Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch

Chương 43



Trên phần giới thiệu của xe đạp viết ngoại trừ việc xe hơi cũ nát, bên ngoài trông không đẹp và phanh xe phía bên phải không ăn lắm thì xe không có bất kỳ vấn đề gì, rất an toàn nên có thể yên tâm sử dụng, mua xong cũng có thể dùng hai kim tệ sửa chữa phanh xe bên phải đó.

Nhâm Xử An nhức đầu xoa huyệt thái dương, cô thở dài một tiếng.

Loại xe cũ nát này, sao cô có thể không biết xấu hổ mà mua nó cho nhóc con Quý Hưng dùng chứ!

Trông cứ như làm qua loa lấy lệ vậy, nhất định sẽ khiến đứa nhóc nhạy cảm như Quý Hưng suy nghĩ nhiều. Lúc cô đang rất khổ sở, chợt nghe thấy Quý Hưng hỏi: “Sao vậy thần tiên tỷ tỷ?”

Nhâm Xử An ngẩn người ra. Lúc này cô mới kịp phản ứng, vừa rồi cô quên tắt microphone. Tất cả âm thanh của cô đều sẽ truyền đến tai của Quý Hưng, vừa rồi âm thanh thở dài của cô, nhất định đã bị nhóc con nghe thấy hết rồi.

Vì vậy cô khẽ lên tiếng, lúc này một tia sáng lóe lên trong đầu cô.

“Nhóc con này! Tự nhiên tôi nghĩ thế này, nếu chúng ta sợ có người sẽ phá hư chiếc xe đạp mới mua thì chi bằng chúng ta mua chiếc xe cũ nát tý, cậu thấy được không? Nếu như trông chiếc xe vừa cũ vừa nát thì bọn chúng sẽ không thèm để ý đến đâu.”

Cô vừa nghĩ ra một lý do tuyệt vời để mua chiếc xe cũ nát đó, ngay cả chính bản thân cô cũng muốn vỗ tay tự khen mình nữa. Hình ảnh trò chơi chuyển đến trước mặt Quý Hưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu hiện ra trước mắt Nhâm Xử An. Trong ánh mắt của cậu không có chút mất mát hay bất mãn gì, rõ ràng cũng không phải không thích đề nghị của Nhâm Xử An.

“Vẫn là thần tiên tỷ tỷ có cách tốt.” Nhóc con Quý Hưng đáp với giọng nói lạnh tanh: “Cảm ơn thần tiên tỷ tỷ.”

Liên quan đến chuyện xe đạp này, Quý Hưng đã cảm ơn cô rất nhiều lần, bây giờ lại phải cảm ơn Nhâm Xử An vì chuyện này nữa, nhưng cậu lại muốn tiết kiệm tiền cho cô nên rất muốn nói xin lỗi với cô.

Cô cố ý nói đầy hung dữ: “Sau này không cho phép cậu cảm ơn tôi vì chuyện xe đạp nữa.”

Quý Hưng không trả lời, chỉ cúi thấp đầu xuống. Cậu rất muốn nói, lòng tốt mà thần tiên tỷ tỷ dành cho cậu, cậu có nói bao nhiêu lần cảm ơn đi chăng nữa cũng không thể nào biểu đạt hết tấm lòng của mình ra ngoài.



Ngày hôm sau tỉnh giấc, quả nhiên Nhâm Xử An bị đã bị cảm.

Bệnh cảm lần này khá nghiêm trọng, khàn giọng đến nỗi không thốt ra được một chữ nào. Thân thể cô mềm nhũn không thoải mái, cô bỏ việc chạy bộ vào sáng sớm như thường ngày, nằm dài trên giường một hồi, choáng váng và nặng nề quá, phải mau mau đi ngủ lại thôi.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên khiến Nhâm Xử An đang ở trên giường đột nhiên tỉnh dậy. Cô ho nhẹ hai tiếng, dùng giọng nói như vịt đực đáp lại: “Chờ một chút.”

Cô gắng gượng thay quần áo rồi chải đầu.

Lúc mở cửa phòng ra, bên ngoài lại là Tiểu Tống. Tiểu Tống khẽ cau mày, tất nhiên anh ta biết Nhâm Xử An đang gặp phải tình trạng gì.

“Tôi thấy giọng của chị An khàn nhiều lắm, có phải bệnh cảm nghiêm trọng lắm không, chị đã uống thuốc chưa?”

Sắc mặt của Nhâm Xử An đã tiều tụy đi rất nhiều. Cổ họng cô chuyển động một chút, mệt mỏi nói: “Tôi có thuốc, cậu yên tâm đi, cậu đến tìm tôi để…?”

Nói xong, cổ họng cô rất ngứa làm cô không nhịn được ho khan mấy tiếng.

“À là như vậy, anh Phương và đạo diễn đã sửa lại vài chỗ trong kịch bản cả đêm qua, tôi nhận được liền đưa đến đây cho chị, chị An cứ nhìn trước một chút đi, không biết đạo diễn và nhà sản xuất bên kia sắp xếp lúc nào quay, chỉ là những cảnh quay này đều là bối cảnh hiện tại nên có lẽ sẽ quay trong vài ngày tới, thời gian có chút eo hẹp.”

Tiểu Tống nói rõ ý của mình xong nhưng trên mặt vẫn còn lo lắng, hỏi: “Chị An à… Cơ thể này của chị có thể chịu đựng nổi không? Hay để tôi đi mua thuốc giúp chị đi?”

Nhâm Xử An xua tay, khàn giọng nói: “Thật sự không sao, tôi tự mang theo thuốc mình hay uống, cậu yên tâm.”

Cô nhận lấy kịch bản mà Tiểu Tống đưa đến, nhanh chóng lật mấy trang, chân mày cô khẽ nhíu lại.

Đây là… Sửa lại vai diễn của cô sao?

Cơ thể cô bây giờ thực sự không thoải mái, mặc dù có chút nghi ngờ trong lòng nhưng cô cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: “Cảm ơn cậu đã đưa kịch bản cho tôi.”

Khép cửa phòng lại, Nhâm Xử An ngồi trước bàn.

Cô không biết vai diễn của mình đã bị tăng hay cắt bớt phân đoạn, “Ám Dũng” là bộ phim có diễn viên phụ tốt nhất mà cô gặp phải sau hai năm tốt nghiệp, cô rất muốn nắm lấy cơ hội này nên vội vàng nhìn sơ qua những chỗ sửa đổi trong kịch bản.

Không ngờ rằng, bọn họ không những không cắt bớt phân đoạn của cô, mà còn tăng thêm đất diễn cho vai đại tiểu thư nhà họ Hạ! Ở trang cuối cùng, hướng của bản sửa đổi dự kiến tình tiết của vai diễn đại tiểu thư nhà họ Hạ đã chỉnh sửa đều được viết ra.

Rõ ràng nhân vật phong phú hơn rất nhiều so với lúc trước, đất diễn cũng tăng lên rất nhiều. Khóe miệng Nhâm Xử An không nhịn được cong lên. Với kỹ thuật diễn xuất của cô, không ít lần cô được đạo diễn tạm thời cho thêm đất diễn.

Không ngờ với bộ phim truyền hình này của Ám Lam mà cô cũng được thêm không ít phân cảnh.



Nhâm Xử An đến phim trường, đạo diễn Mạch Tử liền nhìn thấy cô.

“Xử An à, mau tới đây.”

Trong tay cầm kịch bản, cô đi đến bên cạnh Mạch Tử. Cô muốn giọng nói của mình thoải mái hơn nhưng thực sự không làm được. Cô vừa mở miệng liền có một âm thanh khàn khàn vang lên: “Đạo diễn.”

Ông ta hơi sửng sốt, ngây người nói: “Xử An, giọng của cô…”

Vì mới sửa lại kịch bản nên Nhâm Xử An cần luyện tập rất nhiều lời thoại mới, nhất định sẽ rất mệt mỏi, nhưng bây giờ cô lại bị cảm nghiêm trọng như vậy, có thể thuận lợi quay phim không chứ?

Nhâm Xử An xua tay tỏ ý mình không sao.

“Giọng tôi có chút khàn nhưng mấy thứ khác đều không sao, đạo diễn cứ yên tâm, tôi sẽ không kéo chân mọi người đâu.”

Không sao quỷ gì chứ.

Giọng nói khàn như vậy, nói chuyện còn tốn sức, nghe thôi cũng khiến người khác đau lòng. Nếu nói chuyện lớn hơn một chút nữa thì ông ta còn sợ cổ họng của Nhâm Xử An sẽ bị vỡ mất.

Mạch Tử lo lắng nói: “Không thì để tôi tìm Trương Lê thương lượng một chút để đổi thông báo, hai ngày nay cô nghỉ ngơi đi.”

Nhâm Xử An vội vàng lắc đầu.

Cô biết rằng đây là tật xấu của mình mỗi khi đông đến, nếu bị cảm thì không biết kéo dài tới mười ngày hay nửa tháng nữa.

Nhất định không thể để cho đoàn phim trễ nãi tiến độ quay chỉ vì cô.

Vì vậy cô chân thành bảo đảm, nói: “Hằng năm cứ đông đến là tôi lại như vậy cũng quen rồi, đạo diễn đừng lo lắng, tôi có thể quay như bình thường, chờ hậu kỳ lồng tiếng nữa là được.”

Mạch Tử vẫn không yên tâm lắm.

Nhưng ông ta cũng biết lịch trình quay phim không thể bị trì hoãn, vậy nên nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy cũng được, nếu như cơ thể cô không thoải mái nhất định phải nói với tôi, nên nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi.”

Nhâm Xử An nhanh chóng gật đầu: “Tôi biết rồi đạo diễn, tôi cũng cảm ơn đạo diễn đã tăng cho tôi nhiều đất diễn như vậy.”

Mạch Tử xua tay nói: “Biểu hiện của cô rất tốt, nhân vật cũng có điểm thu hút người xem nên tăng phân cảnh cũng là điều bình thường.”

Ông ta vừa nói vừa giương mắt nhìn Quý Lan: “Vốn dĩ chúng tôi cũng có nhiều quan điểm khác nhau nhưng Quý Lan đã ủng hộ ý tưởng của tôi, cho nên mới quyết định tăng phân cảnh cho cô.”

Nhâm Xử An ngẩn người, cô cũng nhìn theo tầm mắt của Mạch Tử.

Tâm trạng cô hơi hỗn loạn.

Quý Lan đang ngồi ở trên ghế, chuyên tâm đọc kịch bản.

Anh rũ thấp mi mắt, vẻ mặt lãnh đạm, nắng ấm của mùa đông chiếu xuống khiến anh như mềm mỏng hơn rất nhiều.

Lúc đang đọc kịch bản, anh luôn rất chú tâm nên không phát hiện Nhâm Xử An đang nhìn mình.

Lúc này Tiểu Tống bưng ly nước đi tới, ánh mắt nhìn sang Nhâm Xử An.

“Anh, chị Xử An đến.” Anh ta nhắc nhở một câu.

Quý Lan thoát khỏi kịch bản, nghiêng đầu nhìn sang hướng Nhâm Xử An.

Đồng thời một tay anh cầm túi thuốc nhỏ bên cạnh rồi đứng dậy. Nhưng không ngờ hai người lại chạm mắt nhau. Đôi mắt của anh đang run rẩy.

Thần tiên tỷ tỷ đang nhìn anh.

Lỗ tai anh không khỏi nóng lên, anh quay sang chỗ khác rồi thận trọng ngồi xuống lại. Vốn dĩ muốn đưa túi thuốc Tiểu Tống đã mua cho Nhâm Xử An nhưng anh phát hiện cô đang nhìn anh chằm chằm, anh không thể giải thích được sự sợ hãi.

Anh cầm túi thuốc lên đưa cho Tiểu Tống, giọng nói rất lãnh đạm: “Cậu đưa cho cô ấy giúp tôi.”

Nói xong, anh cố gắng tập trung vào kịch bản trong tay mình. Tiểu Tống cầm túi thuốc, mặt đầy khiếp sợ nhìn lỗ tai đang đỏ ứng của Quý Lan.

Anh Lan đây là… Đang xấu hổ sao?!

Cả người anh ta như bị rối tung trong gió.



Trong kịch bản được sửa đổi mới nhất này, nhân vật đại tiểu thư nhà họ Hạ và Sở Dĩ Lam có cảnh quay chung với nhau, nhân vật này có chút tình cảm với nhân vật sĩ quan nằm vùng phản diện ở giai đoạn giữa và cuối.

Hai người đều không biết thân phận thật của đối phương, cùng nhau nảy sinh tình cảm với người kia, nhưng khi gặp lại nhau thì đại tiểu thư nhà họ Hạ phát hiện người mình yêu chính là nhân vật sĩ quan phe phản diện, nhân vật này buộc phải gạt bỏ suy nghĩ trước đó đi, sau đó còn nói những lời độc ác với người sĩ quan đó.

Nhưng sĩ quan là người nằm vùng, gánh vác trách nhiệm nặng nề, cho dù như thế nào cũng không thể nói rõ thân phận của mình được nên chỉ có thể nhịn đau đớn và chấp nhận sự thật.

Lúc người sĩ quan sắp gỡ bỏ thân phận nội ứng của mình, lúc trở về phe chính diện, đại tiểu thư nhà họ Hạ đã anh dũng hy sinh. Lúc đầu là đại tiểu thư nhà họ Hạ và sĩ quan cùng nảy sinh tình cảm một lúc, mang đến cảm giác của một mối tình đầu.

Sau đó hai người vì “Phe phái khác biệt” mà quyết liệt muốn cắt đứt sự hỗn độn này, nhưng phát hiện cả hai lại dây dưa không dứt với nhau, là một loại kiềm nén đầy vừa đau khổ, lại vừa hụt hẫng và bồng bột khi phải kiềm chế nỗi buồn đau của mình.

Cuối cùng đại tiểu thư nhà họ Hạ anh dũng hy sinh, sĩ quan còn chưa gỡ bỏ thân phận nội ứng của mình, thấy người mình yêu chết thảm nhưng chỉ có thể gồng mình chịu đựng, không rơi nửa giọt nước mắt cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ và trở về thân phận chính diện, lúc đó cuối cùng sĩ quan mới có thể gào khóc lớn một lần, đây chính là sự bùng nổ của đau đớn, một chuyện tình kết thúc trong xã hội loạn lạc, tuy nhỏ bé nhưng tình cảm lại rất vĩ đại.

Giữa tình cảm của hai người, ngoại trừ sự bùng nổ cuối cùng của sĩ quan thì kỹ thuật diễn xuất cần phải rất tinh tế, khéo léo mới có thể biểu đạt tình cảm của mình qua một ánh mắt, một cái mỉm cười hay một động tác.

Nếu như Nhâm Xử An và Sở Dĩ Lam diễn tốt phân đoạn tình cảm này, như vậy thì cặp đôi này hoàn toàn rất đáng xem.

Sở Dĩ Lam cầm trong tay kịch bản mới, ngồi một bên nghiêm túc đọc lời thoại, so với lúc bình thường thì bây giờ anh ta rất khác, cứ như đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ vậy.

Nhâm Xử An cũng như thế, cực kỳ chăm chú nhìn kịch bản.

Kịch bản mới đã tăng phân cảnh của Nhâm Xử An nhiều hơn gấp ba lần, bộ phim “Ám Dũng” này vốn dĩ hơi nặng về phía nhân vật nam một chút nên sau này mới tăng thêm đất diễn cho Nhâm Xử An để khiến Nhâm Xử An trở thành một trong những nhân vật nữ quan trọng nhất của “Ám Dũng”.

Một lúc tăng lên nhiều phân cảnh như vậy, cho dù cô bị câm đi chăng nữa thì lời thoại không phải mấy con số ngẫu nhiên như “Một hai ba bốn năm”, đoàn phim nhất định cũng đang chờ cô từ từ học thuộc lời thoại.

Cho nên mỗi ngày ngoại trừ kịch bản thì không có thứ gì lọt vào mắt của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.