Tình hình rất nghiêm trọng, tính mạng có thể bị nguy hiểm bất cứ lúc nào, không thể để tình hình thêm loạn nữa.
Mỗi lời nói của bác sĩ như một nhát dao sắc bén, cứ cứa từng nhát từng nhát một vào tim tôi đến ứa máu. Sức lực cả người tôi đột nhiên bị rút cạn, tôi mềm nhũn ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng, lăn xuống gò má rồi rơi xuống đất, tôi nghe thấy mình đang thì thào van xin: “Làm ơn, cho tôi vào trong đi mà, để tôi đi vào trong…”
Thấy tôi không còn vùng vẫy nữa, anh ta buông hai tay đang ôm lấy eo tôi ra, ngồi xổm xuống cùng tôi, sau đó kéo tôi vào lòng rồi ôm chặt lấy tôi, đầu tôi tựa vào bờ vai rộng lớn của anh ta, nước mắt rơi xuống bờ vai anh ta.
Tôi nghe thấy anh ta nói: “Ngoan nào, nghe lời bác sĩ.”
Những lời nói của anh ta như liều thuốc an thần khiến tôi dần bình tâm lại.
Được Sở Mộ Phàm đỡ ngồi xuống ghế, ba tôi lặng lẽ nhìn tôi, vẻ mặt vẫn có chút gì đó mất mát.
“Ba…” Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.
Mẹ già nhà tôi xảy ra chuyện rồi, tôi không nghĩ lúc này không ai có thể lo lắng hay buồn bã hơn ba tôi.
Tôi nhìn vào đôi bàn tay đang run rẩy và vẻ mặt mệt mỏi, sa sút của ba mà lòng tôi chợt run lên. Không, bây giờ tuyệt đối không phải lúc để chúng tôi ôm mặt khóc lóc. Mẹ già nhà tôi còn đang trong cơn nguy kịch, bây giờ tôi là chỗ dựa tinh thần duy nhất của ba, tôi phải phấn chấn lên để đồng hành cùng ông ấy vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Tôi nắm tay ba tôi, tuy tay tôi cũng đang run nhưng ít nhất nó cũng khiến ba cảm nhận được sự vững chãi của tôi. Tôi khàn giọng nói: “Mẹ sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu, nhất định.” Tôi vừa nói vừa siết chặt bàn tay lạnh ngắt của ba, mong ông bình tĩnh lại và lấy lại được tinh thần như tôi.
Mặc dù câu này chưa nói hết nhưng nước mắt tôi đã trào ra một cách khó tin.
Ba nhìn tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi sững sờ, như thể thoát ra khỏi sự choáng váng vậy.
Ông cũng nắm lấy tay tôi thật chặt rồi lau nước mắt trên má cho tôi, cuối cùng vẻ mặt ông cũng thay đổi, ông nói: “Ừ, bà ấy sẽ không sao đâu, bà ấy là một người mạnh mẽ như vậy. Chỉ là một chiếc xe không thể đụng chết bà ấy…” Ông nói, mắt đỏ hoe.
Vào lúc này, một nhóm bác sĩ đột nhiên đi tới từ cuối hành lang, tôi biết người đàn ông đang được vây quanh ở giữa, chính là Phùng đại thiếu.
Từ xa tôi đã nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của cậu ta: “Tôi muốn thiết bị tốt nhất ở bệnh viện này, bác sĩ giỏi nhất, tóm lại là mọi thứ đều phải tốt nhất, nếu các người dám phạm sai lầm nào thì đừng hòng ở lại Giang Thành này nữa, tất cả các người chuẩn bị mà đi về quê làm ruộng càng sớm càng tốt đi!”
Nghe giọng điệu của Phùng đại thiếu và ánh mắt chỉ biết cam chịu của những người xung quanh, tôi cơ bản có thể xác định được ai là chủ tịch của cái bệnh viện tư nhân này rồi.
Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như cận kề cái chết cũng dịu đi một chút.
Các bác sĩ vội vàng tiến vào phòng cấp cứu, tôi nhanh chóng nhân cơ hội chen vào bên trong, vừa chen đến cửa liền bị y tá ở bên trong đẩy ra ngoài, Phùng thiếu kéo tôi lại, nói: “Đừng xông vào phòng cấp cứu. Nếu ảnh hưởng đến việc chữa trị thì không tốt đâu.”
Thật ra tôi cũng hiểu đạo lí này nhưng tôi không thể điều khiển được đôi chân của mình, tôi muốn xem xem mẹ già nhà tôi rốt cuộc như thế nào rồi.
Ngồi xuống được một lúc thì một bác sĩ chạy ra khỏi phòng cấp cứu, mồ hôi nhễ nhại kêu: “Người thân, người thân là ai?”
Nhìn thấy máu loang ra trên găng tay và quần áo của anh ta, tôi lại bắt đầu hoảng sợ vì sợ rằng câu tiếp theo của anh ta sẽ nói là chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Anh ta hét lên: “Bệnh nhân bị thương bị gãy hai xương sườn bên dưới khoang trái. Rất may là không bị thương ở tim. Tuy nhiên, xuất huyết nội sọ rất nặng và tính mạng của bà ấy hiện tại rất nguy hiểm, phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức. Cần một người nhà ký tên! Nhanh lên!”
Vừa dứt lời, nhóm bác sĩ đã đẩy mẹ tôi ra.
Máu, toàn là máu, những vết máu lớn ở trên đầu, trên mặt và cánh tay của mẹ tôi cũng như trên tấm ga trải giường màu trắng, thật là khiến người nhìn vào không khỏi bị sốc. Tôi sững người ở đó, khi tôi phản ứng trở lại được thì bà ấy đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Tôi không có chứng sợ máu, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy như trời đất quay cuồng.
Hình như có người bên cạnh đỡ tôi sắp ngã xuống đất, tôi nghe ai đó nói bệnh nhân mất máu quá nhiều, tuy mới được truyền máu cấp cứu nhưng để đề phòng, đề nghị người nhà đi xét nghiệm máu ngay và chuẩn bị truyền máu bất cứ lúc nào.
Làm thế nào để lấy máu xét nghiệm, khi tôi ngồi lại trên ghế trước phòng mổ, tôi hoàn toàn không biết, vì não của tôi lúc đó căng lên, chính là kể từ lúc mẹ tôi bị đẩy ra và khắp nơi là những vết máu đỏ tươi. Cảnh tượng đó thật là khủng khiếp, tôi gần như không thể đối mặt với nó.
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Tôi nghe người bên cạnh nói, rồi đôi tay run rẩy của tôi được người đó giữ chặt. Tôi quay đầu nhìn Sở Mộ Phàm, đôi mắt sâu thẳm của anh ta cũng nhìn tôi, trong ánh mắt đó hiện lên sự kiên định.
Trong lòng tôi như lóe lên một tia hy vọng, tôi nhìn vào mắt anh ta, khó khăn gật đầu, anh ta nắm tay tôi và siết chặt một chút. Lúc này tôi mới khôi phục thần trí nhìn sang bên cạnh. Phùng đại thiếu nhíu chặt mày đang đi cùng với ba tôi để ký tên, còn ba tôi bên cạnh thì sắc mặt tái nhợt, giống như đột nhiên già đi mười tuổi vậy.
Phùng đại thiếu nhìn ba tôi và tôi, sau đó chậm rãi nói: “Chú, Diệp Tử, đừng lo lắng, ca phẫu thuật này là do bác sĩ giỏi nhất đảm nhiệm, dì tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Chúng ta chỉ cần bình tĩnh lại và chờ đợi. Cuộc phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công.”
Ngay cả khi có bác sĩ giỏi nhất, ai có thể đảm bảo ca mổ sẽ thành công 100% chứ. Nhưng sự an ủi của Phùng thiếu rất hữu ích vào lúc này, tôi chỉ có thể nhờ đó mà phấn chấn lên. Cũng may có Phùng thiếu ở đây, nếu không bệnh viện sẽ không coi trọng ca phẫu thuật này như vậy. Trong trường hợp này, có bác sĩ giỏi nhất thì khả năng thành công sẽ lớn nhất.
“Cảm ơn Phùng thiếu.” Tôi nói.
“Cảm ơn con khỉ ấy.” Cậu ta cau mày: “Diệp Tử, bà nói như vậy là coi tôi như người xa lại rồi, làm những điều này cho người nhà thì có gì phải cảm ơn chứ.”
Sau đó cậu ta đưa mắt nhìn sang một bên: “Lần trước Diệp Tử bị ốm, cảm ơn anh đã đưa cô ấy đến bệnh viện. Nhưng chuyện hôm nay là…” Cậu ta nhìn xuống rồi chăm chú nhìn Sở Mộ Phàm đang nắm chặt lấy tay tôi: “Anh không chỉ là cấp trên của cô ấy phải không?”
“Tôi là chồng của cô ấy.” Sở Mộ Phàm lạnh nhạt nói.
Trong mắt Phùng thiếu lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu ta nhìn tôi để xác minh: “Anh ta, anh ta nói cái gì vậy?”
Tôi ngẩn người, hoàn toàn không có sức lực đi giải thích việc này, so với mẹ tôi đang gặp nguy hiểm thì việc kết hôn hay không hoàn toàn không phải là vấn đề. Và ba tôi cũng ở đây, tôi không muốn ba bị đả kích lần nữa, chuyện này tôi sẽ nói kỹ càng lại với ông ấy sau.
Tôi khẽ gật đầu, thể hiện sự khẳng định.
Cậu ta ngạc nhiên nhìn tôi, há miệng có vẻ muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì thêm, đôi mắt cậu ta nhanh chóng mờ đi. Cậu ta ngồi ở một chỗ một lúc, sau đó, cậu ta đứng dậy nói: “Đều đói hết rồi phải không, tôi đi lấy gì đó cho mọi người ăn.”
Nói xong cậu ta đứng dậy, nhìn tôi một cái rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Tôi không thấy đói chút nào, tôi nghĩ ba cũng không nuốt không trôi nhưng cứ để cậu ta đi thôi, dù sao thì phẫu thuật phải mất một lúc nữa mới xong. Bầu không khí ở đây quá u uất và buồn tẻ, thà để cậu ta đi ra ngoài hít thở không khí.
Đồ ăn mua về, quả nhiên không ai ăn cả, thậm chí Phùng thiếu cũng không ăn. Sau đó, ba mẹ cậu ta cũng chạy đến và hỏi tôi một cách lo lắng rằng chuyện gì đã xảy ra và tại sao lại xảy ra một vụ tai nạn xe. Thật ra tôi cũng không biết, nghe tin mẹ tôi bị tai nạn là tôi đã chết lặng người, không còn nghe rõ điều gì nữa.
Đến lúc hai người họ hỏi, ba tôi mới mở miệng giải thích.
Sau khi mẹ tôi mua sắm xong, đi ra khỏi chợ thì bị một chiếc xe tải chở đầy khoai tây tông vào. Chiếc xe tải tông vào mẹ tôi quay xe định tẩu thoát nhưng đã bị ban quản lý chợ của thành phố chặn lại, bây giờ tên đó đã bị đưa về đồn rồi. Còn mẹ tôi cũng được đội quản lý đô thị đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Nhờ họ mà tôi thay đổi thành kiến trong lòng mình. Quản lý đô thị không phải toàn kẻ bạo ngược chỉ biết đánh người bán hàng rong, đập phá quán xá, suy cho cùng thì trên đời vẫn còn nhiều người tốt lắm.
Ông cụ nhà họ Phùng dù sao cũng là một người từng trải, ông nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi nghe thấy ông ấy vỗ vai ba mình nói: “Lão Diệp đừng lo lắng quá, bà ấy mệnh lớn, hơn nữa, hôn sự của Diệp Tử vẫn còn dang dở. Bà ấy tuyệt đối sẽ không có thời gian để đến gặp Diêm Vương đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Dì Phùng nói theo: “Sáng sớm hôm nay cô ấy gọi điện cho tôi, nói rằng con gái đã sắp kết hôn rồi, con rể rất hiểu chuyện, còn rất xuất sắc. Cô ấy còn nói mặc một chiếc váy thật đẹp trong đám cưới của con gái. Cô ấy nói một hồi lâu, còn cười “ha ha” vui vẻ, lúc đầu tôi còn tưởng rằng cô ấy đang mơ nữa, hồi lâu mới biết đó là sự thật.”
Tôi lắng nghe những gì dì ấy nói, nhớ lại dáng vẻ hạnh phúc ngày hôm qua của mẹ mình, trong ngực tôi đột nhiên có một cơn đau quặn.
“Diệp Tử, người bên cạnh con là…?” Dì Phùng ngẩng đầu hỏi.
Tôi ậm ừ, bà ấy liền nói: “Khó trách là mẹ con lại vui vẻ như vậy, cậu trai nhìn nhìn không tồi đấy. Con cứ yên tâm đi Diệp Tử, với tính cách của mẹ con, nếu không đi khoe khoang khoa trương một vòng trong đám cưới của con thì bà ấy tuyệt đối sẽ không rời đi… ” Bà ấy đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt cũng rơi xuống.
“Mẹ thật là, mẹ đừng làm loạn thêm nữa, đang an ủi người khác mà lại khiến chính mình khóc…” Phùng thiếu bước tới, tuy là đang nói lời trách móc nhưng không nghe ra một chút giọng điệu trách cứ nào.
Dì càng khóc càng lớn hơn, không tài nào ngăn được. Phùng thiếu bất lực đành ôm lấy bà, liên tục vỗ lưng dỗ dành: “Mẹ, nín đi mà. Khóc trước mặt nhiều người như vậy chẳng nho nhã chút nào, ngoan, nếu không đợi đến khi dì phẫu thuật xong con sẽ nói cho dì ấy biết, đến lúc đó cứ rảnh là dì ấy sẽ cười mẹ đấy…”
Dì và mẹ tôi có giao tình rất thân, là bạn thân từ không biết năm nào cho đến giờ, tình cảm của họ chắc cũng thân thiết như tình cảm của tôi và Hàn Khanh nên tôi hoàn toàn hiểu được tâm trạng hiện tại của bà ấy. Tôi nghĩ nếu một ngày nào đó Hàn Khanh cũng nằm trong phòng mổ, chắc chắn tôi cũng sẽ khóc thét lên rất dữ dội.
Nhìn Phùng thiếu ân cần dỗ dành mẹ, trong lòng tôi thầm nghĩ, sau này mình cũng muốn có một đứa con trai, lỡ như có chuyện gì thì cũng có con trai dỗ dành chứ không như mẹ sinh ra tôi – một đứa con gái mà từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến bà ấy bớt lo lắng.
Nghĩ đến đây tôi cảm thấy trong lòng rất bứt rứt và ân hận, không kiềm được lại rơi nước mắt.
“Nhìn xem nhìn xem, mẹ khóc, Diệp Tử cũng khóc theo rồi.” Phùng thiếu nói với mẹ, không ngờ chiêu này thực sự có hiệu quả, bà ấy vội vàng lau nước mắt nói: “Diệp Tử, đừng khóc, dì không khóc nữa, con đừng khóc nữa.” Sau đó, bà ấy dứt khoát học tôi khóc trong im lặng.
Tôi muốn nói rằng, những giọt nước mắt này đôi khi là thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của bạn. Vì vậy, nếu nó muốn rơi xuống thì hãy để nó rơi xuống đi. Ít nhất tôi có thể làm gì đó ngoài việc chờ đợi.
Sở Mộ Phàm dường như biết được suy nghĩ của tôi, cũng không khuyên tôi, anh ta chỉ ôm tôi vào lòng, đầu tôi dựa vào vai anh ta, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo anh ta. Anh ta im lặng, chỉ là vẫn nắm chặt tay tôi như trước.
Trong đôi mắt ngấn lệ mông lung, tôi thấy vẻ mặt của ba trở nên bình tĩnh hơn khi có sự an ủi cổ vũ của ông cụ nhà họ Phùng. Còn dì Phùng được con trai dỗ dành cũng dần kìm được nước mắt. Toàn bộ hành lang trở nên vô cùng yên tĩnh, sáu người lẳng lặng chờ đợi, chờ tin mẹ tôi bình an vô sự.