Nhật Ký Cướp Hôn

Chương 23: C23: Chính là muốn bắt nạt em



Thời điểm tỉnh lại, trước mắt tôi là một màu đen kịt, thế nhưng vẫn nhận ra bản thân đang ngủ ở trên giường.

Tôi ho khan một tiếng, chợt thấy cổ họng khô rát, cảm giác lồ ng ngực giống như bị lửa thiêu, khát nước vô cùng, đầu cũng rất đau, nhưng ít nhất tinh thần cũng đã tỉnh táo trở lại.

Tôi vừa định đứng dậy mò tìm công tắc đèn thì đột nhiên trong bóng tối có người lên tiếng hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

Sau một tiếng “tách”, đèn sáng lên, tôi nhìn thấy người đang nằm sát bên cạnh mình là Sở Mộ Phàm.

“Sao anh lại ở trên giường của tôi?!”

“Bác gái không muốn tôi ngủ ở ghế sô pha.”

Cái lý do gì vậy chứ! Tôi hằm hằm nhìn anh ta quát: “Đi xuống!”

Anh ta vẫn không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt nhìn tôi hỏi: “Khát à? Có muốn uống một chút nước không?”

Nghe anh ta nhắc tới nước, tôi mới sực nhớ mình đang vô cùng khát nước. Không đợi tôi trả lời, anh ta đã đứng dậy đi rót nước.

“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy ly, vừa uống vừa dò xét anh ta.

Sở Mộ Phàm bất đắc dĩ cười cười: “Không có quần áo để thay, nên tôi mượn của ba em.”

Hèn chi tôi lại nhìn quen mắt đến thế, có điều áo sơ mi trắng này mặc trên người anh ta lại rất đẹp, trong khi ba già mặc vào lại không có cảm giác mỹ mạo được như vậy.

Uống xong nước, tôi thấy anh ta không có ý định rời đi nên tôi đành hạ lệnh tiễn khách: “Thật xin lỗi, tôi muốn đi ngủ, phiền anh có thể đi ra chỗ khác được không?”

Vậy mà chẳng những người này lờ đi lời nói của tôi mà còn cười híp mắt hỏi: “Em có biết dáng vẻ đi đứng khi uống say của mình như thế nào không? Giống như một con robot bị rỉ sét đang đi dạo trên vũ trụ vậy.” Nói xong lời này, anh ta còn vô cùng tự nhiên nằm lại trên giường như chỗ không người.

“Ngồi dậy!” Tôi đẩy đẩy anh ta, lại bị anh ta trở tay áp đảo trên giường.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tôi tức đến thở hổn hển.

“Không muốn làm gì cả.” Sắc mặt anh ta bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Có điều tốt nhất em hãy ngoan ngoãn đi ngủ đi, nếu không tôi không thể đảm bảo mình sẽ làm gì đâu!”


Dứt lời, tôi cảm thấy khí lạnh tỏa ra từ người anh ta, lạnh lẽo thấu xương như muốn đóng băng không khí chung quanh ngay lập tức. Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, gương mặt không chút cảm xúc. Đúng vậy, dáng vẻ hiện tại mới thật sự là Sở Mộ Phàm.

Tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, nỗi sợ hãi quen thuộc lại trỗi dậy trong lòng.

Tôi rút tay về, im lặng quay lưng đi, vẫn không quên nhích về phía bên kia một chút.

Một ngày này, tôi nói cái gì cũng không lại Sở Mộ Phạm, còn phải diễn kịch trước mặt ba mẹ với anh ta. Trong khi anh sắm vai người con rể ngoan hiền lễ độ khiến cho cả người lẫn động vật đều yêu mến, vậy mà khi giả vờ mệt mỏi rồi thì lại xé rách mặt nạ cho tôi nhìn.

Anh ta là sếp lớn, lật tay trời nắng, trở tay trời mưa, trên thế gian có việc gì anh ta không làm được, nếu anh đã muốn chơi trò trở mặt bi3n thái này, đến ngay cả nhân cách cũng có thể phân liệt hoàn toàn như vậy, thì ai dám chống lại ý của anh ta, ai mà đấu nổi với anh ta chứ?

Tôi lẳng lặng nằm nghiêng người, nước mắt ấm ức lặng lẽ tuôn rơi.

Sau một hồi trầm mặc, tôi chợt nghe thấy giọng nói của anh ta: “Tố Tố, xin lỗi em.”

Nước mắt vẫn tiếp tục ứa ra như hai dòng sông nhỏ, lặng lẽ nhỏ giọt xuống gối nằm, thấm ướt cả một mảng, tôi khẽ nhúc nhích rồi lại tiếp tục khóc, dường như muốn trút hết mọi uất ức tích tụ suốt hai ngày qua ra ngoài hết thì mới dừng lại được.

Vì bận khóc nên tôi không còn tâm trí để nói chuyện. Đến khi anh ta đặt tay lên vai tôi, lúc này tôi mới mở miệng: “Tôi không phải Tố Tố.”

Vốn không ai gọi tôi là Tố Tố cả, mặc dù bên trong tên của tôi có chữ này, nhưng mọi người đều gọi tôi là Diệp Tử, hoặc số khác thì gọi là Diệp Ngưng Tố.

Tay anh ta cứng lại, rồi rời khỏi vai tôi.

“Em chán ghét tôi đến vậy sao?” Giọng anh ta trầm thấp vang lên.

Tôi không biết phải trả lời thế nào, đáp án hiển nhiên là khẳng định, biết rồi còn cố hỏi.

Anh ta cười khổ một tiếng, tựa như biết được câu hỏi của mình có bao nhiêu ngu ngốc.

Sau đó, anh ta lại hỏi một vấn đề ngu ngốc khác: “Vì sao em cứ không muốn lấy tôi như vậy?”

Tôi quyết định học theo sự ngu ngốc của anh ta, hỏi ngược lại: “Vậy vì sao anh cứ muốn cưới tôi?”


“Bởi vì tôi muốn như vậy.”

Tôi không phục, quay người giằng co với anh ta: “Thế nhưng tại sao lại như vậy? Lý do là gì?”

Vẻ mặt Sở Mộ Phàm chợt sững sờ, chạm tay vào mặt tôi nói: “Em khóc à…”

Tôi gỡ tay anh ta ra, tự mình lau nước mắt, nỗi ấm ức chất chứa trong lòng cuối cùng cũng bộc phát hoàn toàn.

“Vì sao anh cứ luôn tìm cách chèn ép tôi, tôi chọc tới anh khi nào chứ?” Tôi nức nở kể lể: “Từ ngày vào công ty đến giờ, anh cứ xoay tôi như chong chóng, lúc thì đối xử tốt với tôi, khi thì hung dữ với tôi, lúc thì dịu dàng, khi thì trở nên đáng sợ. Vậy rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh? Anh như vậy rất dễ khiến người ta áp lực có biết không hả?”

Anh ta bất ngờ một chút rồi lại còn cười: “Mỗi lần nhìn gương mặt ngốc ngốc của em thì tôi lại muốn bắt nạt.”

Anh mới ngốc, cả nhà anh mới ngốc! Tôi gào thét trong lòng nhưng cuối cùng vẫn không dám mắng ra ngoài.

Anh ta bỗng nhiên nhích lại gần, đôi mắt thâm tình nhìn tôi, chậm rãi hỏi: “Em có biết tôi đã chờ em gả cho tôi bao lâu rồi không?”

“Chúng ta mới quen biết được bao lâu chứ?” Tôi lập tức phản bác: “Cứ coi như anh yêu tôi thì cũng không nên bức hôn người khác như vậy, huống hồ chi tình yêu là thứ không đáng tin cậy. Tựa như tôi và Cá Voi, chúng tôi yêu nhau tận năm năm, cuối cùng anh ta vẫn đi yêu người khác. Hiện tại anh liều mạng muốn kết hôn với tôi, lỡ như bỗng nhiên một ngày nào đó không còn cảm giác nữa, chẳng lẽ lúc đó lại ép tôi ly hôn hay sao?”

Vừa nhắc đến Cá Voi, trái tim tôi lại bắt đầu đau đớn, nước mắt không tự chủ tuôn rơi như mưa.

“Anh có biết cảm giác rất thích rất yêu một người hay không?” Tôi kéo góc áo anh ta, nghẹn ngào hỏi: “Là loại cảm giác yêu đến không thể kiềm chế, cho dù người đó không yêu anh, cho dù người đó phản bội anh, cho dù người đó chỉ thương hại anh, anh vẫn cứ yêu người đó yêu đến đau lòng, anh đã từng có loại cảm giác này chưa?”

Anh ta nhìn tôi, trầm mặc rất lâu mới trả lời: “Có.”

“Vậy anh hãy buông tha cho tôi đi.” Tôi tiếp tục nghẹn ngào: “Nếu như anh đã từng có loại cảm giác này, nhất định sẽ thấu hiểu sự đau khổ của tôi. Người tôi yêu là Cá Voi, và sẽ mãi mãi là như thế, mặc kệ quá khứ, hiện tại hay tương lai, tôi vẫn không nghĩ sẽ lại yêu người khác. Điều này đối với anh là không công bằng nên chúng ta đừng kết hôn được không? Coi như tôi cầu xin anh.”

Sở Mộ Phàm không nói lời nào, cứ một mực yên lặng nhìn tôi.

Ngay tại lúc tôi tưởng rằng lần cầu khẩn này lại phí công vô ích thì kỳ tích đã xuất hiện.

Anh ta bỗng nhiên ngồi dậy, đưa lưng về phía tôi nói: “Em thắng.”


“Cái gì?”

“Tôi nói em thắng rồi, tôi buông tay.”

Tôi tưởng lỗ tai mình nghe nhầm, vội vàng đứng lên xác nhận lại: “Anh nói là, anh sẽ không kết hôn với tôi nữa?”

“Đúng, tôi sẽ hủy bỏ hôn lễ.” Anh ta xuống giường, trên mặt không có biểu cảm: “Tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách, em cũng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai chúng ta đi hủy bỏ giấy đăng ký kết hôn.”

Quả thực không thể tin được, tnhất thời tôi vừa mừng vừa sợ, sau khi lấy tay lau khô nước mắt, tôi mới chợt cảm thấy mình cực kỳ bi tráng và anh dũng. Những tưởng tôi đã không còn cơ hội xoay chuyển trong trận chiến khó khăn và đầy gian khổ này, vậy mà cuối cùng lại bất ngờ giành được thắng lợi.

Đi tới cửa, Sở Mộ Phạm đột nhiên dừng bước chân: “Tôi chịu thua là do nước mắt của em thôi đấy.”

Bóng lưng vốn cao lớn hờ hững của anh ta, thời khắc này dường như lại có chút cô đơn và bất đắc dĩ.

Sau đó, anh ta ra ngoài rồi đóng cửa, để lại mình tôi ngẩn người nhìn chằm chằm cánh cửa.

Bại bởi nước mắt của tôi sao? Sớm biết anh ta không chịu được chiêu này, thì hôm qua ở cục dân chính tôi đã khóc bù lu bù loa lên rồi, vậy sẽ không cần lao tâm lao lực cả một ngày như thế. Có điều bất luận thế nào, chuyện ầm ĩ này cũng kết thúc kịp thời, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy như hoàn toàn trút được gánh nặng ở trong lòng.

Tuy nhiên nhớ lại dáng vẻ anh ta nhìn tôi khi nãy, cùng với những lời anh ta đã nói, có lẽ anh ta cũng không đến nỗi xấu xa như tôi đã nghĩ, ít nhất tôi có thể khẳng định một chuyện, anh ta nghiêm túc với tôi.

Chỉ tiếc, tôi không có tâm trí để đáp lại sự nghiêm túc ấy.

Ngày hôm sau, tôi ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

Không đi làm sáng sớm đúng là thiên đường, loài người có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh.

Ba già đang đứng ở ban công tập Thái Cực Quyền, thấy tôi dậy thì vui vẻ tắt radio, cười tủm tỉm chạy vào phòng bếp, một lúc sau bưng ra một tô cháo rau củ nóng hôi hổi. Tôi vừa ăn vừa quan sát xung quanh, chỉ thấy ba già ở nhà một mình.

Biết tôi thắc mắc, ba già lập tức giải đáp: “Mẹ con đi chợ mua thức ăn từ sớm rồi, bà ấy nói đi chợ sớm thì mới mua được thực phẩm tươi ngon, giữa trưa trở về sẽ nấu cho các con một bữa tiệc lớn. Còn con rể thì bảo có việc nên về trước, nói con dậy thì gọi điện thoại cho cậu ấy.”

Tôi “ừm” một tiếng, vội vàng ăn xong cháo trong tô.

Thừa dịp ba già lại đến ban công tập Thái Cực Quyền, tôi gọi điện thoại cho Sở Mộ Phàm, hẹn mười giờ rưỡi gặp ở cửa cục dân chính, tôi phải trở lại căn phòng nhỏ của mình để lấy đầy đủ các loại giấy tờ. Lúc ra cửa, ba già còn nhiều lần căn dặn, nhớ bảo con rể giữa trưa tới dùng cơm.

Tôi gật đầu đáp ứng, nhìn vẻ mặt vui vẻ mong chờ của ba, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Ba mẹ à, thật xin lỗi, lại khiến hai người không vui rồi.

Tôi vừa lấy giấy chứng nhận cẩn thận bỏ vào trong túi xách thì điện thoại đột nhiên vang lên, là tên phản bội Đường Phỉ.


“Khách sạn Tinh Duyệt, nhanh tới đây đi.”

“Mời tao ăn cơm à? Tao nhớ hôm nay mặt trời đâu có mọc ở hướng tây đâu nhỉ.”

“Là họp lớp, đừng nói mày quên rồi nha? Mọi người hầu như đều có mặt đông đủ, mày mau tới đây đi.” Thì ra là chuyện này, Đường Phỉ không nhắc tôi cũng thực sự quên béng đi mất.

“Hôm nay tao có việc, không đi được.” Tôi bình thản đáp.

“Không được, mày nhất định phải tới!” Giọng cô ấy đột nhiên trở nên sắc bén: “Diệp đại mỹ nhân à, tốt nghiệp đã lâu mà mọi người vẫn không thấy bóng dáng của mày, mỗi lần tụ họp đều không đi, mày đúng là không cho đám bạn cũ tụi tao mặt mũi mà!”

Cô ấy hạ giọng tiếp tục nói: “Tao lấy thân phận chị dâu ra lệnh cho mày ngay lập tức lăn tới đây cho tao!” Ngay sau đó tôi còn nghe một trận cười ồn ào của đám bạn yêu quái trong điện thoại.

Rơi vào đường cùng, tôi đành phải bắt taxi đi khách sạn trước, nếu không lộ mặt, đám bạn yêu quái này nhất định sẽ không chịu để yên. Trên xe, tôi gửi tin nhắn cho Sở Mộ Phàm, kể ra đây là lần đầu tiên tôi gửi tin nhắn cho anh ta: “Tôi có chút chuyện, có thể chờ tôi một chút không?”

Anh ta chỉ nhắn lại bốn chữ: “Không thành vấn đề.”

Vì để đảm bảo, tôi lại nhắn thêm một tin: “Anh sẽ không hối hận chứ?”

“Sẽ không.”

Nhìn thấy hai chữ này, trong lòng tôi xem như an tâm, nhưng tôi vẫn hối tài xế lái nhanh một chút.

Vừa đến khách sạn, tôi lập tức nhìn thấy một cảnh tượng hoa đua khoe sắc.

Cái gì mà họp mặt đại học, tình bạn gắn bó keo sơn, đây rõ ràng là một trận chiến nam so tiền, nữ so chồng đây mà.

Ngồi chỗ này không đến mười phút tôi đã thấy không chịu nổi, chung quanh đều líu ríu nào là chồng tao thương tao thế này thế kia, nào là bạn trai cô ấy lại chia tay cô ấy lần nữa, nào là gần đây sao không thấy trai của mày, không phải chạy theo người khác rồi chứ, ha ha…

Toàn là những thứ vớ va vớ vẩn mà cũng dám lấy ra khoe khoang, trong lòng tôi lén lút tự nhủ, các cô gái à, cuộc sống của mấy người ngoại trừ đàn ông ra thì không còn hứng thú với thứ gì khác nữa à?

Đang nghĩ ngợi thì ngọn lửa hóng chuyện đã cháy lan đến chỗ của tôi.

Đầu tiên là một bà chị trong đám bạn không biết vô tình hay cố ý nói: “Này, gần đây tôi nghe nói Cá Voi và Bùi Na chuẩn bị kết hôn, không biết có phải thật hay không…”

“Là thật.” Tôi vô cảm trả lời: “Chúng tôi chia tay rồi.”

Trái tim tôi bắt đầu vặn vẹo thành hình hài méo mó, đã sớm biết chạy không khỏi một kiếp này mà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.