Nhớ năm đó, cặp đôi tôi và Cá Voi đã khiến không biết bao nhiêu cô gái phải ao ước ghen tỵ, suýt chút nữa còn lấy hình nhân thế mạng ám chết tôi. Hiện tại tâm nguyện của các cô ấy rốt cuộc cũng đạt được, khẳng định đã sớm kìm nén một bụng ý nghĩ xấu xa mà mừng thầm.
“Ồ, thật thế sao?” Một bạn học đang dựa vào trong ngực chồng cô ta hờn dỗi lên tiếng: “Tôi còn tưởng paparazzi viết lung tung, nhưng tôi nhớ tình cảm của cậu và Cá Voi năm đó rất tốt cơ mà, khiến ai thấy cũng ao ước, sao mới mấy năm không gặp lại đột nhiên chia tay rồi?”
“Đúng vậy đúng vậy, tất cả mọi người đều thắc mắc, thời điểm thấy tin tức tôi cũng không tin, nhắn tin hỏi thăm mà cậu không trả lời, chúng tôi ai cũng lo lắng cho cậu, sợ cậu chịu không được đả kích lại nghĩ quẩn…”
“Có điều cậu cũng đừng để trong lòng quá lâu, đàn ông mà, nếu không gặp được người chân thành thì chỉ có thể nói mình kém may mắn, đi một ngày đàng học một sàng khôn mà.”
“Lúc đầu tôi còn tính giới thiệu một người tốt cho cậu, là bạn thân của anh trai tôi, nhưng nghĩ đến cậu từng là Diệp đại mỹ nhân vang danh một phương, nếu ngoại hình không đẹp như Cá Voi nên tôi chẳng dám manh động. Nhỡ may đến lúc đó cậu không thèm liếc mắt lấy một cái thì ngượng ngùng lắm. Em nói đúng không, ông xã?”
Trong lời nói của cô ta tràn ngập sự trào phúng và mỉa mai, rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Đây mới chính là bạn học “tốt” thật sự. Thời điểm bạn sống tốt thì không ai quan tâm tới, bạn vừa xảy ra chuyện thì lập tức xuất hiện, tầng tầng lớp lớp vây lấy bạn ân cần hỏi han, giả vờ quan tâm như thể bạn và bọn họ thân thiết lắm.
Có điều chút chuyện nhỏ này tôi vẫn ứng phó được, mấy người đó đều nói sự thật đả kích người khác, hôm nay nếu không khiến tôi thể hiện ra một chút khó chịu thì trong lòng mấy người này sẽ không được cân bằng. Tôi cố nặn ra gương mặt cười bình thản, không kiêu ngạo cũng không tự ti nói: “Cám ơn các cậu đã quan tâm.”
Đúng lúc này, Đường Phỉ vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh bỗng nhiên mượn di động của tôi, nói là điện thoại của mình hết pin. Tôi cũng không để ý nhiều, nên đưa di động cho cô ấy, sau đó lại tiếp tục nghe các bạn học “tốt bụng” an ủi.
“Anh ta nói anh ta đang ở công ty, nhưng lát nữa sẽ tới ngay.”
Thời điểm trả lại điện thoại cho tôi, Đường Phỉ nói không đầu không đuôi.
“Ai? Bạn trai mày à?” Tôi hỏi lại.
“Dĩ nhiên không phải, trai của tao đi công tác rồi, là chồng mày đấy!”
Chồng mày, cô ấy nói ra hai chữ này còn đặc biệt nhấn mạnh và nâng cao âm lượng.
Mọi người cùng đồng loạt im lặng, ngay sau đó là một trần ồn ào dâng lên như thủy triều.
“Thật hay giả? Cậu có chồng rồi à? Lúc nào thế? Sao vừa rồi không nghe cậu nhắc tới? Không lừa tụi này đó chứ?” Hàng loạt câu hỏi liên tục dồn tới khiến đầu tôi muốn nổ tung, vậy mà Đường Phỉ còn thay tôi khoe khoang các kiểu, nào là chồng cậu ấy cũng chính là ông chủ của cậu ấy, nào là anh ấy đẹp trai đến mức khiến người ta ghen tị, vân vân mây mây…
“Mày đang làm cái quái gì thế?” Tôi lôi Đường Phỉ từ trong đám đông ra chất vấn.
“Cho mày nở mày nở mặt.” Cô ấy cắn răng thấp giọng nói: “Giờ tao mới biết vì sao họp mặt lần này bọn nó lại một hai bắt tao phải gọi mày tới. Trước kia mày không tới cũng chẳng ai nhắc, còn bây giờ Hàn Khanh cũng không tới nhưng không ai quan tâm, thì ra là do tiêu điểm đều tập trung trên người mày. Đám phụ nữ này đều đang ghen tỵ với mày, trong lời nói tràn ngập gai nhọn đâm chết người, từng đứa đều xấu bụng như nhau, còn tự mặc định mày mẹ nó vẫn FA đấy.”
“Cho dù là vậy mày cũng không nên để Sở Mộ Phàm tham gia vào chuyện này, tao và anh ta đã nói rõ ràng mọi chuyện với nhau, nếu không phải vì cái buổi họp mặt nhảm nhí này thì tao đã được giải phóng rồi. Bây giờ mày lại để anh ta dính líu tới, không phải càng khiến tao thêm phiền phức sao?”
“Tao mặc kệ.” Đường Phỉ hiên ngang nói: “Tao không thích tụi nó làm vậy, không chèn ép một chút thì khó chịu lắm!” Nói xong, cô ấy lại cười gian chen vào bên trong cuộc trò chuyện, mọi người đương nhiên sẽ không bỏ qua người trong cuộc là tôi, la hét ầm ĩ đòi tôi kể tường tận sự việc.
Tôi không biết phải nói gì, Đường Phỉ liền nháy mắt với tôi, tôi lại nhìn đến gương mặt biểu lộ rõ ràng không tin của mọi người, không ngừng hỏi hôn lễ tổ chức ở đâu, khi nào, tại sao không mời những bạn học cũ này uống rượu mừng? Đừng nói lại tùy tiện tìm đại một người qua đường Giáp nào đó để lừa gạt tụi này đó nhé…
Nghe xong những lời này ngọn lửa nhỏ trong lòng tôi đột nhiên bùng cháy, tôi nhẹ nhàng nói: “Việc này à, vào đêm thất tịch chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn, chồng của tôi rất trầm tính nên không thích rêu rao khắp nơi. Có điều hôn lễ sẽ được cử hành vào trung thu này, chỉ vài ngày nữa là tới rồi, lúc đó hoan nghênh mọi người đến chung vui…”
Thời khắc này, ai thèm quản mẹ nó gả cho ai, bà mẹ nó, nở mày nở mặt trước đi rồi tính.
“Thật xin lỗi, tôi tới muộn.” Đột nhiên có giọng nói của ai đó vang lên ở cửa ra vào.
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn qua, tôi chợt nghe được có người hít vào một ngụm khí lạnh.
Âu phục của Sở Mộ Phạm lúc nào cũng phẳng phiu, khí thế lúc nào cũng hiên ngang, quan trọng nhất là vẻ tuấn lãng nghiêm nghị của anh ta, cùng với giọng nói lúc nào cũng khách khí nhưng lại không có tình cảm và lạnh lùng xa cách kia nữa.
Thời khắc anh ta đứng ở nơi đó nhìn về phía chúng tôi, không nói lời nào, vẻ mặt không biểu cảm, nhưng loại khí thế khiến người khác không dám nhìn thẳng vẫn không giảm đi chút nào. Lúc này đây, tôi lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc cái loại ánh mắt coi thường nhân loại đó, khí chất lạnh lùng nghiêm trang đó, tác phong độc lập tự chủ đó chỉ thuộc về duy nhất một người, người đó tên là Sở Mộ Phàm.
Nói tóm lại, tổng giám đốc của tôi lại khiến chúng sinh kinh diễm một lần nữa.
Anh ta nhìn chúng tôi trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt lạnh nhạt kia giống như Thượng Đế đang nhìn loài người ngu xuẩn ở trần gian, không đúng, là giống như anh ta đang tìm kiếm thứ gì đó trong đám loài người tầm thường này.
Ánh mắt Thượng Đế rơi xuống trên người tôi, sau đó khóe miệng hiện lên một ý cười nhạt: “Tố Tố.” Nói xong, dưới ánh mắt chăm chú dõi theo của mọi người, anh ta chậm rãi đi về phía tôi.
Mà giờ khắc này, nội tâm tôi không khỏi bổ sung thêm một câu, khi anh ta nhẹ nhàng gọi một tiếng “Tố Tố” kia đã khiến cả người tôi như muốn tan chảy.
“Anh, anh tới rồi.” Tôi lại bắt đầu líu lưỡi.
Anh ta cười cười, đưa tay vuốt vuốt tóc tôi: “Họp mặt bạn bè mà sao không gọi anh?” Âm thanh này, giọng điệu này, tôi lập tức cảm thấy như có cơn gió xuân thổi qua.
Tôi cười cười xin lỗi: “Thấy anh bận bịu chuyện công ty nên…”
“Cho dù công việc quan trọng đến đâu, cũng không quan trọng bằng em.” Anh ta đột nhiên chuyển ánh mắt về phía mọi người, giọng điệu cưng chiều và bất đắc dĩ: “Haiz, Tố Tố nhà tôi lúc nào cũng vậy cả, làm phiền mọi người rồi.”
Vừa nghe anh ta nói xong, ngay cả tôi cũng phải há hốc mồm.
Tuy nhiên nhìn biểu cảm si ngốc của đám người này, bỗng chốc tôi thấy khoái trá vô cùng, cảm giác hư vinh và thành tựu cùng nhau ập tới, tình thế đã được đảo ngược trong tích tắc, thật sự phải đội ơn tổng giám đốc đại nhân!
Sau khi Sở Mộ Phàm tùy tiện viện một lý do, rồi ân cần đưa tôi rời đi, tôi vẫn không quên quay đầu lại mỉm cười, nhìn gương mặt tràn đầy ghen tỵ và ngượng ngùng của đám yêu nhền nhện kia, trong lòng tôi thực sảng khoái, ha ha.
Ra khỏi khách sạn, tôi vẫn còn đắm chìm trong cảm giác thắng lợi. Vừa ngẩng đầu đã thấy, Sở Mộ Phàm đang đứng bên cạnh xe, lạnh lùng nhìn tôi.
Trong nháy mắt, trái tim tôi lập tức trở lại lồ ng ngực, suy nghĩ cũng được kéo về hiện thực.
“Lên xe.” Mặt anh ta không biểu cảm, mở cửa xe ra lệnh: “Nếu không muốn lần này đi vô ích thì tốt nhất em hãy nhanh lên xe.” .
Đúng ha, tôi tự gõ đầu mình, đã tới giờ này có lẽ người ở cơ quan cũng gần tan làm rồi. Khi vừa bò lên xe đã nghe giọng nói lạnh lùng của anh ta truyền tới: “Thắt dây an toàn.”
Sau đó xe tựa như ngựa hoang mất cương, lao vùn vụt trên đường.
“Sao anh lại chạy nhanh như thế?” Ta kinh hoảng hô lên, đây rõ ràng là đang đua xe mà.
Sở Mộ Phàm nghiêng đầu liếc tôi một cái, vẫn tiếp tục nhấn ga.
Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến nhiệt độ trong xe bỗng chốc hạ xuống âm, trên người tôi lập tức nổi lên vô số da gà, tôi liền ngậm miệng không dám nói thêm gì nữa. Dù sao cũng bởi vì tôi mà để lỡ chính sự, còn hại anh ta phải hùa theo tôi diễn kịch, anh ta tức giận cũng phải thôi.
Nhưng cũng không cần trút giận lên chiếc xe như thế chứ, tốc độ này nhanh tựa tia chớp, nếu không phải có cửa chặn lại, nói không chừng tôi đã sớm văng ra mất rồi. Tôi lại nhìn nửa bên gương mặt thâm thúy đẹp mắt của Sở Mộ Phàm, từ đầu đến cuối vẫn lạnh băng như tượng đá, đây là muốn cùng dắt tay nhau lên thiên đường à?
Có tòa núi băng như anh ta, trong xe thậm chí không cần trang bị máy điều hòa luôn đấy. Tôi ngồi trầm mặc, bắt đầu tự đả thông tư tưởng của mình. Thôi quên đi, dù sao qua hôm nay, tôi và anh ta cũng là anh đi đường anh tôi đi đường tôi, không còn một chút liên quan nào nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm, nhưng không biết tại sao, nhẹ nhõm qua đi thì lại bắt đầu thấy mất mát. Từ nay về sau, tôi sẽ không còn lại vợ trên danh nghĩa của anh ta nữa, mà anh ta cũng không còn là lãnh đạo trực tiếp của tôi, hai người sẽ trở lại quỹ đạo vốn có của mình, như vậy sẽ không còn gặp lại nhau nữa phải không?
Nhìn suy nghĩ lung tung của tôi đi này, có thể rời xa ngọn núi băng lớn, à không, nói chính xác hơn là ngọn núi băng kiêm luôn chức năng của núi lửa, thỉnh thoảng sẽ phun trào một cách khó hiểu, khiến người ta cảm nhận sự dày vò của băng và lửa cùng nhau tra tấn. Đáng lẽ tôi nên vui mừng mới phải!
Nhưng không đợi tôi kịp vui mừng, điện thoại đã bất thình lình vang lên, làm tôi giật cả mình.
Là ba già gọi tới, có lẽ để hối chúng tôi về nhà ăn cơm, một khi lão mẹ đã ra tay làm bữa cơm này, hẳn là sẽ dọn cả bữa tiệc Mãn Hán lên bàn. Mà giờ phút này tôi không còn tâm trí để thèm thuồng những món ăn ngon đó nữa, mà chỉ đang phân vân không biết làm sao để giải thích với ba mẹ đây. Nếu trực tiếp ăn ngay nói thật, không biết mẹ già có tức giận đến mức lật bàn luôn hay không?
Tôi thấp thỏm nhận điện thoại: “Ba?”
Nửa phút sau, chiếc xe đang chạy tốc độ cao đột nhiên dừng lại, di động của tôi nện vào cửa sổ xe một cái, đập ra một vết nứt trắng xóa đáng thương.
Mẹ già xảy ra tai nạn xe cộ.
Tôi như bị ai đó cầm gậy hung hăng đập vào đầu một cái, toàn bộ thế giới đều quay cuồng,
Thời điểm tôi xông vào hành lang bệnh viện, mọi thứ chung quanh đều biến thành những cảnh quay chậm, tựa như cảnh diễn tình cảm trong phim truyền hình. Bên ngoài phòng cấp cứu, y tá bác sĩ vội vàng lui tới, mà ba già thì đang sa sầm ngồi trên bằng ghế, vẻ mặt kinh ngạc và khủng hoảng, không biết phải làm sao.
Đó là một loại biểu cảm bị sốc cực độ, thậm chí khi nhìn thấy tôi, ông cũng không có phản ứng, khuôn mặt vẫn cứ đờ đẫn. Đã lớn từng tuổi này, đây là này đầu tiên tôi nhìn thấy ba mình như vậy, trong chớp mắt, một tia hi vọng không xảy ra chuyện gì của tôi bỗng chốc cũng rơi xuống vách núi, loại cảm giác khủng hoảng như tận thế xảy ra lập tức đánh úp tới.
Tôi quỳ xuống mặt đất lạnh buốt, cảm giác như trời sập.
Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy tôi, tôi nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Sở Mộ Phàm truyền tới: “Đừng hoảng hốt.”
Đừng hoảng hốt, sao có thể không hoảng hốt chứ? Người nằm bên trong đó là mẹ của tôi cơ mà!
Tôi giống như con rối đơ máy đứng hình vài giây, rồi đột nhiên phát điên, nhắm ngay cửa phòng cấp cứu đã trở nên mơ hồ trong tầm mắt, dùng hết sức lực toàn thân xông thẳng tới.
Sở Mộ Phàm lập tức ngăn cản tôi lại, tôi quơ quào tứ chi gào to: “Mau buông ra, mẹ tôi đang ở bên trong! Để tôi vào, mau để tôi vào!”
Tiếng kêu cuồng loạn của tôi đã khuấy động cả hành lang yên tĩnh, rất nhanh liền có bác sĩ và y tá đến xem chuyện gì đang xảy ra, còn tôi thì vẫn điên cuồng cố chấp muốn vào trong phòng cấp cứu. Tôi nghe thấy vị bác sĩ vừa bị tôi đá một cước tức giận nói: “Tình huống của bệnh nhân rất nghiêm trọng, trong quá trình cấp cứu bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, hi vọng người nhà bệnh nhân đừng gây náo loạn!”