[Quý Lan năm nay ba hai gần ba mươi ba, mười chín năm trước… chẳng phải anh ấy chưa đầy mười bốn tuổi sao?]
[Có lẽ hai người đã ở chung với nhau từ lúc đó. Vậy người quan trọng này có phải là mẹ anh ấy không?]
[Cũng có thể lắm, Quý Lan chưa từng đề cập đến gia đình của anh ấy mà…]
[Vấn đề đã được giải quyết, khả năng lớn là mẹ anh ấy.]
[Tôi đoán ý của Quý Lan chính là… mẹ của anh ấy đã bỏ anh ấy ở lại và không quay trở lại nữa!!!]
[Nếu như vậy thì thảm quá! Đau lòng!]
Dựa vào những manh mối ít ỏi và trí tưởng tượng phong phú của bản thân, cư dân mạng đã vẽ nên một “câu chuyện tìm mẹ” cho Quý Lan.
Đoạn Tranh Vanh xem video đã được lên top tìm kiếm, sau đó thốt lên một tiếng “Má!”.
Anh ấy biết Quý Lan không hề quan tâm đến mẹ của mình. Có lần anh ấy từng hỏi: “Mấy năm nay tôi chưa thấy cậu về nhà. Tết Nguyên đán năm nay tôi định sắp xếp lịch rảnh để cậu về nhà thăm cô chú một chút được không?”
“Bố tôi đã chết, tôi không còn mẹ.” Anh ấy biết Quý Lan đã bảy tám năm, đó là lần đầu tiên anh ấy nghe Quý Lan kể về gia đình.
Anh ấy vẫn nhớ rõ đôi mắt vô cảm, thậm chí có chút đáng sợ ấy. Không hận thù, không mất mát, không hồi ức, chỉ có sự thờ ơ vô tận, như thể tất cả đều không liên quan đến Quý Lan vậy.
Đoạn Tranh Vanh đoán tuổi thơ của Quý Lan hẳn là mịt mờ, không có tình yêu qua thái độ của anh đối với cha mẹ. Và hơn nữa, Quý Lan chưa từng có vướng bận với tình cảm, anh ấy luôn cho rằng Quý Lan thiếu mất cảm xúc của người bình thường vì từng trải qua tuổi thơ như vậy.
Cho đến khi Nhâm Xử An xuất hiện, cho đến khi anh ấy nhìn thấy con búp bê quả bơ màu xanh lá cây và bức tranh trẻ con treo trên tường. Cuối cùng anh ấy cũng hiểu rằng tuổi thơ của Quý Lan không thiếu vắng tình cảm, mà đã được lấp đầy bởi một người khác.
Tất cả cảm xúc Quý Lan đều để dành cho người đó.
…
Lúc Nhâm Xử An nhìn thấy video đó, đầu óc cô cứ ong ong.
Chúa ơi! Mẹ ơi!
Cô không còn suy nghĩ được gì nữa. Trò chơi mà cô chơi nhân vật chính lại là Quý Lan? Cô bàng hoàng, không biết nên nói gì ngay lúc này. Cô ngây người trên giường không nhúc nhích. Một lúc lâu sau, cô đột ngột tắt màn hình rồi nhắm mắt làm ngơ. Cô nhớ mình đã hỏi Quý Lan rằng tại sao anh lại chú ý đặc biệt đến cô khi ở Ám Lam, anh chỉ nói: “Em thực sự không còn nhớ anh sao?”
Cô từng tự hỏi tại sao Quý Lan lại đối xử tốt với cô như vậy, hợp đồng của cô ký với Ám Lam cũng thay đổi để có lợi hơn với cô? Tại sao Quý Lan luôn tỏ ra mất mát khi ở với cô? Trông anh có vẻ ngốc nghếch như một cậu bé mới lớn khi ở bên cô? Tại sao hai tai của anh luôn ửng đỏ một cách khó hiểu khi ở cạnh cô?
Với cô mà nói, trò chơi mới bắt đầu không lâu nhưng đối với Quý Lan… đã hơn mười năm không được gặp cô rồi.
Trong đầu của Nhâm Xử An là một mảng hỗn độn, cảm giác chua chát và khó chịu cứ dâng lên. Cô vô thức dùng tay nắm chặt ga giường.
Trong trò chơi, Quý Hưng với cô có thái độ ỷ lại, cô hiểu, mỗi lần Quý Hưng nghe thấy tiếng cô khi cô đến, đôi mắt của cậu luôn sáng ngời.
Nhóc con nhớ cô hơn mười năm rồi.
Mỗi lần cô nhìn Quý Lan với ánh mắt kỳ lạ đó, chắc hẳn trong lòng anh sẽ cảm thấy rất buồn. Cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy mình rất có lỗi với Quý Lan, nhưng dường như cô có một loại tình cảm khác với anh…
Hai má của Nhâm Xử An không khỏi nóng lên.
Có lẽ cô chỉ xem nhóc con như một đứa em trai. Quý Lan nhất định cũng chỉ xem cô là “Thần tiên tỷ tỷ”, là một ân nhân mà anh muốn trả ơn, không phải một “phụ nữ” khiến anh có suy nghĩ yêu thích khác.
Nghĩ đến đây, Nhâm Xử An cảm thấy hơi xấu hổ, thậm chí muốn đem mặt mình giấu đi. Cũng may là cô phát hiện sớm, không có tình cảm sâu đậm với Quý Lan, nếu có thì cũng chỉ là thích một chút thôi. Mặc dù trong lòng vẫn có một chút thất vọng nhưng mọi chuyện vẫn có thể kiểm soát được.
Nhâm Xử An hít một hơi. Cô không biết phải giải quyết mớ rắc rối này như thế nào, do dự hồi lâu, cuối cùng cô mở khung chat với Quý Lan ra, cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng thực sự cô không biết phải mở lời như thế nào. Nói xin lỗi, tôi đã quên thầy, chỉ khi tôi nhìn thấy con búp bê quả bơ và bức tranh, tôi mới nhớ ra thầy là ai?
Cô sợ ánh mắt sắc như dao của anh. Hơn nữa, trước đây khi cô không nhận ra Quý Lan thì… cô đã chủ động ôm Quý Lan.
Quá xấu hổ! Nghĩ lại hành động lúc đó giống như cô đang có ý muốn “trèo cao” với anh. Quý Lan nhất định sẽ nghĩ cô có loại suy nghĩ này đối với anh. Thật sự quá mất mặt mà!
Nhâm Xử An nằm trên giường, vẻ mặt như đang thất tình lăn qua lộn lại. Trong đầu cô không khỏi nghĩ đến chuyện lúc trước, cảm giác lúng túng dâng lên. Người ta coi mình là “Thần tiên tỷ tỷ “, mình lại có ý định khác đó với người ta. Mất mặt quá mà!
Tự nhạo báng chính mình trong lòng, Nhâm Xử An không muốn để ý đến chuyện này nữa. Cô lăn qua lộn lại nhưng vẫn không thể ngủ được. Cô thử đếm cừu xem có ngủ được không.
Đếm được hai trăm ba mươi lăm con cừu, cuối cùng, cô cũng lật người ngồi dậy, mở trò chơi ra.
May mắn thay, trong game đang là ban ngày, Quý Hưng đang ngồi trong phòng lặng lẽ đọc sách. Trên tay cậu là một quyển sách màu xanh tựa đề “Tiểu sử người nổi tiếng”.
Nhâm Xử An không muốn làm phiền việc học của Quý Hưng, nhưng tâm trạng của cô bây giờ thực sự rất phức tạp. Vì vậy, cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, rồi mở miệng gọi: “Nhóc con!”
Quý Hưng ngay lập tức đặt cuốn sách trên tay xuống, theo âm thanh nhìn qua. Đôi mắt cậu đen láy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, mang theo một chút dịu dàng vì thấy cô đến: “Thần tiên tỷ tỷ tới rồi.”
Nhìn thấy ánh mắt của Quý Hưng, Nhâm Xử An không kiềm chế được cảm giác tội lỗi xen vào đó có chút không nỡ. Quý Lan tha thiết mong chờ cô như vậy, nhưng cô thật sự không biết… đó là nhóc con Quý Hưng.
Thật thất vọng mà!
Nhâm Xử An đăng nhập vào trò chơi mới nhận ra rằng Quý Hưng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, làm sao có thể đi hỏi chuyện tình cảm với một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Cô xoa xoa thái dương, cảm thấy tâm tình thật phức tạp mỗi khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Hưng.
Gương mặt non nớt của Quý Hưng và gương mặt sắc như dao cắt của Quý Lan cứ chồng chéo nhau trong đầu cô. Có ai nghĩ được rằng một chàng trai sinh ra ở một thị trấn hẻo lánh, bị cha mẹ bỏ rơi và mọi người xa lánh, trong tương lai, anh ấy sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng cả nước.
“Nhóc con!” Nhâm Xử An mở miệng, không hiểu sao cô có cảm giác không được khỏe. Lời còn chưa nói hết thì động tác của cô đột nhiên dừng lại.
Cô chợt nghĩ ra điều gì đó.
Ngày hôm nay, chức năng cảm ứng vừa được kích hoạt trong trò chơi, khi cô muốn trừng phạt Quý Hưng thì bằng cách đánh vào mông cậu.
Cô nhấp vào màn hình hai lần, và kết quả là…
Cô… cô… cô …
Cô đã xoa mông Quý Hưng hai lần!
Nhâm Xử An đứng hình. Cô quăng điện thoại lên giường, tuyệt vọng lấy tay che mặt. Gương mặt Quý Hưng ửng hồng, cả người cậu đều tỏ vẻ kháng cự, cả người cô đều khó chịu.
“Mẹ nó…” Cô không nhịn được mà chửi thề.
Cô chọc vào màn hình điện thoại hai lần, nhưng trong mắt nhóc con thì không như vậy. Quý Hưng ôm chăn, tai đỏ bừng, chắc hẳn cậu nghĩ cô cố tình làm vậy.
Ôi! Hình tượng của cô trong lòng Quý Lan sẽ ra sao?
Khi còn nhỏ cô đối với anh như vậy, lớn lên cô đối với anh lại có loại ý nghĩ…
Cô thực sự không còn mặt mũi nào để gặp ai nữa.
Nhâm Xử An không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của cô lúc này. Cô rất hy vọng mình sẽ không bao giờ biết Quý Hưng chính là Quý Lan để không phải đối mặt với tình huống khó xử như thế này. Tốt nhất là đừng bao giờ để Quý Lan biết rằng cô đã “nhớ” lại thời thơ ấu của anh.
Nếu bối rối thực sự có thể đem ra xây nhà thì bây giờ có lẽ cô đã sở hữu một biệt thự lớn như Quý Lan.
“Thần tiên tỷ tỷ làm sao vậy?” Giọng nói của Quý Hưng vang lên từ chiếc điện thoại trên giường. Có lẽ do Nhâm Xử An không nói chuyện, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói của cậu.
Nhâm Xử An hít một hơi thật sâu.
Cô có thể diễn! Cô có thể diễn! Cô là một diễn viên rất tự tin khi diễn xuất! Chẳng phải cô đã đánh lừa được mọi người có mặt trong buổi ghi hình “Nơi tụ họp vui vẻ” sao?
“Tôi vừa nghĩ đến một điều khó giải quyết nhưng bây giờ thì không sao rồi.” Cô trả lời Quý Hưng, hiếm khi trong giọng nói lộ ra chút không yên lòng.
Quý Hưng chớp mắt nhìn. Vốn từ của cậu không quá lớn, cậu hiểu từ “khó” nhưng dường như cậu lại không thể tự lý giải được nó. Đại khái có thể biết được là thần tiên tỷ tỷ đang gặp rắc rối. Vì vậy, cậu hỏi: ” Thần tiên tỷ tỷ, có phải công việc không suôn sẻ không? Có chuyện gì khó giải quyết không?”
Cũng không hẳn là chuyện công việc, nó phức tạp hơn rất nhiều. Nhâm Xử An gật đầu, đáp lại: “Đó là vấn đề công việc, tôi và sếp… Chao ôi, tôi không biết phải đối mặt với sếp như thế nào!”
Cô không biết mười năm sau cô nên đối mặt với cậu như thế nào. Nhóc con lạnh lùng quá.
Trong thị trấn có các nhà máy, rất nhiều người đến làm việc trong đó. Quý Hưng cũng đã nhìn thấy rất nhiều thế giới bên ngoài qua những trang sách của mình, vậy nên, cậu có thể hiểu công việc của người lớn là như thế nào.
Vì vậy cậu hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị: “Thật ra có rất nhiều ông chủ vô cùng xấu xa, cứ luôn áp bức nhân viên, thần tiên tỷ tỷ đổi công ty đi.”
Nhâm Xử An:…
Nhóc con, cậu có biết là cậu đang tự mắng chính mình không?
Nhìn khuôn mặt non nớt có chút bướng bỉnh của Quý Hưng, cô không khỏi bật cười. Trong mọi trường hợp, nhóc con có thể mang lại niềm vui cho cô. Nhưng ai có thể ngờ rằng cô sẽ chết khi đối mặt với cùng một người ở ngoài thực tế chứ. Vui quá hóa buồn chính là ý tứ như vậy sao?
Nhâm Xử An thở dài.
“Thần tiên tỷ tỷ, tôi sẽ cố gắng học tập thật giỏi.” Quý Hưng đột nhiên chuyển chủ đề. Cậu hướng về phía màn hình đưa tay ra. Trên màn hình hiện lên thông báo “Quý Hưng nắm lấy tay bạn”.
“Học hành chăm chỉ, làm việc chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền rồi sau đó thành lập công ty, thần tiên tỷ tỷ đến công ty của tôi đi. Tôi sẽ không để ai bắt nạt thần tiên tỷ tỷ.” Cậu bé còn choai choai nhưng vẻ mặt thật nghiêm túc, giọng nói còn non nớt nhưng chắc nịch.
Nhâm Xử An mắt đỏ hoe, cô chớp chớp mắt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên khóe mắt.
Tất nhiên, cô đã từng nghe đồn Quý Lan luôn là học sinh đứng nhất ở cấp ba, cô cũng biết anh đã giành được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi lớn nhỏ. Tuy nhiên, học sinh được đặt nhiều hy vọng của trường ấy tham gia bài kiểm tra nghệ thuật vào năm lớp mười hai. Sau đó, anh được nhận vào học viện điện ảnh ở thủ đô với vị trí thủ khoa.
Anh ra mắt năm mười chín tuổi tuổi, thành lập công ty năm hai mươi lăm tuổi. Ra mắt được mười bốn năm, anh đã có hơn sáu mươi tác phẩm lớn nhỏ, số lượng đáng kinh ngạc.
Diễn xuất? Chưa ai từng nhắc điều đó với anh, bởi anh luôn diễn một cách hoàn hảo nhất. Dường như anh chưa từng nghỉ ngơi. Tại sao anh lại liều mạng như vậy chứ?
Mọi người đều biết rằng anh là huyền thoại trong giới giải trí này, là tượng đài và là hình mẫu.
Nhưng giờ đây, Nhâm Xử An cuối cùng cũng biết tại sao. Cô ngẩng đầu lên, cố nén những giọt nước mắt đang muốn trào ra.
Lúc nhỏ cậu bị bố mẹ bỏ rơi, khó khăn lắm mới khiến Quý Hưng quen thuộc với sự tồn tại của cô, ở đâu cũng nhớ tới cô như vậy…
Nhưng sau này, cô cũng biến mất rồi.
Nhâm Xử An có thể tưởng tượng được nỗi buồn ấy. Mặc dù cô không biết vì điều gì mà bản thân với Quý Hưng chia ly trong tương lai. Tuy nhiên nhìn thấy phản ứng của Quý Lan, ít nhất anh đã xa cách cô mười mấy năm rồi.
“Thần tiên tỷ tỷ, chị làm sao vậy?” Giọng nói thiếu niên lạnh nhạt của Quý Hưng truyền tới.
Nhâm Xử An cầm điện thoại lên, đối diện với đôi mắt lo lắng trong màn hình điện thoại kia, lòng cô khẽ run rẩy.
Thời khắc này, cô đã quên hết sự bối rối của bản thân.
“Nhóc con, nếu như tôi có chuyện đột nhiên phải rời đi mấy năm, đợi sau này khi chúng ta gặp lại, tôi đã hoàn toàn không nhớ được cậu nữa, cậu sẽ làm như thế nào?” Cô hỏi.
Quý Hưng hơi sững sờ một chút. Cậu hơi mím môi, lông mày cũng khẽ nhíu lại, dường như có chút bất mãn. Sau một lúc, biểu cảm trên gương mặt cậu thay đổi có chút kỳ lạ, dường như mang theo một chút độc ác và niềm vui sướng của người trả thù.
Cậu chầm chậm nói: “Tôi sẽ giả vờ đối xử rất tốt với chị, đợi tới khi chị nhớ lại tôi… thì tôi sẽ thu lại những điều tốt đẹp đó.”
Nhâm Xử An:?
Cô nhìn biểu cảm kỳ lạ trên gương mặt của Quý Hưng, cả người đột nhiên toát mồ hôi lạnh, da gà cũng lập tức nổi lên, trong đầu vù vù một tiếng.
Cả người cũng ngơ ngác ngạc nhiên.
Đây là… muốn khiến cô cũng phải trải qua cảm giác đau khổ sao?
Tuổi tác bé tí, tại sao lại có kiểu suy nghĩ đáng sợ như vậy chứ!
Vì vậy Quý Lan đối xử tốt với cô, để cô ký được hợp đồng với Ám Lam, cho cô điều kiện tốt như thế, chính là để trả thù như vậy sao?
Thậm chí cô đã tưởng tượng ra tình tiết sau này.
Quý Lan cao ngạo từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lùng. Đột nhiên, khóe miệng anh âm thầm khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười có chút châm biếm.
“Cậu đối xử với tôi như vậy, còn hy vọng tôi có thể đối xử tốt với cậu?”
Im lặng thật lâu.
Cả người Nhâm Xử An từ trên xuống dưới cũng lạnh đi.
Thậm chí là có chút sợ hãi.
Mà vào lúc này, nhân vật Quý Hưng ở trong màn hình điện thoại đột nhiên thả lỏng, “soạt” quay đầu lại. Lỗ tai của cậu đã đỏ tới mức gần như muốn chảy máu. Vịn lấy mặt bàn, cậu chôn gương mặt nhỏ bé của mình ở giữa hai cánh tay, chỉ lộ ra vành tai đỏ nóng rực đó.
“Tôi… tôi chỉ là muốn hù dọa thần tiên tỷ tỷ một chút, thần tiên tỷ tỷ đừng cho là thật.”
Chỉ là hù dọa cô…?
Nhâm Xử An nửa tin nửa ngờ, cô hoàn toàn không dám thả lỏng.
Biểu cảm ban nãy trên gương mặt Quý Hưng quá dọa người rồi, giọng điệu đó cũng hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
“Cậu…”
Cô chỉ nói một chữ “cậu” liền dừng lại.
Không nghe thấy lời nói sau đó của Nhâm Xử An, Quý Hưng đại khái nhận thức được Nhâm Xử An coi điều này là thật rồi.
Cậu vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhâm Xử An bên này. Trên gương mặt bình thản của ngày thường có có chút hoảng hốt. Cậu nói: “Tôi… tôi biết thần tiên tỷ tỷ là diễn viên, chỉ là muốn thử xem thần tiên tỷ tỷ có thể nhận ra là tôi… cố ý hay không. Nhưng tôi thật sự không nghĩ như thế, thần tiên tỷ tỷ đối xử tốt với tôi như vậy, tôi làm sao có thể… đối xử như thế với thần tiên tỷ tỷ chứ.”
Ngước mắt lên, trên gương mặt của Quý Hưng dần lấy lại dáng vẻ nghiêm nghị.
“Thần tiên tỷ tỷ xứng đáng có những thứ tốt nhất.”
Cái gì cũng xứng đáng tốt nhất.
Nhâm Xử An nhìn Quý Hưng nói thêm vài câu, lúc này cô mới chầm chậm thả lỏng trở lại. Vì để xác nhận tính chân thật trong lời nói của Quý Hưng, cô còn đặc biệt mở giao diện trạng thái ở trong trò chơi.
Họ tên: Quý Hưng
Tuổi tác: 14
Độ hảo cảm: 587
Thành tích: A
Sở thích: Học hành, xem phim, diễn xuất.
Độ hảo cảm không chỉ không hạ xuống, ngược lại còn tăng cao thêm một chút rồi, thành tích từ B+ đã chuyển thành A, sở thích đã cộng thêm một thứ “diễn xuất”.
Vì vậy nói… vừa rồi cậu thật sự cố ý biểu diễn ra loại biểu cảm và loại giọng điệu đó?
Nhâm Xử An cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Phải nói là, không hổ là Quý Hưng kỹ thuật diễn xuất ý chỉ bậc cấp cao trong tương lai mà.
Mới mười mấy tuổi, lại còn không đi học bất cứ khóa học nào có liên quan tới diễn xuất mà cậu đã có thể có thiên phú và kỹ thuật diễn xuất kinh người như thế này.
Đến ngay cả cô cũng không nhìn ra được một chút dấu vết của “diễn”, còn cho rằng Quý Hưng thật sự nghĩ như vậy.
“Nhóc con, sau này cậu không thể lừa tôi như vậy nữa.”
Trình độ kỹ năng diễn xuất như thế này của Quý Hưng, nếu như muốn lừa cô… đánh chết cô cũng không nhìn ra được manh mối đấy?
Quý Hưng vội vàng gật gật đầu, cậu thành thật nói: “Sau này tôi mãi mãi sẽ không lừa thần tiên tỷ tỷ.” Cậu ngừng lại một chút rồi hỏi: “Vì vậy thần tiên tỷ tỷ, chị thật sự sẽ rời xa tôi, sau đó quên mất tôi sao?”
Lúc nói lời này, trên gương mặt non nớt của cậu lộ ra một chút dáng vẻ đáng thương lại tủi thân, so với biểu cảm trước đó của Quý Hưng mà Nhâm Xử An từng thấy, rõ ràng không có gì khác biệt.
“Tôi…” Nhâm Xử An ấp úng một lúc.
Cô nói không ra lời.
Cô hít sâu một hơi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi nói: “Làm gì có khả năng.”
Hãy tha thứ cô đã nói dối ở thời gian này nhé.
Trong lòng thở một hơi, cô lại nâng cao tinh thần, dùng một giọng điệu tràn ngập hy vọng nói: “Nhóc con, tương lai chúng ta nhất định sẽ gặp lại, đợi tôi nhé.”
Đây là lần đầu tiên thần tiên tỷ tỷ quả quyết nói với cậu như vậy, sau này có thể gặp lại.
Quý Hưng nghe được sự thành thật trong lời nói này, đôi mắt sáng lên một chút. Cậu phải cố gắng, cố gắng để lúc gặp lại thần tiên tỷ tỷ, cậu đã trở thành một người có thể giúp đỡ thần tiên tỷ tỷ che gió chắn mưa.
…
Tối hôm qua Nhâm Xử An mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Buổi sáng sớm ngày hôm sau cô bị điện thoại của Đoạn Tranh Vanh gọi dậy.
“Tôi tới dưới lầu nhà cô rồi, muốn tôi giúp cô khiêng hành lý không?”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Đoạn Tranh Vanh, cô chợt trợn trừng hai mắt, tỉnh táo trở lại.
Hôm nay là lễ khai máy!
Nhâm Xử An ngẩn ngơ một lúc, cả người từ trên giường ngồi thẳng dậy, bởi vì động tác quá đột ngột, cô choáng váng mất mấy giây. Cô chậm lại, lúc này mới trả lời lại Đoạn Tranh Vanh: “Không cần đâu, chỗ này của chúng tôi có thang máy, anh Tranh Vanh anh đợi tôi một lát.”
Tắm rửa thay đồ, sau mười phút cô đã xách hành lý xuống lầu rồi.
Đoạn Tranh Vanh giúp đỡ Nhâm Xử Anh di chuyển hành lý tới cốp sau của xe. Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy gương mặt uể oải phờ phạc kia của Nhâm Xử An, trong lòng anh ấy đã có suy đoán, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?”
“Ừm… ngủ không ngon.”
Nhâm Xử An nói rồi ngáp một cái.
Nhưng không phải là ngủ không ngon.
Hôm nay rạng sáng hai ba giờ cô mới ngủ, bây giờ mới hơn năm giờ, lại còn phải gấp rút lên máy bay.
Cô sợ là mình sắp thăng thiên tới nơi rồi.
Đoạn Tranh Vanh hơi liếc Nhâm Xử An, anh ấy có chút muốn hỏi cô có phải là vì chương trình đó của Quý Lan không, thuận tiện hóng chuyện một chút.
Nhưng lời vừa tới miệng lại nuốt vào trong.
Với tư cách là người đại diện, anh ấy nên bớt khiến nghệ sĩ của nhà mình thấy ngột ngạt.
Nhâm Xử An đã ngủ cả chặng đường. Ngoại trừ lúc lên máy bay cô tỉnh táo lại một hồi, thời gian khác cô hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Xuống máy bay, sau khi lên xe của đoàn, cô lại tiếp tục ngủ.
Tới hiện trường của buổi lễ khai máy, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại. Vừa mở mắt cô liền nhìn thấy Đoạn Tranh Vanh nhướng mày nhìn cô: “Ngủ sâu nhỉ?”
“Nghĩ tới cả chặng đường anh đều nhìn chằm chằm tôi như vậy là đã không sâu rồi.” Nhâm Xử An vỗ vỗ mặt để bản thân tỉnh táo lại một chút.
Đoạn Tranh Vanh có chút xấu xa nói: “Nếu như đổi lại tôi là Quý Lan thì sẽ không như vậy?”
Nhâm Xử An quay đầu lườm anh ấy một cái, dường như cô đột nhiên bị kích động: “Đó đương nhiên không giống rồi, đổi thành… ông chủ tôi cũng sợ muốn chết đó? Đó chính là chuyển thành hoảng sợ! Hoảng sợ đó anh hiểu không?”
“Được được được, hoảng sợ.” Đoạn Tranh Vanh giơ hai tay lên như đầu hàng.
Hôm nay Nhâm Xử An không ổn, nguồn gốc của sự không ổn chính là Quý Lan. Càng nhận thức được điểm này, anh ấy không thể không nghĩ, mười chín năm trước, Nhâm Xử An mới năm tuổi thôi! Cô có thể cho Quý Lan ân huệ gì?
Đứa bé lương thiện đáng yêu giống như thiên sứ đã đưa Quý Lan trầm lặng ít nói ra khỏi nỗi buồn tăm tối?
Nghĩ thôi đã khiến cả người người ta nổi da gà da vịt mà!
Sau khi Nhâm Xử An trang điểm làm tóc, cô cùng với Đoạn Tranh Vanh xuất hiện ở hiện trường buổi lễ khai máy.
“Ôi, đó là Đoạn Tranh Vanh sao?”
“Ồ… có phải Quý Lan tới quay phim không nhỉ?”
“Sau khi nhìn hot search và các đoạn cut chương trình rồi lại nhìn gương mặt kia của Quý Lan, không có biểu cảm gì tôi cũng cảm thấy xúc động…”
“Làm sao lại dính tới Quý Lan rồi? Nhâm Xử An là nữ chính mà! Chính là cô gái nhỏ mới ký hợp đồng với Ám Lam đó.”
“Cái gì? Nữ chính “Tam Nhật” chính là Nhâm Xử An đó?”
“Các người không biết sao?”
“Đây là phim của Do Nghệ đó, nhất định sẽ cầm được cúp thưởng, cho dù không phải là một minh tinh lớn trong showbiz thì cũng phải là một diễn viên có kinh nghiệm chứ?”
“Chà, mọi người… đoán chừng sau lưng có người đấy. Nếu không làm sao Ám Lam lại ký hợp đồng với một người mới chưa có danh tiếng gì?”
“Không phải đâu không phải đâu, đó lại là Ám Lam đấy, tôi sẽ vỡ mộng mất.”
Sau khi Đoạn Tranh Vanh xuất hiện, những nghệ sĩ có mặt liền thì thầm bàn tán một trận.
Nhâm Xử An có thể cảm nhận được có người đang bàn tán cô và Đoạn Tranh Vanh. Mặc dù giọng nói rất nhỏ, cô nghe không rõ nội dung nhưng vẫn cảm thấy những ánh mắt đang nhìn cô có vẻ không được thân thiện cho lắm.
“Nhâm Xử An!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên ở sau lưng, Nhâm Xử An quay đầu liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lại sáng sủa kia của Lương Nhạc.
Cô sững sờ một lát rồi buột miệng nói ra: “Làm sao mà cô cũng ở đây?”
Lương Nhạc sải bước đi tới trước mặt Nhâm Xử An. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, tùy ý khịt mũi: “Bố của tôi đã đầu tư thêm mười triệu, sao tôi lại không thể tới đây?”
Khóe miệng hơi nhoẻn, cô ta bật cười rồi nói: “Bây giờ tôi là bố của cô!”
Biểu cảm đó quả thực chính là “nụ cười của nhân vật phản diện”.
Nhâm Xử An:?
Cuối cùng cô cũng biết vì sao Sở Dĩ Lam không hợp với Lương Nhạc rồi. Trong lòng cô hiểu rõ ý của Lương Nhạc chính là “cho tiền thì chính là bố”, nhưng tại sao cô lại muốn cho cô ta một bạt tai như thế này chứ.
“Đại tiểu thư Lương của tôi ơi, cô tùy tiện chạy tới bên này tới cũng thôi đi, cô đợi tôi một chút không được sao.” Lý Tử Mặc cũng xuất hiện ở sau lưng Lương Nhạc, thở hổn ha hổn hển.
Ngày trời tháng năm, trán anh ta lấm tấm mồ hôi.
Lương Nhạc xem thường, chán ghét liếc anh ta một cái: “Anh già rồi thể lực cũng không ổn rồi, còn trách tôi sao?”
Lý Tử Mặc:…
Anh ta chỉ lớn hơn Đoạn Tranh Vanh hai tuổi thôi mà?!
Nghệ sĩ ở dưới tay có thể nào có một ngày không oán trách anh ta được không?
Nhâm Xử An nhìn thấy biểu cảm bị nghẹn kia của Lý Tử Mặc, cô không nhịn được mỉm cười.
Đây tính là cái gì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao?
Cảm thấy Lý Tử Mặc có chút đáng thương, cô nói: “Anh Tử Mặc còn trẻ trung mà.”
Lý Tử Mặc cảm kích liếc Nhâm Xử An một cái. Ngay sau đó, lại nghe thấy Nhâm Xử An tiếp tục nói: “Đàn ông bốn mươi là một cành hoa, anh Tử Mặc đây mới chỉ là nụ hoa mà thôi.”
Lý Tử Mặc:…
“Ôi! Nụ hoa này có vẻ già quá.” Lương Nhạc ở bên cạnh đột nhiên bật cười thành tiếng.
Đến ngay cả Đoạn Tranh Vanh cũng không nhịn được cười một chút, cũng may nghệ sĩ nhà anh ấy không nói anh ấy như vậy.
Vẻ mặt của Lý Tử Mặc xám xịt. Anh ta phải cảm ơn Đoạn Tranh Vanh giữa đường đã cướp Nhâm Xử An đi mất. Nếu không thì… một mình anh ta dẫn dắt Nhâm Xử An và Lương Nhạc, hai con người này kẻ xướng người họa, anh ta còn có thể có đường sống sao?
Cô gái nhỏ Nhâm Xử An này nhìn điềm đạm nho nhã, làm sao mà há miệng lại như vậy? Rõ ràng so với đại tiểu thư Lương Nhạc này cũng không kém cạnh là bao.
“Được rồi, người thì cô cũng thấy rồi, thợ trang điểm còn đợi cô ở bên kia đó, chúng ta mau quay về thôi.” Lý Tử Mặc cũng vô cùng gấp rút, vẫn luôn cúi đầu nhìn thời gian.
Lương Nhạc vô cùng chán ghét nhếch miệng, miễn cưỡng trả lời lại: “Được rồi, ở trước mặt nhiều người như vậy cho anh thể diện đấy.”
Lý Tử Mặc:… Tôi cảm ơn cô nhé.
Nhìn theo Lương Nhạc rời đi, Nhâm Xử An chỉ chỉ bản thân với Đoạn Tranh Vanh, cô hỏi: “Thấy thế nào, tôi đỡ lo hơn chứ?”
Đoạn Tranh Vanh im lặng đẩy mắt kính.
Cảm ơn Quý Lan vì lúc đó đã từ chối vị đại tiểu thư Lương Nhạc này, nếu không chính là anh ấy gặp tai ương rồi. Bây giờ ấy… mặc dù Nhâm Xử An cũng không đỡ lo như thế, nhưng dù sao đổi lại ít nhất cũng không khiến anh ấy tức chết.
Buổi lễ khai máy bình thường trôi qua.
Tới tận tối Lương Nhạc cũng chưa xuất hiện lại ở trước mặt Nhâm Xử An. Sau khi Đoạn Tranh Vanh tiễn Nhâm Xử An quay trở lại khách sạn, không còn chuyện gì khác, vì vậy anh ấy liền rời đi.
Nhâm Xử An lại nhàn rỗi một mình.
Cô nhận được thông báo rằng cảnh quay ngày mai của nữ chính Vân Hiểu bị ép phải hiến thân.
Cũng không biết ai sẽ đóng vai nhân vật đê tiện kia. Nghĩ lại, đây có lẽ là lần đầu cô phải cởi quần áo ở trước mặt mọi người…
Dù chỉ là đóng giả nhưng vẫn khó tránh xấu hổ.
Cô vừa ăn trái cây vừa tiện tay mở Weibo ra. Lướt thoáng qua thấy hai chữ “Quý Lan” nằm đầu của hot search, trong lòng Nhâm Xử An không khỏi run lên.
Cũng đã gần một ngày rồi mà vẫn còn giữ vị trí đầu tiên sao? Một ngày trôi qua, cô vẫn như con rùa rụt cổ, không dám liên lạc với Quý Lan. Cô thật sự không biết phải mở miệng nói chuyện này ra sao.
Không thể mở miệng được.
Cũng may cô đã gia nhập đoàn phim, có lẽ hơn một tháng tới sẽ không gặp mặt Quý Lan, vừa hay cho cô có thêm thời gian suy nghĩ.
…
Ngày lễ khai máy “Tam Nhật” lại vừa khéo trùng với ngày phát trực tuyến của “Ám Dũng”.
Đoạn Tranh Vanh tới Ma đô lúc hơn tám giờ tối, sau khi máy bay hạ cánh, điện thoại rất nhanh nhảy lên những con số mới, Wechat lập tức tăng vọt thành 99+.
Giả Tử Tây bên bộ phận tuyên truyền của Ám Lam đã gửi cho anh ấy một loạt hàng chục tin nhắn Wechat, còn có các cuộc gọi đến nhưng đều không thể chuyển đi được.
Đoạn Tranh Vanh nhướng mày, liền biết có chuyện gì không ổn.
Giả Tử Tây: [Hình ảnh]
Giả Tử Tây: [Về phía fan hâm mộ bên kia, chúng tôi đang tổ chức một chiến dịch chống lại anti-fan.]
Giả Tử Tây: [Sau khi bỏ ra hơn mười mấy vạn, cuối cùng cũng đã liên lạc được với người trên Weibo, hot search này không thể rút lại.]
Giả Tử Tây: [Chắc hẳn đã có bên đối tác nào đó chi tiền mua lại hot search, còn thuê hẳn lực lượng thủy quân lớn thúc đẩy chủ đề này.]
Giả Tử Tây: [Hình ảnh]
Giả Tử Tây: [Khi anh xuống máy bay thì gọi điện thoại lại cho tôi ngay.]
Đoạn Tranh Vanh ấn mở hình ảnh.
Anh Minh Bạch V: Phim của Do Nghệ, cứ ra bộ nào tôi liền sẽ xem hết bộ đấy, hôm nay còn cố ý đến xem lễ khai máy của “Tam Nhật”, không ngờ nữ chính lại là một nghệ sĩ trẻ tôi còn chưa từng nghe nói đến! Nhâm Xử An trước đây chỉ đóng một vài bộ phim truyền hình nhỏ lại bỗng nhiên trở thành nữ chính của “Tam Nhật”? Do Nghệ bị làm sao vậy? Không muốn làm phim trọng chất lượng nữa hay sao? Người nào cũng có thể đảm nhiệm nhân vật chính điện ảnh hay sao? Ai mà biết Nhâm Xử An có xuất thân như thế nào?
[Rốt cuộc là ai đã đưa ra câu hỏi này… Trước đây tôi cũng thấy Ám Lam đã ký hợp đồng với cô ấy mà không giải thích gì.]
[Đúng, đúng, đúng vậy, cô ấy ở trong Ám Lam còn là do một tay Đoạn Tranh Vanh dẫn dắt. Tôi nghe nói Đoạn Tranh Vanh sớm đã nhiều năm không đi theo nghệ sĩ nào, chỉ có công việc của Quý Lan là vẫn dưới sự phụ trách của anh ấy. Vậy mà gần đây, người ta vẫn thường xuyên chụp được ảnh Đoạn Tranh Vanh tự mình giúp đỡ Nhâm Xử An chạy cái này chạy cái kia. Người đại diện đắt giá nhất trong làng giải trí lại dẫn dắt một diễn viên vốn không có tên tuổi cho đến khi ký hợp đồng với Ám Lam, nghĩ thử đi.]
[Dạo gần đây mấy chị em bỗng nhiên marketing rất dữ dội, luôn được đẩy lên hot search, nói rằng phía sau lưng không có kim chủ ư, ai mà tin được.]
[Ha ha ha ha ha, kim chủ vốn không phải là Sở Dĩ Lam hay sao? Thấy hai người họ có quan hệ rất tốt, trước đây không phải từng có scandal tình ái sao?]
[Vụ scandal tình ái trước đó đã sớm được làm sáng tỏ rồi, phiền mọi người có thể quay lại bb để xem các vai diễn của An An chúng tôi được không?]
[Những người hâm mộ ở trên đừng xấu hổ, tôi đây đã xem qua mười mấy bộ phim của Do Nghệ, trình độ như thế không phải bất kỳ diễn viên nào cũng có thể biểu hiện được đâu.]
[Sở Dĩ Lam có coi trọng cô ấy không? Cho dù Sở Dĩ Lam bị mù thì nhà bọn họ cũng chịu để anh ta ở cùng với một diễn viên nhỏ như vậy sao?]
[Đừng kéo anh Lam của tôi vào! Nhâm Xử An ký hợp đồng với Ám Lam, được chưa? Đâu phải là Tinh Diệu!]
[Trước đó bạn của Nhâm Xử An là Giang Đồng không phải hơn nửa đêm còn đi cùng với đạo diễn sao? Chẳng biết ai tìm đến ai nhưng xem ra hai người đó cũng không phải dạng tốt đẹp gì!]
Danh tiếng của Do Nghệ trong ngành vốn luôn rất tốt, các bộ phim mà Do Nghệ sản xuất được không ít khán giả yêu mến.
Sau một năm, bộ phim mới của Do Nghệ khiến bọn họ vô cùng chờ mong, nhưng khi vừa nghe nói có một diễn viên chỉ đóng qua một vài bộ phim truyền hình nhỏ lại trở thành nữ chính của “Tam Nhật”, rất nhiều người không suy xét gì đã vội bày tỏ sự phẫn nộ.
Đoạn Tranh Vanh vừa nhìn liền biết, rõ ràng là lại cố tình bôi xấu đây mà.
Người đầu tiên anh ấy nghĩ đến là Lương Nhạc, dù sao sau khi Ám Lam từ chối cô ta đã ngay lập tức ký hợp đồng với Nhâm Xử An. Nếu Lương Nhạc tức giận thì cũng là chuyện bình thường, huống hồ cô ta cũng từng có tin đồn dùng tiền để mua hot search.
Thế nhưng… anh ấy nhớ lại những gì đã xảy ra khi gặp Lương Nhạc hôm nay.
Lương Nhạc tỏ ra bình thản, vả lại cô ta cũng không giống người có thể dùng mấy loại thủ đoạn này.
Trong taxi, anh ấy đã gọi lại cho Giả Tử Tây nhiều lần nhưng đều không có ai nhận máy, gọi đến Quý Lan kết quả vẫn như vậy. Cho đến khi tới phim trường mới thấy Quý Lan đang đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn sáng rực rỡ bên ngoài.
“Xóa sạch tất cả mọi thứ, dùng tiền mà xóa chúng.” Quý Lan cau mày, sắc mặt rõ ràng rất khó coi, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.
Anh nhìn thấy Đoạn Tranh Vanh đang đi tới, đưa điện thoại cho anh ấy, nói: “Anh có thể thảo luận với anh ta rồi xóa hết mọi thứ, đưa thông cáo của công ty ra càng sớm càng tốt.”
Đoạn Tranh Vanh trò chuyện với Giả Tử Tây suốt mười lăm phút.
Anh ấy trả điện thoại cho Quý Lan, thở phào nhẹ nhõm: “Trên đường đi, tôi cứ sợ rằng cậu sẽ trực tiếp đăng cái gì đó lên Weibo.”
Anh có thể đăng cái gì chứ?
Quý Lan mím môi, không nói gì.
Anh xuất đạo từ năm mười chín tuổi, sau khi ra mắt, nhất cử nhất động của anh đều được công chúng chú ý. Mà mười bốn năm trước, Nhâm Xử An mới mười tuổi, nếu nói Nhâm Xử An là ân nhân của anh, liệu ai sẽ tin?
Ngoại trừ những người thân cận như Đoạn Tranh Vanh hiểu rõ anh không hề bịa chuyện thì những người khác, sợ rằng họ sẽ không tin vào thuyết pháp “ân nhân” này.
Mà nếu không dựa vào lý do “ân nhân’’ này… Anh lấy tư cách gì để giúp thần tiên tỷ tỷ nói ra đây?
Đoạn Tranh Vanh lại dặn dò vài câu với Giả Tử Tây trên Wechat.
Chi tiền mạnh tay cuối cùng cũng có thể đẩy tin tức kia văng ra khỏi hot search và thay vào đó là hình phát trực tuyến của “Ám Dũng”.
Hai tập đầu của “Ám Dũng” vốn không có cảnh quay của Nhâm Xử An nhưng may mắn đây lại là phim truyền hình do Ám Lam sản xuất.Vì vậy họ đã trực tiếp biên tập một vài clip nhỏ thể hiện rõ nhất kỹ năng diễn xuất của Nhâm Xử An, đưa vào trailer phim rồi đăng lên Weibo chính thức của “Ám Dũng”.
Ngay sau khi fan hâm mộ nhìn thấy đoạn trailer do Ám Lam tung ra, họ lập tức điên cuồng đăng lại nó.
[Mấy người phiền phức chỉ biết đu theo trào lưu kia, hãy xem kỹ năng diễn xuất của An An chúng tôi kìa!]
[Người ngay không sợ lời bóng gió, dù các người có cố bôi nhọ đến thế nào thì cũng không thể phủ nhận kỹ năng diễn xuất của An An, tất cả đều được biểu hiện rõ ràng ở đây!]
[An An chính là một diễn viên tài năng, còn mấy người, đáng tiếc, chỉ rặt một đám anh hùng bàn phím. [Khinh thường][Kiêu ngạo]]
[Tôi là fan hâm mộ của An An đã hai năm, vất vả lắm mới có thể thấy cô ấy tỏa sáng như bây giờ, vậy mà lại bị công kích dồn dập, tôi thực sự rất đau lòng.]
[Ôm các chị em lầu trên, An An của chúng tôi để được như ngày hôm nay đã chịu nhiều vất vả, không hề dễ dàng gì. [Khóc khóc]]
Xem ra fan hâm mộ của Xử An vẫn luôn tin tưởng cô ấy, không tệ lắm.
Đoạn Tranh Vanh cũng không ngừng quan sát động tĩnh các xu hướng trên Internet, phát hiện ra khi loại chuyện như thế này xảy đến, về cơ bản các fan hâm mộ của Nhâm Xử An đều không hề từ bỏ cô, hơn năm triệu fan hâm mộ trên Weibo không những không giảm mà còn tiếp tục tăng lên.
Một diễn viên nhỏ không có danh tiếng nhưng lại có thực lực bất ngờ được ký hợp đồng với một công ty lớn như Ám Lam. Fan hâm mộ đều hiểu rằng điều đó là hoàn toàn xứng đáng, hơn thế nữa còn dùng câu nói cổ để chứng minh: “Nếu đó là vàng thì sẽ luôn luôn tỏa sáng”, ai mà lại không muốn tài năng của mình được khai phá cơ chứ?
Đối với rất nhiều người, bài học này từ Nhâm Xử An cho họ hy vọng và là sự cổ vũ, động viên rất lớn về mặt tinh thần. Cũng chính vì điều này mà cho dù bị gán tiếng xấu đến thế nào đi chăng nữa, cô vẫn luôn nhận được sự ủng hộ, tin tưởng và tín nhiệm của người hâm mộ.
“Hôm nay chắc chắn đã có một bên mua chuộc hot search.” Quý Lan đột nhiên mở miệng nói.
Đoạn Tranh Vanh gật đầu, đáp lại: “Đúng vậy, mấy ngày nay tôi vẫn luôn quan sát kỹ lưỡng, nhưng… cũng chưa tìm thấy người nào có mâu thuẫn gay gắt với Xử An cả.”
Trong suy đoán của anh ấy, chỉ có Lương Nhạc mới là người duy nhất có đủ cả động cơ lẫn tài chính.
Đang do dự không biết có nên nói ra suy nghĩ của mình hay không thì ngay sau khi cập nhật bảng tin trên Weibo, anh ấy nhìn thấy hot search “Đại tiểu thư táo bạo” đang leo lên.
Lương Nhạc V: Phía sau Nhâm Xử An có kim chủ hay không tôi không cần biết nhưng làm phiền các vị mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ kỹ năng diễn xuất của cô ấy trước khi nói, được chứ? Trong buổi thử vai, cô ấy đã khiến tôi khóc, các người còn dám nói với tôi kỹ năng diễn xuất của cô ấy không tốt?
Phía dưới Weibo của cô ta liền lập tức xuất hiện bóng dáng của mấy kẻ bôi xấu.
[Ồ, có thể để Lương Nhạc thay cô ta nói chuyện, trình độ của kim chủ đằng sau của Nhâm Xử An lớn như thế nào chứ, chậc chậc.]
Tính tình của Lương Nhạc nào nhịn được khi bị người khác chọc tức, lập tức đáp lại.
Lương Nhạc V: Cứ đặt âm dương kỳ lạ tôi qua một bên đã. Ám Lam từ chối tôi và ký hợp đồng với Nhâm Xử An, Nhâm Xử An là kẻ thù truyền kiếp của tôi, tôi còn có thể tự nhiên mà chịu nói tốt cho cô ấy hay sao? Nói thật nhé, bạn không thể động não một chút trước khi đánh chữ được à?
Đoạn Tranh Vanh:…
Trước khi vụ lùm xùm này của Nhâm Xử An được xử lý, điều mà anh ấy nghĩ đến lúc này hóa ra lại là, cũng may mà Ám Lam không ký hợp đồng với Lương Nhạc.
Nếu không, có lẽ anh ấy phải chạy theo giải quyết rắc rối do Lương Nhạc gây ra mỗi ngày.
Buổi tối hôm nay, Lý Tử Mặc thật sự trầm mặc đau khổ vì hết lần này đến lần khác cô Lương nằm ngoài tầm kiểm soát của anh ta.
Quý Lan liếc nhìn điện thoại của Đoạn Tranh Vanh. Anh nhận ra được dáng vẻ ngập ngừng cứ muốn nói rồi lại thôi kia của Đoạn Tranh Vanh, liền biết anh ấy có chút nghi ngờ Lương Nhạc.
Lắc đầu, anh nói: “Không cần nhìn, không phải Lương Nhạc đâu.”
“Này… nếu cô ta thực sự ghét Xử An, nhất định cô ta sẽ trực tiếp khiêu chiến…”
Đoạn Tranh Vanh vừa đau đầu vừa buồn cười, nhìn vẻ mặt tùy tiện của Lương Nhạc, anh đã biết được cô ta có lẽ không có ý gì xấu cả.
…
Đêm hôm trước Nhâm Xử An ngủ được không ngon nên hôm nay đã đi ngủ từ rất sớm. Sáng hôm sau tỉnh dậy liền nhìn thấy Giang Đồng gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Giang Giang: [Mình thực sự muốn nổi điên lên! Lại có người tạo ra tin đồn rằng nói cậu đang được ai đó bao nuôi!]
Giang Giang: [Cũng may là công ty của cậu đã xử lý kịp thời.]
Giang Giang: [An An, cậu có sao không? Vẫn đang ngủ à?]
Giang Giang: [Có lẽ là cậu ngủ rồi, ừ, thôi nghỉ ngơi nhiều đi, đừng đọc Weibo, đỡ phải tức giận.]
Nhâm Xử An vẫn không nhịn được tò mò, lên Weibo đọc một lượt.
Họ đều đang nói phía sau cô có ông chủ lớn, được kim chủ chống lưng.
Cô lại không thấy tức giận.
Bởi vì thật ra Quý Lan thực sự đã chiếu cố cô suốt thời gian qua. Mặc dù những lời kia có chút bất công nhưng chúng cũng không bị tính là sai hoàn toàn.
Cũng vì bất chợt ý thức được điều này, cô lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Quý Lan từ nhỏ đã nghĩ đến cô, sau hơn mười năm cố gắng làm việc, có được thành tựu như ngày hôm nay, cuối cùng cũng gặp được cô. Nhưng nếu cô biết rõ thân phận của Quý Lan mà vẫn giả vờ như không biết thì quả không phải là người rồi.
Nghĩ lại ánh mắt long lanh đầy mong đợi trước đây của Quý Lan, tâm trạng của Nhâm Xử An bỗng nhiên nhẹ nhàng đi không ít.
Ở trước mặt cô vẫn là chàng trai đáng yêu đó.
Chỉ cần cô cứ coi Quý Lan như nhóc con khi còn nhỏ cũng không phải là ý kiến tồi.
Sau khi trang điểm xong, Nhâm Xử An đi tới studio. Các nhân viên làm việc trong đoàn làm phim hình như đang có chút phấn khích, túm năm tụm ba tập hợp lại một chỗ. Hôm nay có vài diễn viên trẻ tương lai xán lạn đã thấp giọng kích động nói: “Tôi hoàn thành rồi”.
Nhâm Xử An có chút hiếu kỳ, đi qua chỗ đông người.
Đạo diễn ở phía trước cười rộ lên một tiếng: “Cảm giác này thực sự rất hợp, chờ Xử An đến chúng ta bắt đầu quay cho xong cảnh này!”
Người của đoàn làm phim nhìn thấy Nhâm Xử An đi tới, nhao nhao nhường đường.
“Đạo diễn, chị Xử An tới rồi.”
“Phải không, tới đây đi.” Đạo diễn vẫy tay gọi Nhâm Xử An.
Nhâm Xử An tiến đến gần.
Bóng dáng cao lớn dựa vào bức tường cũ kỹ, Quý Lan đang mặc một bộ quần áo vô cùng bẩn thỉu, mái tóc được tạo hình xõa tung rất tự nhiên nom như tùy ý, mang dáng vẻ lưu manh. Khuôn mặt đẹp đẽ hoàn hảo dưới một lớp trang điểm rất đậm khiến anh có chút khó chịu. Ngoài ra trên khuôn mặt ngả ngớn còn lộ ra đôi mắt lạnh lùng, tàn nhẫn, thật sự rất giống một tên lưu manh mà.
Cổ họng của Nhâm Xử An tự nhiên thấy khô khốc, vô thức nuốt lên nuốt xuống đến mấy lần.