“Không có dấu hiệu ngộ độc gì sao?” Lý Nguyên tuy có cảm giác mơ hồ như vậy nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
“Không.”
“Còn các loại thuốc khác?”
“Cũng không có, nói chung là người có thói quen tốt, sức khỏe tốt, ngoài vitamin ra thì cơ bản không uống thuốc gì cả, thói quen xấu nhất chỉ là hút thuốc lá thôi.”
“Vậy nguyên nhân cái chết của anh ta...”
“Chính là bị siết cổ chết, ngoài ra không có vết thương nào gây chết người cả, kể cả việc đại tiểu tiện không tự chủ cũng do nguyên nhân đó.” Cố Hinh Thụy giơ tay lên, có vẻ cô cũng hơi khó chấp nhận kết quả này.
“Hiếm thấy đấy.” Lý Nguyên đút tay vào túi đi loanh quanh hai vòng trong văn phòng của Cố Hinh Thụy, “Vậy việc khám nghiệm tử thi bây giờ coi như kết thúc rồi à?”
“Còn thế nào nữa? Trừ khi các anh có phát hiện mới, bình thường thì đã kết thúc rồi.” Tâm trạng Cố Hinh Thụy dường như đã qua, giọng điệu dịu đi nhiều.
“Gia đình Thiệu Bảo Ngũ đã đến nhận dạng thi thể chưa?”
“Đến rồi, từ sáng sớm đã tới, giờ đã về hết rồi.”
“Đưa tờ khai nhận dạng cho tôi xem.”
“Đây.” Cố Hinh Thụy với tay lấy một tập hồ sơ đưa cho Lý Nguyên.
Lý Nguyên lật ra xem: “Vợ anh ta à, Trần Quế Tiên, ừ?”
“Sao thế?”
“Người phụ nữ này có vẻ đặc biệt bình tĩnh phải không?”
“Sao anh biết?”
“Dù chữ viết bình thường nhưng nét bút khá trơn tru, không giống kiểu viết khi cảm xúc bị dao động. Hơn nữa giấy khô ráo, không có vết mồ hôi hay nước mắt, có nghĩa lúc viết người phụ nữ này khá bình tĩnh.”
“Không giống góa phụ vừa mới mất chồng à?”
“Ừ, tôi cảm thấy không giống.”
“Tôi cũng cảm thấy không giống, trông bình thản lắm. Nhìn qua một cái nói một tiếng ‘là anh ấy’, bảo ký tên là ký, ký xong là đi luôn. Không giống người quá đau buồn cũng không giống người quá vui mừng.”
“Ai đi cùng cô ta?”
“Con trai cô ấy, và phó tổng công ty của Thiệu Bảo Ngũ.”
“Hai người đó thế nào?”
“Con trai họ cũng đặc biệt lạnh lùng, còn ông phó tổng ban đầu cố tỏ ra oai vệ nhưng thấy hai mẹ con họ bình tĩnh quá nên cũng chẳng biểu diễn gì thêm.”
“Con trai và phó tổng của Thiệu Bảo Ngũ tên gì?”
“Họ nói ra rồi nhưng tôi không nhớ. Cố Hinh Thụy thở dài, “Gần đây trí nhớ của tôi càng ngày càng tệ.”
“Không sao, vậy chúng tôi đi trước đây.” Lý Nguyên nói rồi đi tới cửa.
“Kỳ Kỳ bây giờ thế nào rồi?” Cố Hinh Thụy quay đầu lại hỏi.
“Khá tốt, ăn ngủ bình thường.” Lý Nguyên nhìn cô, “Cô cứ đợi thêm hai ngày nữa đi, tôi gần đây không có thời gian quan tâm tới con bé.”
Cố Hinh Thụy gật gù nhẹ, Lý Nguyên đã cùng Đinh Hạo Trừng đi ra ngoài.
“Đi, tới nhà Thiệu Bảo Ngũ xem thử.”
“Tìm vợ anh ta trò chuyện à?”
“Còn có con trai nữa, thái độ của hai mẹ con họ thật thú vị.”
“Có cần tra cứu chuyện họ làm hôm qua không?”
“Không cần, bình tĩnh như vậy, khả năng là hung thủ không cao, tra cũng uổng công.”
“Vậy chúng ta đi...”
“Đừng hỏi lung tung nữa, tôi cũng chưa nghĩ ra sẽ hỏi gì, chỉ muốn nói chuyện với họ thôi.”
“Được rồi.” Tiểu Đinh tuy hoang mang nhưng đã quen.
Khu chung cư Lê Hoa Viên số 56 đường Dương Tử Giang tuy ở mức trung cấp nhưng hơi cao cấp, trong các chung cư cao cấp thì ở mức trung bình, là một khu chung cư ở vị trí trung gian. Địa chỉ nhà Trần Quế Tiên đăng ký là tòa nhà 5, căn 602. Lý Nguyên đi tới dưới tòa nhà bấm chuông cửa, loa đài phát ra giọng nam: “Ai đấy?”
“Cảnh sát thành phố, muốn tìm hiểu một số tình huống.” Lý Nguyên đặc biệt chú ý không nói to, tránh thu hút sự chú ý. Giọng nam không nói gì nữa, cửa tự động kêu lạch cạch một tiếng rồi mở. Lý Nguyên kéo cửa, bước vào thang máy lên tầng 6.
Khi họ bước ra thang máy, cửa 601 đã mở, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, vẻ mặt u ám đứng ở cửa: “Mời vào.” Mặc dù có vẻ không mấy nhiệt tình, nhưng ít nhất về mặt lễ nghi vẫn ổn.
Lý Nguyên và Tiểu Đinh bước vào trong, người đàn ông lập tức đóng cửa lại: “Xin mời ngồi.”
“Anh là...”
“Thiệu Tử Kiệt, Thiệu Bảo Ngũ là cha tôi.”
“Vậy Trần Quế Tiên là mẹ anh?”
“Đúng.”
“Bà ấy đâu?”
“Đang nghỉ ngơi trong phòng.”
“Có thể mời bà ấy ra đây để cùng trò chuyện được không?”
“Các anh cứ nói trực tiếp với tôi là được rồi.”
“Nhưng sáng nay đi nhận dạng là mẹ anh mà?”
“Đúng, nhưng bây giờ bà ấy đang nghỉ.” Giọng điệu Thiệu Tử Kiệt không thay đổi, khiến Lý Nguyên khó đoán suy nghĩ của anh.
“Vậy...” Lý Nguyên và Tiểu Đinh nhìn nhau, “Sáng nay anh cũng có mặt, về việc xảy ra với ba của anh, anh có manh mối gì không? Ai ghét ba anh đến mức phải giết ông ấy?” Thái độ Thiệu Tử Kiệt khiến Lý Nguyên không hài lòng, nên ông hỏi cũng không cần phải quan tâm cảm xúc đối phương nữa.
“Tôi rất khó nói, ông ấy cũng từng làm nhiều chuyện xấu, nên khó tránh khỏi có thù địch.”
“Có thể kể cụ thể không?” Lý Nguyên hỏi lịch sự, vừa hỏi vừa quan sát phản ứng đối phương.
“Rất khó nói.” Thiệu Tử Kiệt nhấn mạnh lại ba từ đó, “Chúng tôi đã lâu không gặp nhau, tôi cũng không biết tình hình hiện tại của ông ấy.”
“Đã lâu không gặp à?” Lý Nguyên thực ra không ngạc nhiên nhưng vẫn phải làm ra vẻ kinh ngạc, “Hai người là cha con mà?” ông muốn dùng câu hỏi thẳng thừng này kích động đối phương.
“Thì sao?” Khóe miệng Thiệu Tử Kiệt giật giật, có vẻ muốn cười lạnh, “Cha con cũng có nhiều kiểu.”
“Vậy mối quan hệ của hai người là kiểu nào?”
“Là kiểu rất xa cách.” Thiệu Tử Kiệt trả lời rất dứt khoát.
“Bố anh qua đời, có ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống của anh và mẹ anh?” Lý Nguyên cảm thấy không cần phải hỏi thêm, nên đổi chủ đề.
“Không có ảnh hưởng gì.”
“Chắc sẽ có di sản thừa kế chứ?”
“Không biết, có lẽ có.”
Lý Nguyên nghĩ thầm, câu này nói còn mơ hồ hơn cả “có thể có, có thể không”. “Hai người ở đây được bao lâu rồi?” ông nhìn xung quanh, có vẻ như đang tìm chuyện để nói.
“Mười năm rồi.”
“Không nghĩ đến việc chuyển nhà, sang căn lớn hơn, mới hơn à?”
“Quen rồi, không muốn chuyển.”
“Nghe nói ba anh có vài căn biệt thự...”
“Chúng tôi không liên quan.” Thiệu Tử Kiệt cắt ngang Lý Nguyên.
“Sức khỏe mẹ anh thế nào?”
“Vẫn ổn.” Thiệu Tử Kiệt nhìn Lý Nguyên, “Ông còn câu hỏi nào liên quan đến vụ án không?” Anh ta đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
“À không, chúng tôi cũng nên đi rồi. Chúng tôi sẽ quay lại vài ngày nữa, khi tình trạng sức khỏe mẹ anh cho phép, sẽ hỏi thêm bà ấy vài câu.”
“Cẩn thận khi ra về.” Thiệu Tử Kiệt đã có tư thế tiễn khách.
Trở lại xe, Tiểu Đinh nhăn mặt nổ máy rồi nói: “Người này, sao lại như vậy chứ?”
“Có vẻ như hắn không hài lòng với ba mình.” Lý Nguyên đẩy ghế ra sau cho thoải mái hơn, “Thiệu Bảo Ngũ dường như là một người cha thất bại.”
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
“Đến công ty họ.” Lý Nguyên ấn trán, có vẻ hơi buồn ngủ, “Ở nhà hỏi không ra gì, sang công ty xem có may mắn hơn không.”
“Vợ con Thiệu Bảo Ngũ có vẻ khá bất mãn với ông ta đấy.”
“Không chỉ bất mãn, anh có thấy trong nhà chỉ có ảnh hai mẹ con họ và ảnh họ chụp cùng người khác, hoàn toàn không có Thiệu Bảo Ngũ. Cả nhà giống như người xa lạ vậy, không muốn dính dáng gì tới ông ta, cũng không biết ông ta đã làm điều gì sai trái với họ.”
“Có phải ngoại tình không?”
“Chắc nghiêm trọng hơn, nếu chỉ ngoại tình thôi thì tôi nghĩ dù sao họ cũng phải tranh giành phần di sản.” Lý Nguyên đổi tư thế, ông thấy lưng không thoải mái.
“Vậy họ như thế...” Tiểu Đinh không vội đánh lái, muốn nghe Lý Nguyên đoán.
“Tôi thấy có lẽ là giữ khoảng cách, sợ bị Thiệu Bảo Ngũ liên lụy.”
“Nghiêm trọng đến mức đó sao? Thiệu Bảo Ngũ có thể làm được chuyện gì liên luỵ cả họ hàng à?”
“Không nhất thiết là tội phạm, có thể là chuyện khác.” Lý Nguyên ngáp dài, “Anh cứ lái đi, tôi nhắm mắt nghỉ một chút.”
Công ty truyền thông Lập Tín nằm ở tầng 8 đến 10 của tòa nhà Tinh Hà, họ lên tầng 8, xuất trình thẻ với cô gái tiếp tân, nói rõ ý định đến. Cô gái không dám chậm trễ, vội vàng cầm ống nghe điện thoại bàn, quay một số: “Alo, ông Thạch, có hai... hai cảnh sát tìm ông ạ.” Cúp máy, cô lại cẩn thận nói với Lý Nguyên và Tiểu Đinh: “Xin mời đợi chút, ông Thạch sẽ xuống ngay.”
“Ông Thạch của các người tên đầy đủ là gì vậy?” Lý Nguyên thấy cô gái e sợ, hơi áy náy, muốn trò chuyện vài câu để xua tan sự căng thẳng của cô.
“Thạch Kiện Sinh.” Giọng cô gái nhỏ dần.
“Thạch gì?” Lý Nguyên nghi ngờ mình nghe nhầm, vội hỏi lại.
“Thạch Kiện Sinh.” Cô gái có lẽ cũng nhận ra giọng mình quá nhỏ, cố gắng nâng âm lượng lên một chút.
Lòng Lý Nguyên chùng xuống, ông nhìn cô gái, cố tỏ ra thản nhiên: “Cô làm ở đây được bao lâu rồi?”
“Nửa năm...” Giọng cô gái lại nhỏ đi.
“À...” Lý Nguyên không nói thêm gì nữa, ông thấy một người đầu tóc đã lui về sau gáy đi tới.
“Hai anh là cảnh sát à?” Người này đeo đồng hồ vàng ở cổ tay trái, vòng hạt ở cổ tay phải, ngón cái phải đeo nhẫn vàng khảm ngọc, cổ đeo dây chuyền ngọc đen bóng do mồ hôi thấm, cái bụng to tròn tới tận ngón chân, đôi mắt nhỏ nấp sau gọng kính, nhìn từ trên xuống Lý Nguyên và Đinh Hạo Trừng.
“Đội trọng án, Ccarnh sát thành phố.” Lý Nguyên lắc lắc thẻ, “Đến tìm hiểu tình hình.”
Cô gái tiếp tân lập tức giới thiệu: “Đây là ông Thạch.” Lý Nguyên liếc nhìn cô, thấy cô vô thức nghiêng người về phía sau.
“Tôi đã đến sáng nay rồi, cũng không hỏi gì cả...” Người này nhăn mặt, có vẻ không mấy vui vẻ.
“Sáng là sáng, bây giờ là bây giờ.” Lý Nguyên cười tươi, muốn dùng vẻ thân thiện trên mặt để che đậy thái độ hống hách trong lời nói.
“Được thôi, Tiểu Đổng rót nước đi.”
“Vâng...” Cô gái trả lời nhẹ nhàng.
Thạch Kiện Sinh quay người dẫn Lý Nguyên vào trong, lúc này Lý Nguyên mới phát hiện ông ta để tóc còn lại rất dài, buộc cột ngựa.
Thạch Kiện Sinh đưa họ vào phòng khách, ra hiệu mời ngồi, rồi rút hộp thuốc lá, trước tiên lịch sự đưa tới trước mặt hai người. Thấy Lý Nguyên và Đinh Hạo Trừng từ chối, ông ta mới rút ra điếu thuốc cho mình: “Muốn tìm hiểu tình hình gì?” Thái độ hống hách khiến Lý Nguyên rất khó chịu, đồng thời Lý Nguyên cũng chú ý thấy, Thạch Kiện Sinh cầm hộp thuốc lá và cuộn thuốc lá đều bằng tay phải, tay trái hầu như không cử động.
“Liên quan đến vụ án của Thiệu Bảo Ngũ, chúng tôi muốn tìm hiểu mối quan hệ xã hội của ông ta thế nào.” Lý Nguyên cố ý gọi thẳng tên Thiệu Bảo Ngũ.
“Mối quan hệ xã hội của ông ấy cũng ổn, làm ăn khó tránh việc mắc oán với người khác.” Thạch Kiện Sinh rút bật lửa ra châm điếu thuốc, Tiểu Đổng mang ba cốc nước vào, Thạch Kiện Sinh nhìn cô một cái rồi không nói gì.
Lý Nguyên liên tục cảm ơn, cố gắng thể hiện thiện chí với Tiểu Đổng. Thấy Tiểu Đổng rời khỏi phòng, anh mới nhìn Thạch Kiện Sinh: “Cái chết kiểu này, không giống do mâu thuẫn trong làm ăn gây ra đâu.” Lúc này Lý Nguyên càng ghét Thạch Kiện Sinh, câu nói cũng càng thô lỗ.
“Vậy thì tôi không biết.” Thạch Kiện Sinh cũng cảm nhận được thái độ thù địch trong lời nói của Lý Nguyên, ông ta dùng tay phải cầm điếu thuốc cầm cốc trà lên uống một ngụm.
“Cánh tay trái ông sao vậy?” Lý Nguyên hỏi với ý xấu.
“À, bị trật một chút.” Thạch Kiện Sinh có vẻ bị chạm đến chỗ đau, giọng điệu hơi run.
“Liên quan đến cái chết của Thiệu Bảo Ngũ, ông có biết ai ghét ông ấy đến mức muốn giết ông ấy không?”
“Không.” Thạch Kiện Sinh liên tục lắc đầu, “Tôi biết những chuyện kinh doanh, đều có thể giải quyết ổn thỏa, chưa tới mức đó. Còn chuyện riêng tư trong nhà ông Thiệu... đó là chuyện riêng của ông ấy, tôi cũng không rõ.”
Lý Nguyên nghe ra điều Thạch Kiện Sinh ám chỉ, ông cười cười, không bình luận gì thêm: “Vậy thì không hỏi nữa, chúng tôi muốn xem văn phòng làm việc của Thiệu Bảo Ngũ.” ông nói rồi đứng dậy.
“Cái này...” Thạch Kiện Sinh hơi do dự.
“Đi thôi.” Lý Nguyên không cho cãi, bước ra khỏi phòng khách. Ra hành lang, ông ngó nghiêng: “Phòng nào?”
Tiểu Đinh rõ ràng thấy Thạch Kiện Sinh nhăn nhó đi sau Lý Nguyên, vội nói: “Đã đến thì cũng phải nhìn qua một lần, nếu không thì không thuyết phục được.”
Thạch Kiện Sinh bất đắc dĩ: “Vậy các anh cứ theo tôi.”
Văn phòng của Thiệu Bảo Ngũ ở tầng 10, cửa đóng nhưng không khóa. Thạch Kiện Sinh đẩy cửa bước vào: “Xem đi.”
Lý Nguyên bước vào phòng, đứng dưới đèn treo giữa văn phòng rồi xoay một vòng tại chỗ. Căn phòng diện tích khá rộng nhưng trang trí khá tầm thường. Một cái bàn làm việc lớn kèm ghế quay, một bộ bàn trà với ghế sofa gỗ xung quanh, hai kệ sách, và hai tủ đồ cổ là tất cả đồ đạc trong phòng.
Trên bàn có vài đồ dùng văn phòng cho có lệ, Lý Nguyên nhìn qua, bút chì không tỉa, nắp nhựa trên đầu bút máy vẫn còn nguyên, cả cái gôm cũng được bọc kín trong túi nhựa, thước nhựa, kéo và máy kẹp giấy vẫn còn nằm trong bao bì gốc, cả hộp kẹp giấy cũng còn nguyên tem không thiếu cái nào.
Lý Nguyên nhìn đống đồ dùng văn phòng gần như còn mới, tò mò hỏi: “Thiệu Bảo Ngũ có phải không hay đến đây làm việc lắm không?”
“Ông ấy, cũng không phải không đến, mỗi tháng ít nhất cũng đến 4, 5 lần.” Thạch Kiện Sinh không rõ ý định của câu hỏi Lý Nguyên, chỉ có thể trả lời mơ hồ.
“Vận hành thường ngày ở đây, chắc là do ông Thạch phụ trách phải không?” Đây là lần đầu Lý Nguyên gọi Thạch Kiện Sinh là “ông Thạch”.
“Ừ, tôi phụ trách nhiều thứ.”
“Không lạ, không lạ, không dễ đâu.” Lý Nguyên lại nhìn bộ ấm trà mới tinh trên bàn, “Tôi nhớ trong balo của Thiêj Bảo Ngũ có một chai nước khoáng, nhưng không có bình giữ nhiệt, ông ấy có thích uống trà không?”
“Ông ấy, bình thường thôi.”
“Tôi đoán vậy, người cùng độ tuổi với ông ấy mà không thích uống nước nóng thì hơi hiếm gặp.”
“Ông ấy có thói quen đó.”
“Thói quen này giống người trẻ đấy.” Lý Nguyên lại đi đến trước tủ đồ cổ, nhìn vài món đồ sành sứ xanh trắng đặt lộn xộn, không đáng gọi là đồ cổ, “Ông ấy có phải không thích sưu tầm đồ cổ lắm không?”
“Sở thích của ông ấy bình thường.”
“Anh không rèn luyện thêm cho ông ấy à?” Lý Nguyên liếc nhìn đống đồ linh tinh trên người Thạch Kiện Sinh.
“Tôi tặng ông ấy hai quả óc chó, nhưng ông ấy hay quên không bóc vỏ.”
“Thật à?” Lý Nguyên không nhớ trong đồ đạc của nạn nhân có óc chó, “Hai quả óc chó đó ông ấy thường để đâu?”
“Không rõ, tôi cũng chỉ thấy ông ấy bóc vài lần thôi.”
“Anh không bóc óc chó à?” Lý Nguyên cố ý hỏi, đồng thời liếc nhìn cánh tay trái Thạch Kiện Sinh.
“Tôi thì có bóc,” Thạch Kiện Sinh do dự một lúc, “Nhưng cũng không phải lúc nào cũng bóc, có câu nói mà, chơi đồ chơi mất chí mà.”
“Sách của Thiệu Bảo Ngũ đọc khá đa dạng đấy.” Lý Nguyên lại đi vòng qua kệ sách, “Đây là gì vậy, Hoàng Đế Nội Kinh, Tứ Khố Toàn Thư, Vĩnh Lạc Đại Điển, Hậu Hắc Học, Đế Vương Học, Lãng Yết Bang, trời ạ, toàn là kinh điển cả.” Thực ra Lý Nguyên đã nhận ra, nhiều quyển chỉ là vỏ bìa giả.
“À, cái này...” Thạch Kiện Sinh không biết nói gì.
“Hole in one.” Lý Nguyên thực ra đã sớm thấy cái cúp này, ông giả vờ ngạc nhiên, “Thiệu Bảo Ngũ chơi golf không tồi đấy.” Ông liền nhớ lại lời nhận xét của Tiết Văn Kiệt về kỹ năng golf của Thiệu Bảo Ngũ, cảm thấy việc anh ta đoạt được cúp này thật khó tin.
“Cái này...” Thạch Kiện Sinh không biết nói gì.
Lý Nguyên đã với tay mở cửa tủ lấy cái cúp ra: “Lương Vấn Địch, không phải của Thiệu Bảo Ngũ à.”
Thạch Kiện Sinh vô cùng lúng túng: “Tôi cũng không rõ.”
“Anh không chơi golf à?”
“Không chơi.” Thạch Kiện Sinh lắc đầu.
“Vậy thường ngày anh có sở thích gì?”
“Tôi thì chỉ viết vài chữ, đọc sách thôi.”
“Ồ, sao phòng này không treo một bức thư pháp của anh?” Lý Nguyên nói rồi ngước nhìn quanh phòng.
Thạch Kiện Sinh cũng không biết trả lời thế nào, Lý Nguyên lại chuyển sự chú ý về cái cúp: “Cô Lương Vấn Địch là ai vậy?”
“Là cháu gái của ông Thiêụ.”
“Cô ấy chơi golf giỏi à?”
“Không rõ lắm, ông Thiệu ít khi nhắc đến chuyện này.”
“À, vậy à.” Lý Nguyên gật gù, “Bộ vest của Thiệu Bảo Ngũ không tồi, sao cà vạt lại là loại phẳng thế?”
“Ông Thiệu rất thích đeo loại cà vạt dệt kim này, ông ấy thích bắt chước lối ăn mặc của người trẻ.”
“À, thảo nào, thảo nào.” Lý Nguyên gật gù nhẹ, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ.