Nhật Ký Dương Cầm

Chương 8



Hàn Dương cùng ba mẹ của hắn cũng tới. Hai gia đình bọn họ khá thân thiết với nhau, chỉ mình ta là cảm thấy lạc lõng. Ta cố hướng mình đến những việc khác tránh thấy cảnh tề tựu đông vui của gia đình họ. Chung Tử Kỳ kéo tay ta, định mời ta cùng với bọn họ đi chúc mừng. Ta tất nhiên sẽ không đi, chưa kể đến ánh mắt sắc bén từ hai bà mẹ, thêm một cỗ mát lạnh của Hàn Dương ở bên, ta cũng sẽ không khiến mình phải khó xử. Ăn những món xa hoa đắt tiền để rồi chết nghẹn thì thà răng ta về phòng úp mỳ tôm còn hơn. Ta khéo léo từ chối rồi vội vã ra về.

Dù hôm nay biểu diễn thành công nhưng tâm trạng của ta chẳng hề tốt chút nào. Ta mặc quần jean, áo thun rồi buộc tóc cao như một sinh viên rồi cầm túi xách ra ngoài. Ta lang thang ở chợ đêm rồi mấy sạp ăn uống đến tận khuya. Cảm giác lạnh lẽo cũng vơi dần. Ta nghĩ cũng nên về nhà rồi. Xuyên qua con đường nhỏ bí mật của ký túc xá, ta chầm chậm tản bộ. Bác bảo vệ già nhìn ta cũng ân cần hỏi thăm ta một câu. Ta chợt cảm thấy ấm lòng, ít ra ta còn có người quan tâm đến, không phải sao? Ta nghĩ nghĩ, ngày mai nên gọi điện về nhà cho cha ta, chắc hẳn câu đầu tiên ông ấy nói sẽ là: “Gọi về làm gì cho tốn tiền!” Ừ, ông ấy là kiểu người khô cằn như vậy đấy nhưng ta thích nhất giọng khàn khàn của ông, tất nhiên trừ lúc nhỏ ông hay mắng ta ra.

Chiếc đèn xe rọi vào khiến ta chói mắt, ta vội che tay lại, nép sang bên đường. Cảm thấy đỡ hơn ta mới bỏ tay xuống nhìn, thì ra là Hàn Dương và Chung Tử Kỳ. Bọn họ cũng nhìn thấy ta, Chung Tử Kỳ mỉm cười chào ta còn Hàn Dương thì vẫn im lặng. Ta thấy ánh mắt hắn lướt qua người ta, ừm, rất giống với ánh mắt hắn nhìn ta ớ khách sạn hôm đó. Ta cười giả tảng rồi vội vàng đi. Bọn họ suy cho cùng cũng đang có việc của mình nên cũng không hỏi han ta, ta cũng tự thấy may mắn. Người như ta mà nói chuyện với bọn họ chắc sẽ cảm thấy thấp kém lắm. Ta vẫn là nói chuyện với con cún nhà ta thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.