Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 37: Tên Khốn Buông Ra!





Biết có người của tri phủ canh giữa ngoài cửa, Sở Khuynh Ca không còn lo lắng có người từ bên ngoài xông vào.
Vì vậy, cho dù bọn họ có náo động đến mức kinh thiên động địa, nàng ở bên trong nên làm gì thì làm, không bị ảnh hưởng một chút nào.
Mãi cho đến khi Phong Li Dạ nhận được tin tức, vội vàng từ doanh trại trở về.
“Dạ ca ca!”
Nhìn thấy thân hình cao lớn của Phong Li Dạ từ xa, Sở Vi Vân lập tức đứng dậy chạy về phía hắn.
Người còn chưa thấy, tiếng khóc đã văng vẳng bên tai mọi người: “Dạ ca ca, cuối cùng huynh cũng đã về rồi!”
Nàng ta không có cách nào trừ khử Sở Khuynh Ca, tên tri phủ chết tiệt đó chỉ biết nghe lời Sở Khuynh Ca.

Bây giờ, chỉ có thể đặt hi vọng vào Phong Li Dạ, có thể vì đại nghĩa diệt thân.
Nhưng không chờ nàng lao đến, đã bị Phong Tảo chặn lại.
Thế tử không thích thân cận với nữ nhân, Phong Tảo đã biết từ lâu.

“Vân quận chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Dạ ca ca, là Sở Khuynh Ca… Sở Khuynh Ca muội muội, muội ấy muốn giày vò thân thể của tướng quân!”
“Tần tướng quân… đi rồi sao?”
Phong Tảo kích động, sắc mặt Phong Li Dạ hơi thay đổi trầm mặc, hắn sải bước vào phòng ngủ.

… Trước đây còn sống khỏe mạnh, hiện tại… sợ là đã rồi… Phong Tảo cũng nhanh chóng đi theo, không đợi Sở Vi Vân nói hết.
“Có chuyện gì?” Phong Li Dạ lạnh lùng nhìn tri phủ.
Nhìn thấy Li thế tử trở về, tri phủ thở phào nhẹ nhõm, cung kính bước lên: “Thế tử…”
Không đợi tri phủ lên tiếng, Lý phu nhân - người vừa ngất đi tỉnh lại mấy lần, đã quỳ xuống trước mặt Phong Li Dạ
“Thế tử gia, làm ơn… xin hãy cứu phu quân của tôi, cầu xin ngài…”
Ánh mắt của Phong Li Dạ chỉ thoáng lướt qua bộ dạng nhếch nhác của bà, sau đó bước tới trước cửa, đá tung cánh cửa phòng!
Trong phòng, Sở Khuynh Ca đang ngồi cạnh giường, bên cạnh có một chiếc hộp.

Trong hộp, có một vài con dao, những lưỡi dao nhuốm máu! Và còn cả những miếng vải bông dính đầy máu!
Hơn nữa, trên tay nàng đang cầm một thứ giống như chiếc kéo lại tựa như chiếc nhíp, trên đầu sắc nhọn của nó cũng dính đầy máu.
Phu nhân tướng quân được Phong Tảo dìu cũng bước vào trong.
Nhìn thấy chỗ vải bông dính máu, phu nhân tướng quân đen mặt suýt chút nữa ngất đi.
“Thế tử gia, hãy cứu phu quân tôi, cứu phu quân tôi!”
Phong Li Dạ sải bước tới.
Lam Vũ đối với vị Li thế tử này tràn đầy sợ hãi, nhưng hắn vẫn trung thành làm nhiệm vụ của mình!
“Thế tử gia, công chúa …”

“Cút!” Phong Li Dạ phất tay áo dài.
Lam Vũ chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh thổi tới mình.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón chưởng này.

Nhưng dù là không muốn, vẫn như cũ không tiếp nổi một chiêu!
Nội lực của Li thế tử này thâm sâu khó lường, quả thực kinh người! Bang một tiếng, Lam Vũ đã bị đánh bay xuống mặt đất cách đó không xa.
Hắn há miệng, phun ra một ngụm máu tươi, trong lồng ngực máu sôi trào, nhất thời không đứng dậy được.
Sở Khuynh Ca không quay đầu, không phải là không biết nam nhân đáng sợ kia đã tới sau lưng mình, mà đây là mũi cuối cùng! Căng não khâu lại mũi cuối cùng.
Một chưởng của nam nhân đáp xuống, vừa đúng vị trí đầu vai nàng, dùng lực kéo mạnh.
“Đau!”
Sở Khuynh Ca không kịp thu kim, kim bạc xẹt qua mu bàn tay nàng.

Không chỉ đau vai mà mu bàn tay cũng bị sượt qua thành vết thương.
“Tên khốn này, có cần phải thô lỗ như vậy không?”
Sau khi bị ném xuống đất, nàng đứng dậy, tức giận lao tới đá vào chân của Phong Li Dạ.
“Dạ ca ca, huynh không thể để muội ấy đi.

Muội ấy không chỉ làm nhục Tần tướng quân, mà còn ra lệnh cho Lam Vũ đánh phu nhân tướng quân đến mức nôn ra máu, muội ấy, muội ấy cũng đánh cả muội.”
Sở Vi Vân chạy tới, khuôn mặt vẫn còn sưng đỏ của nàng hiện ra trước mắt Phong Li Dạ.
“Dạ ca ca, muội… chính là muội ấy động thủ!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.