(Không biết là có tên chương hay tác giả đặt tên chương là dấu. nữa =))))))
***
Không thể phủ nhận, ngay từ lần gặp đầu tiên, Diệp Dương đã có ấn tượng tốt với Ngôn Kỳ.
Hắn nhớ rằng lúc đó đang là mùa đông, tuyết rơi bên ngoài lớp học.
Cậu học sinh nhỏ đi vào phía sau giáo viên, trên hàng mi dài có những hạt tuyết trắng tinh đọng lại, khiến cả khuôn mặt cậu càng trong trẻo, và hơi lạnh lùng trông như tuyết.
Ngay cả khi còn là học sinh tiểu học non nớt, Kỳ đã trông hệt như ông cụ non.
Khuôn mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt sáng ngời.
Giống như mọi tên nhóc con khác, Diệp Dương cố tình chạy đến bắt nạt cậu, muốn thu hút sự chú ý của Ngôn Kỳ.
Cuối cùng lại bị đánh tơi bời, sau đó nhóc ta chỉ dám nhân lúc cậu không chú ý mà lén nhìn cậu.
Một đứa trẻ ở độ tuổi đó không biết thích là gì, đôi mắt của nó luôn dõi theo Ngôn Kỳ trong vô thức, như thể đang chiêm ngưỡng một bức tranh hay một bình hoa mình cực kỳ yêu quý.
Lại sau của sau đó, Diệp Dương phát hiện ra mặc dù Kỳ là một đứa trẻ cực kỳ hung dữ, nhưng thực ra cậu ấy lại rất dễ mềm lòng.
Ngày mẹ mất, nhóc Diệp Dương trốn trong lớp học khóc.
Ngôn Kỳ nhét cho nhóc ta một viên kẹo, nhưng nó càng khóc to hơn, đưa tay ra ôm Ngôn Kỳ trong nước mắt.
Đồng phục của Ngôn Kỳ bị nước mắt tên nhóc đó làm bẩn, ướt đẫm, cậu bé yêu sạch sẽ cau mày, nhưng cậu lại không đẩy nhóc ra.
Cậu còn giơ tay vỗ vỗ lưng Diệp Dương giống như người lớn, ý bảo nhóc ta đừng khóc.
Ngôn Kỳ là người dễ mềm lòng nhất.
Diệp Dương vẫn luôn biết điều đó.
Vì điều này, hắn không dám cho Kỳ biết việc mình tham gia thí nghiệm Đom Đóm.
Hắn biết nếu Ngôn Kỳ phát hiện, cậu sẽ tức giận cũng sẽ đau lòng.
Sau đó, mọi chuyện sẽ trở thành như thế này____
Nửa đêm, trong phòng khách sạn, Ngôn Kỳ tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo rồi bò lên người hắn.
Diệp Dương nhìn đi chỗ khác, giơ tay đẩy đẩy cậu: "Cậu mặc quần áo vào đi Kỳ à."
Ngôn Kỳ dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gãi cằm Diệp Dương, giống như đang trêu chọc mèo con hay chó con:
"Lưng còn đau không?"
"Hết đau rồi."
"Chẳng phải bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng sao, cậu đừng lo lắng."
Diệp Dương vừa nói vừa với tay lấy vali bên cạnh giường, sau khi ra khỏi bệnh viện, bọn họ vì quần áo dơ nên phải trở về ký túc xá.
Cầm hành lý trong ký túc xá của Ngôn Kỳ xong, họ đặt một phòng khách sạn cách nhà ga không xa, để ngày hôm sau thuận tiện lên xe.
Hắn lấy trong valli ra một chiếc áo sơ mi lụa màu đen, Diệp Dương nâng cánh tay của cậu lên, nhét vào trong ống tay áo. Sau khi nhét xong cả hai tay, mới gài nút áo lại cho cậu.
Trước kia Ngôn Kỳ đã ra quy định nếu trời quá nóng sẽ không mặc áo, nhưng đêm nay cậu lại rất yên tĩnh, chỉ nhìn Diệp Dương:
"Cậu thích nhìn tôi mặc cái này à?"
Lúc này Diệp Dương không hiểu ý trong lời nói của cậu, chỉ ậm ừ: "Tôi thích, cậu mặc sơ mi trông đẹp lắm."
Sau đó hắn nhìn thấy những ngón tay trắng trẽo của cậu di chuyển, nắm lấy tay hắn, dẫn dắt hắn đến chỗ nút thắt của chiếc khăn tắm, nhẹ nhàng kéo một cái.
Chiếc khăn rơi xuống.
Lúc này Diệp Dương ý thức được, mặc chiếc áo này so với không mặc còn kích thích hơn.
Hắn không khống chế được cảm thấy miệng khô khốc, giơ tay bụm mặt Ngôn Kỳ, đẩy cậu ra khỏi người mình:
"Kỳ ơi cậu không được làm vậy."
Ngôn Kỳ nhướng mi, trong mắt mang theo ý cười:
"Tôi thì làm sao?"
Diệp Dương không thể nói cậu giống như đang muốn mời tôi ăn cậu vậy đó. Hắn nhìn lên trần nhà, trong lòng vừa thầm niệm chú thiền định, vừa nói:
"Mọi chuyện đều đã qua rồi."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt cậu làm bất cứ điều gì để bù đắp cho tôi, tất cả đều là tôi tự nguyện."
"Sao cậu lại nghĩ như vậy?" Ngôn Kỳ nhìn hắn:
"Cũng vào khách sạn luôn rồi, làm vài chuyện này kia không phải mới là chuyện đương nhiên hả?"
Bụng ngón trỏ cậu chậm rãi cào qua ngực hắn, Diệp Dương cắn đầu lưỡi nhẫn nhịn, nhưng bàn tay nắm chặt mắt cá chân của Ngôn Kỳ, ngón tay cái sờ vào xương mắt cá cậu xoa nắn:
"Đừng ép buộc bản thân."
Bị cái sờ nắn này của hắn, Ngôn Kỳ không còn sức lực làm gì, cơn tê dại từ bàn chân lan ra khắp cơ thể.
Cậu nhẹ nhàng đá một cái: "Không ép buộc."
Diệp Dương hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, một cánh tay không nhịn được ôm vào Ngôn Kỳ trong lòng, sau đó hôn lên vành tai cậu khàn giọng hỏi:
"Thật à? Lúc nãy cậu còn giận tôi."
Là do cậu có chuyện giấu tôi mà.
Ngôn Kỳ chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra câu này.
Bởi vì ai đó đã bắt đầu hôn cắn tai cậu một cách thiếu kiên nhẫn rồi đây này.
Cho dù lý trí bảo hắn không nên làm thế, nhưng trước mặt Ngôn Kỳ, hắn không thể ngồi yên.
Hắn vuốt ve vừa dịu dàng mà cũng mang chút thô bạo, thấp giọng thở dài:
"Kỳ à, cậu dễ mềm lòng quá, sau này lỡ tôi càng ngày càng quá đáng thì phải làm sao đây?"
"Cậu định quá đáng thế nào hả?"
"Làm cậu đau, làm cậu khóc, bắt cậu phải xin tha."
Đồng thời là một Alpha, Ngôn Kỳ hiểu rất rõ bản chất xấu xa của thuộc tính này.
Nếu đổi lại là cậu đối với Diệp Dương, cậu cũng muốn làm như vậy.
Nhưng nghe tên này nói mấy câu hư hỏng như vậy bên tai, cậu vẫn có chút khó chịu, đột nhiên lật người ngồi dậy cắn môi Diệp Dương.
Sau đó dùng ngón tay cái lau vết máu, bôi lên vành môi:
"Vậy cậu thử xem."
Dấu vết đó giống như một lớp son môi, khiến Diệp Dương trông thật đáng thương.
Mối quan hệ giữa hai Alpha từ đâu vốn trái ngược với tự nhiên, từ đầu vốn phải cắn xé nhau như hai con thú hoang.
Mãi cho đến khi kiệt sức, họ mới cỏ thể ôm nhau bằng cơ thể đã mang đầy vết sẹo.
Diệp Dương nhớ tới đêm mưa lớn trong kỳ nhạy cảm đầu tiên, ánh mắt lóe lên, nhìn thấy giọt mồ hôi chảy qua yết hầu Ngôn Kỳ.
"Tách__"
Nhỏ lên môi hắn.
Khi đó, hắn thực sự muốn kéo Ngôn Kỳ đè xuống giường, cắn cậu thật mạnh, bây giờ cuối cùng hắn đã làm được.