Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 389: 389: Vân Không Phải Một




Nếu Sở Khuynh Ca nhớ không lầm thì đây là nơi giấu thi thể của Nhu Nhi.

Lúc đó vì nàng đang quá đau buồn, nên cũng không để ý kỹ.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc bước vào cửa, khung cảnh của cả căn phòng, nàng vẫn có ấn tượng rất sâu sắc.

Nếu như, Nhu Nhi nằm ở đây, tay nàng ta chắc chắn có thể chạm tới góc dưới của chiếc ghế.

Vậy những chữ được viết bằng máu này, lẽ nào, thật sự là do Nhu Nhi viết sao?
“Vân không phải một?” Mục Uyên cũng đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Sở Khuynh Ca.

Bốn chữ viết bằng máu, nét chữ xiêu vẹo xấu xí, có thể thấy rằng, người viết những chữ này đã không còn nhiều sức nữa.

“Chính là chữ do cung nữ đó viết trước khi chết sao?” Hắn ta nhìn Sở Khuynh Ca.

Mặc dù nàng biết rất rõ câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng hiện giờ Sở Khuynh Ca không thể cho hắn ta một câu trả lời chắc chắn được.

Nhưng, bốn chữ này có ý nghĩa gì?
Vân không phải một? Sau chữ một là gì?
Một cái? Cùng nhau?

Nàng không nghĩ ra được.

Còn nữa cái chữ “một” này, chắc là do cung nữ này sắp chết rồi, càng ngày càng mất sức, nên viết chữ vô cùng méo, lệch hẳn so với ba chữ đầu.

Rõ ràng, vị trí còn cao hơn ba chữ khác.

Người bình thường không thể nào viết như vậy, nhưng, cung nữ đó lại là một người sắp chết.

Trong trường hợp này, các chữ cái không thẳng hàng, là một điều rất bình thường.

Mục Uyên nhìn Sở Khuynh Ca.

Thấy Khuynh Ca cau mày, không biết là đang nghĩ gì.

Vào lúc này ở bên ngoài, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.

“Có người tới.

” Mục Uyên do dự, cuối cùng đành đặt lòng bàn tay to của mình lên eo của Sở Khuynh Ca.

Trước khi những người đó bước vào, hắn ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng, rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.

“Có ai từng vào đây sao?” Hai hạ nhân bước vào cửa nhìn thấy cánh cửa phòng bị hé mở, vô cùng hoảng sợ.

Mặc dù bây giờ đang là ban ngày, nhưng, vài ngày trước, ở đây đã có tới tận hai người chết.

Còn phải nói, quả thật có chút sợ hãi.

“Thành, thành chủ nói quận chúa không thích căn phòng này, nơi này không thể giữ lại nữa, hay là! hay là đốt nó ngay bây giờ luôn đi?”
Đốt vào ban ngày với đốt vào ban đêm, hình như cũng không khác gì nhau.

Ngay cả khi là ban ngày cũng cảm thấy u ám đáng sợ như vậy rồi, đến ban đêm chẳng phải còn đáng sợ hơn sao?
“Nếu, nếu quận chúa đã không thích, vậy thì, vậy thì mau đốt nó đi!”
Hạ nhân tuổi trung niên đi phía sau hạ nhân trẻ tuổi, chắc là quản gia ở phủ trên.

Chỉ là hơi do dự một lúc, sau đó đã lập tức gọi thêm người qua.


Bọn họ thật sự muốn đốt căn phòng này sao!
Sở Khuynh Ca muốn qua đó, nhưng bị Mục Uyên kéo lại.

“Bây giờ ngươi mà đi qua đó, chắc chắn sẽ bị phát hiện, huống chi, bọn họ muốn đốt căn phòng này rồi, ngươi mà qua đó sẽ bị sặc khói mất!”
Thân thể vốn đã yếu đến mức này rồi, nếu như hít phải khói nữa, Mục Uyên sợ là nàng sẽ bất tỉnh bất cứ lúc nào.

Bên phía căn phòng, quả nhiên quản gia đã kêu người đốt lửa rồi.

Khói lửa rất nhanh đã bốc lên ngùn ngụt, Mục Uyên chỉ có thể đưa Sở Khuynh Ca bay lên mái nhà ở đằng xa nhìn.

Nhìn căn phòng nhanh chóng bốc cháy, Khuynh Ca siết chặt hai bàn tay yếu ớt, ánh mắt trầm tư.

Quả nhiên Sở Vi Vân muốn tiêu hủy một số bằng chứng, cái chết của Nhu Nhi, chắc chắn có liên quan đến một bí mật to lớn nào đó.

Vân không phải là một!
Nàng siết hai lòng bàn tay càng ngày càng chặt.

Không biết đã qua bao lâu, Mục Uyên ngẩng đầu nhìn lên trời, trầm ngâm nói: “Những gì cần thấy cũng đã thấy được rồi, ta đưa ngươi về, chắc bọn họ cũng đã phát hiện ra ngươi không có ở đó rồi đấy.


Chỉ sợ, Phong Thị đó của nàng, sẽ bị nàng làm liên lụy.

Sở Khuynh Ca thở dài một hơi, rồi từ từ thả lỏng lòng bàn tay.

“Được.


” Nàng đứng dậy, nhưng lại đi về một hướng khác: “Ta muốn, đi thăm em ấy một lát.



Phía sau núi, trước một ngôi mộ đơn sơ.

Nàng kêu Mục Uyên quay đi chỗ khác, giống như không có ai nhìn thấy.

Truyện Võng Du
Khi không còn ai nhìn thấy, nước mắt cuối cùng cũng rơi lã chã xuống.

Xảo Nhi à, nàng ấy chết đi sống lại, tới một nơi xa lạ như này.

Tất cả mọi người đều muốn hại nàng, tất cả mọi người đều có ý xấu với nàng.

Cũng chỉ có nàng ấy và Lam Vũ, là trung thành và tận tâm với nàng.

Bây giờ nàng ấy không còn nữa, sau này khi nàng muốn nói chuyện, thì biết tới tìm ai đây?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.