Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế

Quyển 2 - Chương 8



~~~Quà Giáng sinh~~~

Chương 8.

Đàn ông đều không thích bị vả mặt. Nếu Lý Lỗi đã biết cô cố ý, Liễu Xuân Oánh cảm thấy cuộc sống của mình ở gia đình này sắp phải kết thúc rồi.

Bị "gấu con" tra tấn, bị mẹ chồng ghét bỏ, không được chồng thích, phụ nữ không thể chịu nổi. May là Liễu Xuân Oánh chỉ đang tự dọa mình. Lý Lỗi ôm lấy cô, không lâu sau anh liền mệt mỏi thiếp đi, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Anh thực quá đánh thương, vốn dĩ thời gian nghỉ không có mấy mà còn phải sốt ruột đi xử lí chuyện này.

Trời sáng, Liễu Xuân Oánh ôm tâm ý lấy lòng, thi triển trù nghệ, hấp mấy vỉ bánh bao nhỏ, hầm một nồi cháo trắng, rồi vô cùng tận tụy gọi người nào đó rời giường.

Lý Lỗi tùy ý liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy Liễu Xuân Oánh không lúc nào không lấy lòng mình như vậy mới là bình thường. (Do nguyên thân trước kia như thế nhá) Có điều đồ ăn...... anh đánh dấu chấm hỏi, chỉ sợ không được như cảm quan.

Anh cũng không bắt bẻ, tạm dừng vài giây, sau đó vô cùng tự nhiên cắm một ngụm bánh báo, hương vị ngon ngoài dự đoán. Anh không nhịn được xử lý hết một vỉ ăn no, tâm tình hậm hực do Dịch Nguyệt Mai mang lại cũng tốt lên không ít.

"Ngày mai tôi đi nước M công tác, chắc sẽ ở bên đó một tháng. Khoảng thời gian tôi không có ở nhà, em cố gắng chăm sóc Nhai Tiết thật tốt." Anh suy nghĩ, "Đừng để nó gặp mẹ đẻ của nó."

Nội tâm Liễu Xuân Oánh cười lớn, ngoài mặt lại ra vẻ lo lắng, "Em làm như thế thì không tốt đâu! Dù sao đó cũng là mẹ đẻ, em...... không có quyền."

Trong lòng Lý Lỗi thở dài một hơi, đúng là bánh bao. Rõ rang Nhai Tiết bắt nạt cô như thế, cô còn có thể mọi lúc mọi nơi suy nghĩ cho Nhai Tiết. Trước kia anh mở một con mắt không thấy có gì không tốt, gần đây lại đọt nhiên thấy thực xin lỗi cô. "Ai nói em không có quyền? Em là trưởng bối của nó, nó phải ngoan ngoãn nghe lời em."

Anh nghĩ lại vẫn không yên tâm, "Để tôi nói với Nhai Tiết một tiếng." Đứa trẻ này mọi lúc mọi nơi đối nghịch với Liễu Xuân Oánh, phần lớn nguyên nhân là do Dịch Nguyệt Mai, còn một phần là bởi vì anh quá ít quan tâm đến cậu. Anh phải tránh cho cậu càng lớn càng lệch lạc.

Hôm nay anh vốn tình toán làm việc riêng, đột nhiên thay đổi ý định, muốn đưa Nhai tiết đi chơi công viên giải trí một chút. Anh đã rất lâu không đưa cậu đi chơi, hình như đã hai năm rồi.

Lúc Lý Nhai Tiết xuống nhà, cậu liền cảm thấy hôm nay ba mình tựa hồ không giống, ôn nhu hơn nhiều. Cái bánh bao cậu không ăn hết, anh cũng không chê mà ăn luôn, thậm chí cậu còn nghe được, "Nhai Tiết, hôm nay chúng ta đi chơi công viên giải trí." Hốc mắt cậu hơi nóng, đây là ba trong sâu thẳm ký ức của cậu.

So với mẹ, cậu càng thích ba hơn, cho dù bây giờ vẫn vậy.

Từ nhỏ đến lớn đều là ba đi họp phụ huynh cho cậu, cũng đều là ba vẫn luôn chăm sóc cậu. Cậu vấp ngã, ba ở một bên cổ vũ. Cậu tập viết cũng là ba cầm tay câu hướng dẫn viết từng nét. Trong trí nhớ cậu, nơi nào cũng có hình ảnh của ba.

Nhưng anh rất yêu mẹ, bởi vì người ba cậu yêu luôn nói với cậu, "Mẹ cũng giống ba, rất yêu con. Chỉ là mẹ phải vội vàng kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên mẹ mới không có thời gian chơi với con."

Cậu không biết từ khi nào, ba mẹ giống nhau, thương xuyên không ở nhà, chỉ còn lại duy nhất một người phụ nữ không biết từ đâu ra, là mẹ kế của cậu.

Rõ ràng là hoàn cảnh quen thuộc, chỉ có người khác, tất cả cảm giác đều thay đổi. Buổi sáng cậu rời giường không nhìn thấy ba, cũng không tìm thấy mẹ, cậu sợ hãi, một mình trốn trong chăn khóc thút thít, nhưng rốt cuộc không có ai an ủi cậu như trong quá khứ, sau đó xuất hiện một người phụ nữ cậu phải gọi là mẹ kế.

Thời gian trôi qua, lúc cậu trở nên không ỷ lại như trước, bắt đầu học được cách tự lập thì mẹ xuất hiện. Mẹ trở nên vô cùng tiều tụy, ôm cậu khóc, nói là mẹ thật sự yêu cậu, chỉ là bởi bì bất đắc dĩ.

Cái ôm của mẹ rất ấm áp, rất êm ái, khác với vòng tay lớn của ba. Sau một thời gian buồn khổ, được ôm áp như vậy, cậu rốt cuộc không nhịn được bộc phát ra, lớn tiếng khóc lóc muốn trở lại cuộc sống quá khứ, không cần mỗi ngày đều phải đối mặt với một mẹ kế xa lạ.

Mẹ an ủi cậu, nói với cậu là mẹ kế rất xấu xa, chính cô làm gia đình cậu tan nát. Cũng bởi vì mẹ không thể gặp ba, mà ba lại ra ngoài kiếm tiền nuôi dưỡng cậu, cho nên nếu cậu muốn giống như trước đây, chỉ có thể đuổi mẹ kế ra ngoài.

Vì muốn giống như trước kia, cậu tin tưởng và làm theo lời mẹ nói, khiến cho tất cả mọi người đều chán ghét mẹ kế. Lúc bà nội có suy nghĩ muốn Liễu Xuân Oánh rời đi, cậu rất vui vẻ.

Nhưng ba vẫn không thường xuyên ở nhà với cậu giống như trước kia. Thật vất vả ba mới về nhà một lần, nhưng ánh mắt nhìn cậu tựa hồ ngày càng nghiêm khắc, mày nhăn càng sâu.

Cậu không cần như vậy.

Mẹ nói, đó là bởi vì cậu còn chưa đủ nghịch ngợm. Trẻ con càng nghịch ngợm thì càng được người lớn trong nhà sủng ái. Quả nhiên cậu được bà nội sủng ái, mỗi lần tới bà đều ôm cậu nói, " cháu trai đáng thương của bà. "

Chỉ có ba vẫn lãnh đạm như vậy. Mẹ lại nói, đó là bởi vì mẹ kế nói bậy với bậy sau lưng cậu, nên cậu ngày càng không thích mẹ kế. Cho dù cô có đối đãi với cậu như thế nào cũng chẳng có gì khác biệt, cậu càng cảm thấy mẹ kế của mình độc ác giống mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết.

Chỉ có mỗi ngày cuối tuần ngắn ngủi gặp mẹ ở McDonald"s, cậu mới có thể cảm nhận được mình giống như đã trở về cuộc sống trước kia.

"Thật ạ? Ba thật sự muốn đưa con đi chơi sao?" Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Lý Nhai Tiết có chút khó tin, không ngừng dò hỏi.

Cậu liên tục hỏi lại làm trong lòng Lý Lỗi thấy thực hổ thẹn. Anh không bước qua được từ tổn thường, bỏ mặc con trai mình. Anh mới như vậy đã là Nhai Tiết dễ dàng thỏa mãn. Anh gật đầu khẳng định, "Sau này ba có thời gian sẽ ở với con, đưa con ra ngoài chơi." Tuy anh thấy bây giờ nói mấy lời này không tốt lắm nhưng anh vẫn phải nói, "Nhưng điều kiện là, sau này con không được gặp mẹ nữa."

Ngoài dự đoán của mọi người, Lý Nhai không hề nghĩ ngợi trực tiếp đáp ứng. Cậu hoan hô, còn tươi cười với Liễu Xuân Oánh.

Liễu Xuân Oánh kinh ngạc nhìn một màn này. Xem ra trong cảm nhận của Lý Nhai Tiết, Lý Lối có sức nặng vượt xa Dịch Nguyệt Mai. Đối với cô, đây thật sự là tin tức tốt.

Lý Nhai Tiết chạy lên lầu, bới tung lên, tìm quần áo mình thích nhất. Cậu muốn mặc bộ quần áo mình thích nhất để ra ngoài đi chơi với ba.

Lý Lỗi thấy vậy liền hỗ trợ, thuần thục gấp gọn quần áo của cậu đặt sang một bên, làm cho người quen làm việc nhà như Liễu Xuân Oánh không khỏi khen ngợi, bàn tay người đàn ông này thật khéo lé. Cô không biết rằng trước khi cô bước vào cái nhà này, toàn bộ việc nhà đều do một tay Lý Lỗi hoàn thành.

Lý Nhai Tiết thấy vậy, biết bản thân sai rồi, ngoan ngoãn nhẹ chân nhẹ tay một chút, tận lực không làm loạn quần áo.

Đối đãi khác biệt như vậy làm Liễu Xuân Oánh tức đến hộc máu. Thằng nhóc này hiểu chuyện hay không hiểu chuyện vậy?

Cô không thể đúng một bên nhàn rỗi, chủ động tiến tới hỗ trợ. Tay chận hai người đều rất nhanh, không lâu sau liền thu dọn xong, mà Lý Nhai tiết rốt cuộc cũng tìm được được bộ quần áo vừa ý.

Liễu Xuân Oánh không nghĩ tới hai người sẽ bảo cô đi cùng. Rốt cuộc nói thực ra cô cùng hai người không tính là quen thuộc, dù mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, cho nên cô tự động thay quần áo, bọn họ chuẩn bị ra ngoài thì cô liền đi chợ mua thức ăn.

Không cùng phương hướng, nên cô cũng không tính ngồi nhờ xe.

Tích tích, tiếng còi xe hơi từ phía sau truyền đến, "Mau lên đây, cùng nhau đi!" Cách ăn nói của Lý Nhai Tiết không tốt lắm.

"Nhai tiết, ba đã nói là nói chuyện phải có lễ phép!"

"Bé gấu" Lý Nhai Tiết lập tức ỉu xìu, ngoan ngoãn nói xin lỗi.

Nói thực ra Liễu Xuân Oánh rất vui vẻ, tình huống này chứng minh cô bắt đầu dung nhập vào gia đình này. Quả nhiên xuống tay từ chỗ Lý Lỗi là chính xác.

"Đinh, chúc mừng, Lý Nhai Tiết bắt đầu nhận được sự tán thành của Lý Lỗi, đạt được mười điểm của nhiệm vụ ẩn. Hiện tại cô có mười điểm, xin hãy không ngừng cố gắng." Hệ thống lên tiếng càng làm Liễu Xuân Oánh thêm khẳng định mình đi đúng hướng, nháy mắt cô tự tin mình có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Đối với hành vi ấu trĩ hung hăng chiếm lấy Lý Lỗi của Lý Nhai Tiết, cô cũng không có nửa điểm không hoải mái, cười kì kì ngồi ghế sau.

Lý Nhai Tiết ngạo kều theo thói quen, "Nếu không phải không có người chụp ảnh, chúng tôi sẽ không gọi bà đâu. Có cái gì buồn cười chứ. Hừ!"

Liễu Xuân Oánh biểu hiện bản thân rộng rãi hào phóng, hoàn toàn không để bụng.

Sợ Liễu Xuân Oánh hiểu lầm, Lý Lỗi giải thích, "Tôi thường đi công tác, nên lúc đi với Nhai Tiết, tôi muốn chụp nhiều một chút. Lúc nó nhớ tôi thì nó có thể xem ảnh." Kỳ thật, nguyên nhân lớn nhất vẫn là tạo cơ hội cho Liễu Xuân Oánh. Vài lần anh thấy Liễu Xuân Oánh thực lòng đối đãi với con trai mình. So với Dịch Nguyệt Mai, Liễu Xuân Oánh càng thích hợp làm một người mẹ hơn.

Liễu Xuân Oánh cảm kích vời với anh.

Đến công viên giải trí, Liễu Xuân Oánh thấy một Lý Nhai Tiết hoàn toàn khác biệt, chơi vui vẻ nhưng không mất chừng mực, thích làm nũng nhưng cũng rất tri kỷ, giống như "con nhà người ta" vậy. Liễu Xuân Oánh không thể không hoài nghi "bé gấu" trong trí nhớ của mình có phải cậu hay không.

"Đinh, chúc mừng, phát hiện bản tính của Lý Nhai Tiết, hoàn thành nhiệm vụ ẩn thứ 2, đạt được mười điểm. Hiện tại tổng cộng là hai mươi điểm, xin hãy không ngừng cố gắng." Khen thưởng bất thình lình trực tiếp gõ Liễu Xuân Oánh muốn bất tỉnh. Cô có chút không thể tin được vận khí hôm nay lại tốt như vậy.

"Ừm, trước khi về nhà nhất định phải mua xổ số."

Nếu cô đã tìm ra bản tính thật của Lý Nhai Tiết, theo trình độ nhất đinh, cô đã thành công một nửa. Chỉ cần không có Dịch Nguyệt Mai quấy rầy, cô lại đối tốt với cậu, sẽ rất dễ dàng có được hồi báo.

Nhìn hai người ầy mồ hôi, cô chủ động đi mua ba chai nước, đưa cho mỗi người một chai, bản thân thì đi sau cầm giúp. Nhìn bọn họ chơi càng vui vẻ, cô ở phái sau cũng thấy vui vẻ theo.

Trả giá nhận được hồi báo, Lý Lỗi càng cảm thấy cô không tồi, mà Lý Nhai Tiết cũng bị ba cậu ảnh hưởng nên thái độ đối xử với Liễu Xuân Oánh tốt lên không ít.

Trong khoảng thời gian này, Lý Nhai Tiết vốn dĩ có chút thay đổi cái nhìn về Liễu Xuân Oánh. Do Dịch Nguyệt Mai, cậu cảm thấy bản thân không nên vậy, cố ý bỏ qua điểm này. Hiện tại Lý Lỗi nòi với cậu rằng phải có thái độ lễ phép, Liễu Xuân Oanh là người không tồi, thái độ của cậu với Liễu Xuân Oánh tự nhiên cũng thay đổi.

Cô cho rằng nhiệm vụ cứ như thế suôn sẻ hoàn thành, "bé gấu" khôi phục hình tượng bé ngoan trước kia, nhưng sự thật nói cho chúng ta biết, tất cả chỉ là bình yên trước cơn bão.

------------------

Thế giới này còn 6 chương nữa. Để dành làm quà năm mới nhé ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.