Nhật Ký Dương Cầm

Chương 6



Về phòng hóa trang nghe mấy nghệ sĩ khác nhao nhao lên nói chuyện, ta mới biết được thì ra cô gái đó là Chung Tử Kỳ, con gái rượu của đại gia Chung Tuệ. Nói về Chung Tử Kỳ, ta không thể nào là không biết. Tuy cô ta còn nhỏ tuổi nhưng đã có kỳ tài về đàn dương cầm, năm sáu tuổi đã đàn lên bản nhạc rất nổi tiếng của Bethoveen. Quả thực cô ta chính là thần tượng của ta. Gia thế tốt lại tài năng, tất cả những gì cô ta có, ta đều ngưỡng mộ hết sức. Nghe nói năm mười tám tuổi cô ta đi du học, gần đây mới trở về. Hàn Dương là vị hôn phu của Chung Tử Kỳ, thảo nào hắn không hề kiêng kị. Ta cười lạnh, người có tiền đi cùng người có tiền, kim đồng ngọc nữ, đúng là sinh ra để dành cho nhau. Mơ ước của ta cũng không quá xa xôi. Bất quá thì đến ba mươi tuổi, ta lui khỏi làng giải trí, tự mình mở cửa hàng rồi đón cha ta lên sống cùng, sau đó nếu tìm được một người đàn ông hiền lành, chất phác, gia cảnh cũng tương tự giống ta thì ta kết hôn với người đó là được. Nhìn xem, ta rất an phận thủ thường.

Mấy ngày sau ta gặp lại Chung Tử Kỳ lần nữa. Không trách được, nghe nói trước khi đi du học, cô ta là ngôi sao sáng ở đây. Có khi ta còn phải gọi cô ta một tiếng là tiền bối cũng chẳng biết chừng. Nhìn thấy đám người bợ đỡ xun xoe bên cạnh Chung Tử Kỳ, hiển nhiên sức hút của cô ta không nhỏ. Ta thực sự ngưỡng mộ, mới chừng đó tuổi mà đã được hưởng đặc quyền như vậy rồi! Quả nhiên là ông trời rất bất công.

Chung Tử Kỳ quay lại, đồng nghĩa với việc ta có thêm một đối thủ. Không trách ta được bởi vì ta và cô ta hoạt động cùng một lĩnh vực. Cho dù trước đây Chung Tử Kỳ là thần tượng của ta thì hôm nay cô ta cũng là kẻ uy hiếp trực tiếp đến bát cơm của ta. Ta không thể mất cảnh giác được. Nhất là sự thay đổi của mọi người đối với ta khi Chung Tử Kỳ trở về. Công ty không còn chăm chút cho ta như trước kia, hợp đồng cũng giảm dần. Những nghệ sĩ khác nhìn thấy ta vẫn chào hỏi như cũ nhưng thái độ lạnh nhạt thấy rõ, ta còn biết họ nói xấu sau lưng ta nữa kia. Nực cười, ta phạm gì đến họ, đúng là gió chiều nào thổi theo chiều ấy. Ta mặc dù là một kẻ lạnh nhạt bẩm sinh nhưng cũng không thể không lo lắng. Tiền của ta đang vơi dần, có khi nào ta sẽ knock-out sớm hay không? Haiz, sao số ta lại thảm hại như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.