Cái thời tiết quỷ quái này thật là nóng chết người rồi, Thẩm Thanh nghĩ.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính trước mặt, cảm thấy những dòng chữ màu đen trên màn hình giống như một đám kiến đang bò lúc nhúc.
Đột nhiên có một bàn tay khớp xương rõ ràng chạm vào sau gáy cậu ta:
"Sao không bật điều hòa?"
Cậu vừa nói vừa dựa vào bàn đôi chân dài thong thả duỗi ra, sau đó dùng điều khiển từ xa bật điều hòa.
Khoảnh khắc được luồng gió mát thổi vào mặt, Thẩm Thanh cảm thấy cả người như sống lại: "Hội trưởng..."
À không, giờ nên gọi là ông chủ rồi.
Nên cậu ta lặp tức sửa lời: "Ông chủ, cậu có thể xem xét lại không?"
Ngôn Kỳ: "?"
Thẩm Thanh: "Chu Dĩ Lam nói rằng công ty vừa mới đi vào hoạt động nên cần tiết kiệm tiền. Cô ấy đã kêu mọi người trong văn phòng chúng ta không được bật điều hòa."
Ngôn Kỳ: "..."
Ngôn Kỳ: "Nhưng cũng không cần thiết phải tiết kiệm như thế."
Chu Dĩ Lam là em họ của Diệp Dương, giờ đang là thực tập sinh năm cuối, nên công ty mới thành lập của Ngôn Kỳ đã thuê cô ấy.
Cô bé này từng là chủ tịch câu lạc bộ Kịch, rất có ý thức trách nhiệm về tiền quỹ, thói quen tốt này vẫn tiếp tục cho đến hôm nay.
Tuy nhiên, mặc dù công ty mới hoạt động được một năm, nhưng dù sao Ngôn Kỳ cũng là người có năng lực, không nói đến chuyện đã kiếm được bao nhiêu tiền, ít nhất cũng không đến mức phải tiết kiệm tiền điện cho một cái điều hòa.
Cậu định tìm Chu Dĩ Lam nói chuyện, nhưng chưa đi được mấy bước, một cô gái tóc ngắn bỗng xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu liếc nhìn nhận ra rằng đây là một thực tập sinh vào công ty cùng lúc với Chu Dĩ Lam, theo ấn tượng của cậu thì người này dường như tên là:
"Tiểu Huyên?"
Đôi mắt của Tiểu Huyên sáng lên: "Ông chủ, anh nhớ tên em luôn hả?"
So với các công ty mới thành lập cùng thời điểm, công ty này có quy mô lớn hơn, nhân viên có hàng trăm người, nhóm thực tập sinh mới tuyển này cũng hơn chục người, vả lại họ làm việc cũng không lâu lắm nên cậu không quá quen.
Trước đó, Ngôn Kỳ thậm chí còn chưa nói chuyện với cô ấy.
Chỉ là có lần cậu đi vào văn phòng thì có một nhân viên cũ đã giới thiệu với cô rằng đây là sếp của chúng ta mà thôi.
Cô nhớ rằng lúc đó Ngôn Kỳ mặc một chiếc áo khoác màu xám với một chiếc áo sơ mi bên trong, cúi đầu sửa sang lại cà vạt, đúng lúc để lộ sườn mặt xinh đẹp và hàng lông mi dài, Nhưng Ngôn Kỳ lại rất lạnh nhạt, nói chung là nhìn kiểu gì cũng không giống một ông chủ có thể nhớ tên nhân viên mới.
Lúc này ông chủ cười với cô:
"Tôi đã xem bản kế hoạch cô nộp hôm qua rồi, làm tốt lắm."
Tiểu Huyên giơ tay ôm ngực.
Cứu mạng với, ông chủ đẹp trai quá khiến cô ngất xỉu, không biết vậy có được tính là tai nạn lao động không nhỉ?
Thấy cô không có ý định làm gì, Ngôn Kỳ im lặng một chút rồi hỏi:
"Cô có việc gì cần tôi giúp à?"
"Oa!" Tiểu Huyền hoàn hồn, cô bưng lên một cái khay từ phía sau chỗ làm việc, trên khay có mấy cái bánh ngọt nhỏ:
"Cái này em tự làm nè, anh có muốn ăn một cái thử không?"
Ngôn Kỳ nhìn nhìn đang định lấy một cái, bỗng Thẩm Thanh ngồi phía sau lại hỏi:
"Ông chủ à, cậu thực sự muốn ăn hả? Có định suy xét lại lần nữa không?"
Cậu dừng lại quay đầu nhìn cậu ta:
"Sao thế?"
Thẩm Thanh liếc nhìn Tiểu Huyên rồi nói một cách khó hiểu:
"Vụ này... mùi vị của mấy cái bánh này... ừm... khá là... độc đáo."
Nghe cậu ta nói vậy, Tiểu Huyền xấu hổ sờ sờ gáy:
"Đây là lần đầu tiên em làm chuyện này."
Cô mới đến làm được vài ngày nên không quen thuộc với các đồng nghiệp xung quanh, vì vậy cô ấy nghĩ mình nên làm một ít đồ ăn nhẹ để tặng cho mọi người để tăng tình cảm... nhưng có vẻ thất bại rồi.
Thật ra cô đã định bỏ hết nhưng lại bị một nữ thực tập sinh tên Chu Dĩ Lam ngăn cản.
Chu Dĩ Lam cổ vũ kêu cô đừng lãng phí đồ ăn, kêu cô mời thêm vài đồng nghiệp, biết đâu có ai đó sẽ thích hương vị kỳ lạ này thì sao.
Thế nên Tiểu Huyên mới đứng canh ở cửa, gặp ai cũng hỏi thử.
Nhưng... người trước mặt cô dù sao cũng là ông chủ, lỡ như làm người ta nổi giận rồi bị sa thải thì sao ta?
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, cô cảm thấy việc này khá là nguy hiểm, bàn tay đang chìa ra cũng rụt lại.
Ngôn Kỳ để ý thái độ của cô nhưng không nói gì, chỉ vươn tay cầm lấy một cái cắn một ngụm.
Tiểu Huyên hồi hộp nhìn cậu.
"Làm tốt lắm." Ngôn Kỳ vỗ vỗ vai cô rồi nói:
"Lần sau đừng làm nữa."
Tiểu Huyên: "..."
Cô còn chưa hết bần thần thì sếp đã lau sạch vụn bánh rồi bước vào văn phòng.
Nên là, quả nhiên là... bị ghét rồi hả?
Cô bé thực tập sinh bị sốc đến mức lặng lẽ ném hai chiếc bánh nhỏ còn lại vào thùng rác.
Sau đó cô bé vô cùng lo lắng chạy tới hỏi Thẩm Thanh:
"Xong rồi, tiêu đời em rồi, có phải em để lại ấn tượng xấu với ông chủ rồi không..."
"Không đâu." Thẩm Thanh trấn an cô:
"Ông chủ của chúng ta không hẹp hòi như vậy, có khi vừa bước vô văn phòng là quên luôn rồi."
Thẩm Thanh: "Không phải cậu ấy mới vừa khen bản kế hoạch của em sao, ngoan, không có gì đâu, về làm việc đi."
Cũng đúng, làm việc chăm chỉ mới là quan trọng nhất.
Tiểu Huyên thở dài qua lại bàn làm việc của mình.
Tuy nhiên, công việc giao cho thực tập sinh mới rất nhẹ nhàng, vốn cô đã làm xong việc rồi mới đi ra cửa canh, lúc này ngồi trước máy tính cũng không có việc gì làm nên mở tài liệu giới thiệu quy chế quản lý của công ty ra xem.
Hai mươi phút sau, cửa phòng làm việc mở ra.
Thường thì Ngôn Kỳ hiếm khi đi khảo sát trước mặt những nhân viên này, chỉ ngoại trừ những lúc đi làm lúc về nhà.
Tiểu Huyên nghe thấy tiếng bước chân, đang định xem thử ông chủ đi đâu, khi cô nhìn lên cô thấy cậu dừng lại bên cạnh bàn làm việc của cô.
"!!!"
Ngôn Kỳ gõ ngón tay lên bàn:
"Cô lấy bánh ngọt phát cho mọi người đi."
"......"
Bánh ngọt? Bánh ngọt gì? Ai đặt?
Lúc Tiểu Huyên vẫn còn bối rối thì Ngôn Kỳ đã quay lại văn phòng của cậu.
Cô không dám đi theo hỏi, nếu không ông chủ cảm thấy cô không nghiêm túc lắng nghe thì sao? Không còn cách nào khác, cô đành phải ngoan ngoãn đi xuống lầu, đến chỗ bảo vệ bưng hộp bánh lên.
Đó là một cái hộp lớn, khá là nặng.
Cô nhìn thấy hộp đóng gói là của một thương hiệu nổi tiếng, chắc chắn không hề rẻ.
Với số tiền lớn như vậy, chỉ có ông chủ mới mua nổi thôi.
Lẽ nào... cậu mua để súc ruột cho những nhân viên đã ăn mấy chiếc bánh ma thuật của cô sao?
Tiểu Huyên sợ hãi trước phỏng đoán của mình, cô quay trở lại công ty, lập tức hỏi anh tiền bối Thẩm Thanh, giờ đang là người phụ trách quản lý nhóm người mới các cô.
Thẩm Thanh vỗ đầu cô:
"Em thật là ngốc, không phải em muốn nhanh chóng làm quen với mọi người sao? Bây giờ cơ hội đến rồi đó."
"Anh nói vậy là..."
"Đừng nhìn ông chủ của chúng ta ít nói, thật ra cậu ấy rất tốt bụng đó. Trước đây cậu ấy thường mua đồ ăn vặt cho tụi anh, cậu ấy kêu em lấy rồi phát cho mọi người, chứng tỏ cậu ấy rất coi trọng em, nên là đừng lo lắng về nó nữa."
Thẩm Thanh bắt đầu động tay mở hộp bánh:
"Vì sự trân trọng nên anh ăn trước đây, em đi phân phát cho mọi người đi."
"Dạ, dạ được."
Cô vội vàng cầm hộp bánh chuẩn bị rời đi.
"Đúng rồi..." Thẩm Thanh gọi cô:
"Đối tác có hứng thú với bản kế hoạch của em, ngày mốt đúng lúc anh sẽ ăn cơm với họ, hai chúng ta cùng đi đi."
Cô bé thực tập sinh này có năng lực chuyên môn và tài năng rất tốt, nhưng cô lại thường tỏ ra vụng về, không tự tin lắm. Thẩm Thanh có ý định nâng đỡ cô, vì vậy cậu ta đã đặc biệt đề cập với Ngôn Kỳ việc sẽ đưa cô ấy đi ăn tối chung.
Nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện thế này.
Ông chủ của công ty đối tác là một người đàn ông trung niên, quy mô công ty cũng không nhỏ... ít nhất là lớn hơn công ty mới khởi nghiệp mới được một năm như họ.
Bởi vậy nên không hề tôn trọng với nữ nhân viên trẻ mà họ dẫn đến.
Lúc bàn bạc trong bữa tối, lời nói của ông ta cũng mang đầy bóng gió.
Trong khi khoe khoang về công việc kinh doanh của mình, thỉnh thoảng ông ta sẽ hỏi Tiểu Huyên bao nhiêu tuổi, làm thế nào mà cô ấy giữ được làn da đẹp như vậy, còn hỏi cô ấy đã hẹn hò với bao nhiêu bạn trai...
Tiểu Huyên xấu hổ đến mức cong hết cả ngón chân, nhưng cô ấy vẫn chưa bùng nổ.
May mắn thay, những câu hỏi này đã bị chặn đứng vì Thẩm Thanh nhanh trí thay đổi chủ đề.
Thẩm Thanh thậm chí không dám đi vệ sinh vì cậu ta sợ rằng, nếu cậu ta không ở đó lão già này sẽ làm Tiểu Huyên khó xử.
Ngồi trên ghế thật lâu, nghe người đàn ông nói chuyện khiến cậu ta muốn trợn mắt mắng người, cuối cùng đành phải nháy mắt với Ngôn Kỳ:
"Tui đi vệ sinh chút nha?"
Ngôn Kỳ gật đầu: "Đi đi."
"Vậy cậu nhớ..." Thẩm Thanh hất cằm chỉ về phía Tiểu Huyên.
Ngôn Kỳ: "Biết rồi."
"Vậy tui đi đây!" Thẩm Thanh vọt đi.
Thật sự là sắp nhịn không nổi rồi.
Sao mà tên đàn ông kia lại có thể tàn ác như thế chứ!
Khi cậu ta rời đi, tên đàn ông phía sau đứng dậy với nụ cười trên môi, ngồi ngay vào chỗ của Thẩm Thanh... chính là chỗ bên cạnh Tiểu Huyên.
Tiểu Huyền tránh sang một bên theo bản năng, nhưng thấy gã đàn ông nọ đưa tay ra định chạm vào chân cô.
Thật là kinh tởm.
Lo lắng rằng bên kia là ông chủ của công ty đối tác, Tiểu Huyên không dám tỏ ra ghê tởm mà chỉ muốn tránh nó.
Nhưng cô chưa kịp né thì cổ tay gã đàn ông đã bị một bàn tay mảnh khảnh khác nắm lấy.
Tiểu Huyên ngước mắt lên nhìn, không biết từ lúc nào Ngôn Kỳ đã đứng phía sau người đàn ông, cúi nửa người dùng bàn tay siết chặt cổ tay ông ta.
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng gã đàn ông sẽ vì chuyện này mà làm cho ông chủ mình khó xử.
Dù sao quy mô công ty cũng có chênh lệch nên đối phương mới kiêu ngạo như vậy trước mặt cậu.
Gã đàn ông lớn tuổi quay đầu, sắc mặt không vui:
"Sao đây? Có muốn hợp tác nữa không?"
Ngôn Kỳ nhướng mi, bàn tay vẫn đang nắm chặt cổ tay gã đàn ông, đột nhiên cậu gập tay gã lại.
Đối phương lập tức kêu lên đau đớn.
Tiểu Huyên đứng bật dậy khỏi ghế vì sợ hãi.
"Mày..."
"Hợp tác kết thúc." Ngôn Kỳ nói.
Cậu cầm chiếc áo khoác từ chỗ ngồi lên, quay đầu vẫy tay với Tiểu Huyên:
"Đi thôi."
"Dạ, dạ ông chủ..."
Khi Thẩm Thanh từ nhà vệ sinh ra, cậu ta đã thấy ông chủ nhà mình và bạn nhỏ thực tập sinh đang đợi ở bên ngoài.
Cậu ta hơi nghi hoặc: "Xong rồi à?"
Ngôn Kỳ: "Xong rồi."
"Nhanh quá, đồ của tui vẫn còn trong phòng đó."
"Vậy cậu đi lấy đi." Ngôn Kỳ xắn ống tay áo liếc nhìn đồng hồ:
"Tôi xuống trước bãi đậu xe đợi cậu."
"Được."
Thẩm Thanh nhanh chóng chạy trở lại phòng VIP lúc nãy, gã ông chủ công ty đối tác đang gọi điện thoại, gã ta thậm chí không nghe thấy có người vào.
Thẩm Thanh lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, bình tĩnh trở lại chỗ ngồi, thu dọn đồ đạc nhanh chóng chuồn đi.
Trên đường đến bãi đậu xe, Ngôn Kỳ không nói lời nào.
Tiểu Huyên đi phía sau cậu có chút lo lắng hỏi:
"Ông chủ, có phải em gây rắc rối rồi không?"
Ngôn Kỳ liếc cô một cái: "Là tôi đánh ông ta."
"Ông ta sẽ không gây phiền phức cho cô."
"Không phải, ý em là, dự án của chúng ta..."
"Cô yên tâm, kế hoạch của cô rất tốt, chúng ta có thể tìm một đối tác khác."
Tiểu Huyền há miệng, lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng thấp giọng nói: "Cám ơn."
"Không cần."
Ngôn Kỳ thấy cô có vẻ rất bối rối, còn định nói thêm vài câu, Thẩm Thanh đã đuổi theo phía sau:
"Móa, hội trưởng, cậu đánh ông chủ của người ta à?"
Việc này làm y hệt hồi còn trẻ trâu vậy, Thẩm Thanh cảm thấy bọn họ không giống người ngoài xã hội, giống như còn đang đi học hơn. Chỉ là quên mất hiện tại Ngôn Kỳ là ông chủ, dù sao Ngôn Kỳ cũng không quan tâm chuyện này lắm.
Ngôn Kỳ thản nhiên ậm ừ: "Không nặng tay đâu."
"Lão ấy đã làm gì?"
Tiểu Huyên có chút xấu hổ và nói: "Ông ta... ông ta..."
"Lão ta động tay động chân với em à?"
"D...ạ."
Thẩm Thanh gật đầu: "Vậy đáng đánh."
"Thật sự xin lỗi em, cũng do anh không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy... Vừa rồi hình như em không ăn nhiều nên chắc là còn đói bụng đúng không? Để anh mời em đi ăn chút đồ ăn nhẹ."
Chăm sóc người mới đến luôn là công việc của Thẩm Thanh, khi cậu ta đến thì không cần Ngôn Kỳ quan tâm nữa.
Ngôn Kỳ mở chìa khóa xe, ánh đèn lập lòe sáng trưng:
"Đi ăn ở đâu, tôi đưa hai người đi."
Thẩm Thanh: "Vậy thì đúng lúc đi ăn chung luôn đi."
"Không ăn đâu." Ngôn Kỳ mở cửa xe:
"Tôi về nhà ăn cơm."
"Ồ—" Thẩm Thanh hiểu ra:
"Hôm nay anh Diệp được nghỉ đúng không?"
Nói chung, chỉ khi nào Diệp Dương ở nhà Ngôn Kỳ mới vội vã trở về như vậy.
"Ừ, vậy hai người muốn đi đâu?"
Thẩm Thanh suy nghĩ một chút: "Chở tụi tui qua trung tâm thương mại đi, bên đó có nhiều nhà hàng."
Trung tâm thương mại cách đây không xa, trùng hợp cùng đường về nhà của Ngôn Kỳ.
Để hai người ở trung tâm xong, cậu tiếp tục lái xe đi.
Lúc về đến nhà, Diệp Dương đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa. Hắn vừa nhìn nồi nấu cơm vừa lui ra cửa, nghiêng đầu hỏi:
"Nay về sớm thế? Không phải hôm nay cậu đi bàn chuyện hợp tác sao?"
Ngôn Kỳ bước vào phòng tắm nói lời nào.
Sau khi rửa tay xong, cậu ra ngoài nằm lên sô pha, không thèm cởi áo khoác mà chỉ nhìn lên trần nhà.
Vừa rồi, lúc trên đường cậu mở điện thoại thấy tin nhắn từ phía đối tác, bực bội thông báo sẽ ngừng hợp tác, sau đó còn chế nhạo cậu.
Trong năm đầu tiên khởi nghiệp, Ngôn Kỳ thường xuyên gặp phải những người như vậy, tuy gặp nhiều nhưng chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng cậu.
Lúc Ngôn Kỳ thấy phiền não, cậu không muốn nói chuyện.
Diệp Dương đứng trong bếp thấy cậu im lặng, cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên hắn lau tay ra ngoài, hắn đứng chỗ đầu ghế sô pha cúi người hỏi: "Kỳ ơi?"
Ngôn Kỳ chuyển ánh mắt nhìn mặt hắn.
"Sao vậy, bàn chuyện làm ăn không tốt à?"
Ngôn Kỳ gật đầu.
"Ăn cơm chưa, có đói không?"
"Không ăn, không có khẩu vị."
"Tôi chiên đùi gà nè, cậu muốn mấy cái?"
Ngôn Kỳ suy nghĩ một lúc, sau đó duỗi ra hai ngón tay.
Diệp Dương thấy buồn cười: "Không phải cậu chán ăn à?"
Ngôn Kỳ nhìn chằm chằm vào tên xấu xa đang chọc ghẹo mình, vươn tay ngoắc ngoắc hắn.
"Hả?" Diệp Dương nghiêng người qua.
Không ngờ đến Ngôn Kỳ bất ngờ ngồi dậy, nhanh nhẹn túm gáy hắn cạp một phát.