dù bình thường không có giao tiếp với nhau, nhưng mỗi lần chạm mặt cô ấy đều chào hỏi tôi rất lịch sự. Với lại, mấy hôm trước tôi còn nghe nói cô ấy vì làm việc quá sức mà té xỉu ở văn phòng nữa.”

“Có điều tôi thấy cô ấy cũng quá thật thà đi, lớn lên đẹp như thế còn đi làm trợ lý quèn làm gì, cả ngày phải vất vả. Ha ha… Nếu đổi lại là tôi, tôi đã tùy tiện lấy một đại gia, làm phu nhân nhà giàu sảng khoái tự tại hơn nhiều. Cho nên mới nói cô gái này thật ngốc, ông chủ đẹp trai cực phẩm như vậy mà còn không tìm cách quyến rũ, lại để người ta kết hôn mất rồi.”

“Thôi đi đi, đừng tám chuyện nữa, trang điểm xong thì nhanh ra ngoài tiếp tục bận rộn đi kìa.” Vương Tiểu Bí đột nhiên hạ giọng: “Mặc dù tổng giám đốc không có ở đây, nhưng chị Lý cũng phải phải người dễ tính đâu đấy, đi thôi, đi thôi.”

Một lúc sau bên ngoài đã trở nên yên tĩnh, nhưng tôi vẫn ngồi y nguyên trên bồn cầu.


Bỏ qua phần cho rằng tôi giả ngu, thì đây là lần đầu tiên có nữ đồng nghiệp khen ngợi sau lưng tôi, nói nhìn tôi rất có thiện cảm, còn nói tôi rất cố gắng trong công việc, những điều này thật sự quá ngoài ý muốn. Trong lòng tôi không khỏi nổi lên một trận vui vẻ, rốt cuộc cũng có người biết nhìn hàng rồi, ha ha!

Trở lại văn phòng, tôi nhịn không được kể cho chị Lý nghe chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh.

Tôi bỏ một viên ô mai vào trong miệng, cảm thán: “Hôm nay thật là vui quá đi!” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp
2. Tinh Cầu Cô Độc
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Một Đường Siêu Sao
=====================================

“Được người ta khen vài câu đã vui đến như vậy rồi, em cũng quá dễ thỏa mãn rồi đó.” Chị Lý khinh bỉ nói.

“Chị Lý, vậy chị cảm thấy em là người thế nào? Ngoài việc dễ thỏa mãn ra.” Tôi tràn đầy phấn khởi, ánh mắt nóng bỏng ra hiệu: “Mau lên mau lên, nhanh khen em hai câu đi.”

“Tay chân vụng về, có chút ngớ ngẩn, không có việc gì cũng vui vẻ được.”

Có cần phải làm tổn thương tôi như thế không, tôi dùng ánh mắt đáng thương cầu xin: “Lẽ nào không có ưu điểm nào sao? Ví dụ như ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lễ phép chẳng hạn.”

Chị ấy ngừng công việc trong tay, suy nghĩ một chút mới mở miệng: “Ngẫm lại, em cũng không phải không có ưu điểm.”

“Em biết mà, chị mau nói đi!” Tôi kích động thúc giục.

“Em có thể chọc cho tổng giám đốc vui vẻ.”

Cái gì chứ? Đây mà gọi là ưu điểm sao? Tôi vuốt vuốt phần tóc trước trán, buồn rầu nói: “Ưu điểm mà là vậy sao? Chọc Sở Mộ Phàm vui vẻ? Sao em lại không phát hiện mình có chức năng này vậy nhỉ…”

“Em không nhìn ra à?” Chị Lý mở to mắt hỏi lại.

“Nhìn ra cái gì?” Tôi lại mịt mờ thắc mắc.

Chị ấy đột nhiên trợn trắng mắt, rống lên với tôi: “Bởi vậy mới nói em ngốc, chuyện rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn ra! Em lớn đến thế này rồi mà con mắt dùng để làm gì hả? Làm ơn tinh ý một chút đi, nếu không thì ra xã hội làm việc thế nào, về nhà trồng trọt còn sướng hơn đấy!”


Tôi đen mặt nghe chị ấy mắng té tát bên tai.

“Mọi người đều biết, Sở tổng là một nam thần đẹp trai lãnh khốc lại nhiều tiền. Dạng doanh nhân thành đạt như thế này đương nhiên sẽ có rất nhiều người theo đuổi, nhưng không một người nào có thể tới gần anh ta. Chị chưa từng thấy anh ta đặc biệt chú ý đến ai cả, không có bạn gái, cũng không có bạn trai, nên khiến cho chị ngay đến cả giới tính thật sự của anh ta cũng không xác định được.”

“Vì thế?”

“Vì thế khi em vừa đến, chị lập tức phát hiện ra sự khác biệt.”

Chị Lý nhìn thoáng qua tôi tiếp tục miệt thị: “Kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, chiêu mộ biết bao nhiêu phụ tá, cũng không có người nào làm quá một tháng, hết lần này đến lần khác đều như vậy, chỉ có duy nhất em là ngoại lệ. Đương nhiên, quả thật em và các cô ấy không giống nhau, những cô nàng kia đều là cùng một loại thích đóng vai lẳng lơ quyến rũ, tất cả đều muốn câu hồn cấp trên, nên Sở tổng rất phản cảm. Có lần anh ta còn bởi vì mùi nước hoa trên người cô gái kia quá nồng mà đuổi việc người ta luôn đấy.”

“Cho nên em mới nói em có ưu điểm mà, an phận thủ thường.” Tôi đắc ý khoe khoang.

“Có ưu điểm cái rắm! Em nhìn xem cách em ăn mặc đi này, lúc nào cũng là trang phục công sở đơn điệu, em cũng nên học hỏi một ít thẩm mỹ của Vương Tiểu Bí đi, mặc váy hở lưng để làm mọi người sáng mắt, còn có thể câu hồn tổng giám đốc. Em thật sự là quá lỗi thời rồi đấy, làm uổng phí đường cong trời cho!”

“Đi làm thì phải ăn mặc nghiêm túc chứ, với lại tổng giám đốc đã kết hôn rồi mà, nếu em mặc đẹp để quyến rũ anh ta, nói không chừng vợ anh ra sẽ lột da em ra mất.” Tôi lập tức phản bác.

“Tối thiểu em cũng nên mặc đẹp một chút, như vậy trong lòng cũng vui vẻ hơn. Với lại, tổng giám đốc coi trọng năng lực, chọn người hiền tài. Cho nên dù Vương Tiểu Bí mỗi ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy, miễn đừng chọc tới anh ta, hoàn thành công việc tương đối xuất sắc, thì Sở tổng vẫn coi trọng em ấy đấy thôi. Ngược lại là em đó nha, chị thấy em đúng là trợ lý kém cỏi nhất luôn đấy, so với những cô nàng õng ẹo kia còn không bằng, vậy mà có thể trụ được đến bây giờ…”

“Em kém cỏi như vậy thật sao…” Tôi nhịn không được nói chen vào.

“Đừng ngắt lời! Nghe chị nói này, nếu phạm sai lầm, Sở tổng tuyệt đối sẽ không cho người ta cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời, hình thức trừng phạt của anh ta chỉ có một, đó chính là sa thải. Mà em nhìn lại mình đi, có chuyện nào xử lý lưu loát chưa?”

“Nhưng anh ta cũng phạt em làm cái này, cái kia mà.”

“Anh ta đùa em chơi thôi, cái đấy người ta gọi là tán tỉnh, hiểu chưa?”

“Chị Lý, chị đừng nói bậy bạ nha, tổng giám đốc đã kết hôn rồi.”

“Đây cũng là chuyện khiến chị phân vân nhất, lúc đầu rõ ràng chị nhìn thấy Sở tổng chọc ghẹo em rất vui kia mà, mỗi lần nhìn em, ánh mắt anh ta sâu thẳm như đáy biển Thái Bình Dương vậy, hẳn là rất thích em. Không ngờ nửa đường lại lòi ra một cô vợ, thật không hiểu nổi anh ta nghĩ gì.”

“Không hiểu thì cứ cho qua đi.” Nghĩ tới Sở Mộ Phàm, tôi cũng rất đau đầu: “Khó có khi tên ôn thần này vắng mặt, chúng ta có thể ngừng đề cập tới anh ta được không…”

“Có thể.” Ánh mắt chị Lý sáng ngời, ngón tay chỉ vào một chồng văn kiện lớn trên bàn: “Đến đây, sắp xếp lại mấy thứ này giúp chị đi.”

Tôi lấy lòng cười cười: “Hay là chúng ta lại tiếp tục tám chuyện về Sở tổng đi…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.