Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 12: Bản Tọa Bị Ngươi Lừa Rồi!





Sở Khuynh Ca không biết người phụ nữ đeo mặt nạ là ai, càng không rõ bản thân có lỗi gì với nàng ta.

Nhưng cảnh khốn cùng đã bức đến chân mày.

Hai tên đàn ông vạm vỡ sải bước về phía nàng ta, bước đi rất nhanh, một chưởng đánh về phía nàng.

Mắt Sở Khuynh Ca trầm xuống, khi bọn chúng sắp đánh một chưởng vào mình, nàng bước lên một bước.

Vậy mà lại tránh được.

“Con tiện nhân này, từ khi nào học được khinh công vậy?” Người phụ nữ đeo mặt nạ híp mắt.

“Tiểu thư, nàng ấy là tù binh của thiếu chủ, người không thể…”

“Cút!” Người phụ nữ đeo mặt nạ vừa đến sau người áo đen, mắt hạnh trừng lên với Sở Khuynh Ca, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt.

“Là Li Thế tử dạy ngươi phải không? Tiện nhân, ngươi dám lại gần chàng ấy!”
Trái tim Sở Khuynh Ca khẽ lay động, hóa ra lại là một trong số người phải lòng Phong Li Dạ sao? Mặc dù nàng không thích Phong Li Dạ, thậm chí còn căm ghét vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của hắn ta.

Nhưng không thể không thừa nhận, hắn ta là nam nhân đẹp trai nhất trong những nam nhân mà bản thân đã từng gặp qua.

Nam nhân cổ đại luôn không có tình cảm, càng không nói đến nam nhân có quyền có thế, vóc dáng nhan sắc có giá trị, nói Phong Li Dạ bên ngoài có vô số người vừa ý, nàng cũng không nghi ngờ! Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh năm ngón tay thành móng vuốt, lại một chưởng giáng xuống, muốn túm lấy nàng.

Khoảng cách quá gần, muốn trốn đi nhưng cơ hội không lớn.

Ngay khi năm ngón tay của người đàn ông vạm vỡ định nắm lấy cánh tay nàng, Sở Khuynh Ca đột nhiên xoay cổ tay hắn ta.

“A!” Tên đàn ông vạm vỡ kêu lên một tiếng đau đớn, ngay lập tức hắn lùi lại vài bước.

Mọi người liếc nhìn thì thấy hắn ta ôm cổ tay mình.

Máu đỏ tươi trượt xuống giữa các ngón tay, cổ tay… gân tay bị chặt đứt.

“Tiểu, tiểu…” Tên đàn ông vạm vỡ đau đến mức nói cũng không thành lời.

Không những đau mà còn tuyệt vọng! Đứt gân tay rồi, cả đời này coi như bỏ.

Ánh mắt người phụ nữ đeo mặt nạ nhìn vào tay Sở Khuynh Ca.


Chỉ thấy trong tay nàng có một cây trâm! Phía cuối cây trâm còn nhỏ giọt máu.

Con tiện nhân này… tay nhuốm máu tươi, đứng trước mặt tất cả mọi người.

Ánh nến chiếu trên người nàng, ngay lúc đó, trên người nàng có một luồng hơi thở lành lạnh!
Đối diện với kẻ địch trong một phòng, không chỉ không đau khổ cầu xin tha thứ, thậm chí vẻ mặt còn không có một tia sợ hãi nào.

Cửu Công chúa mà nàng ta quen kia, quả thực khác một trời một vực.

Tên đàn ông vạm vỡ bên cạnh cũng có chút ngây ra, hắn quay đầu nhìn chủ tử của mình: “Tiểu, tiểu thư, không phải người nói…”
“… A!”
Tất cả mọi người hoàn toàn ngây ngốc.

Sở Khuynh Ca lại nhân lúc tên đàn ông vạm vỡ nói chuyện, sải bước đi tới, đâm cây trâm vào cổ tay hắn.

Nàng ở chỗ bọn chúng, đánh lén?
Quả thực là không dám tưởng tượng! Người bình thường cũng không dám làm như vậy!

Giống với tên vạm vỡ vừa nãy, gân tay của tên này hoàn toàn bị cắt đứt!
Miệng vết thương cực nhỏ, nhưng chuẩn xác không nhầm được, cho kẻ đó thành tàn phế! Người phụ nữ đeo mặt nạ và hai tên canh cửa cùng lùi xuống một bước, không hiểu sao bị dọa đến mức có chút lo lắng.

Cửu Công chúa này, không những đối mặt với hiểm nguy không sợ hãi, còn là một cực phẩm!
Một cây trâm cắt đứt gân tay người ta, sạch sẽ nhanh nhẹn! Cửu Công chúa trong truyền thuyết tàn nhẫn bất nhân, là, là sự thật.

“Ngươi… ngươi dám? Ta gϊếŧ chết ngươi!
“Ai?” Người phụ nữ đeo mặt nạ quay đầu, sau khi nhìn rõ người đàn ông mặc đồ đen đứng đằng sau, nàng ta nhất thời im lặng.

Người đàn ông mặc đồ đen đẩy nàng ta ra, bước đến trước mặt Sở Khuynh Ca, mắt đen như mực hiện lên vẻ thích thú.

“Không ngờ Cửu Công chúa lại là nhân vật tàn nhẫn quyết đoán, vừa nãy ngay cả bản tọa cũng bị diễn xuất của nàng ta lừa gạt!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.