Nhật Ký Giam Cầm

Chương 17: Đi Dạo





Sau khi ngắm mặt trời mọc, tôi nhắn tin xin quản lý nghỉ một ngày để Dương Khả đưa tôi về nhà nghỉ ngơi.

Anh muốn ở lại với tôi nhưng tôi từ chối.

Tôi cứ nằm mãi trên giường cả nửa ngày, đến gần trưa thì Dương Khả đặt cơm cho tôi.

Tôi vừa ăn trưa vừa cùng anh gọi video.

Sau khi ăn cơm xong, tôi đeo vòng cổ và dây xích mới mua cho Nhạc Nhạc rồi dẫn nó đi dạo.

Đây là lần đầu tiên tôi dắt chó đi dạo, cũng là lần đầu tiên Nhạc Nhạc được ra ngoài.

Thời tiết hơi lạnh nhưng nó rất phấn khích, nhìn thấy cái gì cũng chạy lại ngửi ngửi.


Tôi sợ nó làm người khác sợ hãi (mặc dù nó rất nhỏ), nên tôi quyết định đưa nó đi dạo trong khu ít người hơn.

Lần sau tôi nhất định phải cùng Dương Khả dắt chó đi dạo.

84
Buổi chiều tôi đọc sách trong phòng khách, đợi đến khi Dương Khả đi làm về tôi mới phát hiện tôi cứ ngồi trên sofa cả buổi chiều.

Dương Khả mua một đống thức ăn về, nói buổi tối nấu bữa tối cho tôi, khao tôi.

Tôi liếc nhìn anh, đặt cuốn sách trên bàn trà, đứng ở cửa nhà bếp nhìn anh bận rộn.

Anh thay bộ đồ mặc ở nhà rồi đeo tạp dề lên người.

Anh muốn tôi ra ngoài xem TV, tôi nói TV đâu có ai đẹp bằng anh.

Dương Khả: Anh không muốn làm cơm, anh muốn làm em.

Tôi: Em, em đi xem TV đây, tối nay không cho anh làm.

Tôi đỏ mặt ngồi xuống ghế sofa, nhớ lại sự điên rồ ngày hôm qua trong văn phòng, lại nhớ tới đồng phục play mà tôi đề nghị chơi! Chúa ơi, tôi nghĩ gì vậy!
Tôi cầm điều khiển từ xa trên bàn trà, tùy tiện ấn một kênh, không yên lòng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Dương Khả trong phòng bếp.

Rất nhanh có mùi thơm bay đến.

Đây là cảm giác gia đình đúng không.


85
Sau khi tắm rửa xong, tôi và Dương Khả nằm trên giường nói chuyện phiếm.

Cũng sắp đến cuối năm, Dương khả bảo tôi cùng anh ấy về nhà ăn cơm tất niên.

Tôi không biết có nên đi hay không, tôi luôn cảm thấy cha mẹ Dương Khả cũng không phải rất thích tôi, hoặc là nói bọn họ có thể chịu đựng được tôi xuất hiện trước mặt bọn họ đã là nhiều lắm rồi, cơm tất niên là bữa cơm họp mặt cả gia đình, thân phận này của tôi đến ăn cơm, có phải không tốt lắm hay không.

Tôi đã nói anh nghe về suy nghĩ trong lòng tôi, anh nói không quan trọng.

Anh nói trong lòng cha mẹ không thoải mái là điều hiển nhiên, nhưng lần trước nếu đã đồng ý gặp mặt chứng tỏ họ không bài xích, hơn nữa chiều nay anh cũng đã gọi điện nói chuyện này với mẹ anh.

Anh nói nếu cha mẹ anh không đồng ý, anh cũng không mạo hiểm đưa tôi về làm gì.

Anh đã chuẩn bị rất chu đáo.

Tôi không có lý do gì để từ chối, tôi hứa với anh sẽ cùng nhau trở về.

Tôi lại nghĩ về cha mẹ tôi, tôi sợ rằng đời này tôi sẽ không còn cơ hội để ăn cơm với họ nữa.

Tôi nói với Dương Khả, hôm đến nhà anh ăn cơm tất niên thì tôi ghé qua nhà đưa cho cha mẹ tôi ít đồ.

Họ không muốn gặp tôi, tôi sẽ không xuất hiện, chỉ để đồ ở cửa rồi rời đi.

Dương Khả nhéo nhéo bả vai tôi, nói bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ hiểu, bọn họ không tiếp nhận anh, thì cũng sẽ sớm tha thứ cho tôi.

Tôi hiểu nỗi đau của cha mẹ tôi, nhưng tôi không thể thỏa hiệp.


Dương Khả nắm lấy tay tôi, nói anh sẽ ở bên tôi mãi mãi.

Tôi tin anh.

86
Lại một đợt tuyết rơi dày nữa, rất nhiều người đang ở trong công viên chơi đại chiến ném tuyết.

Tôi và Dương Khả ban ngày đều phải đi làm chỉ có buổi tối là rảnh rỗi, vì thế chúng tôi đêm khuya vắng vẻ mở ra lần "đại chiến" đầu tiên giữa chúng tôi.

Dương Khả thật sự là một người rất nghiêm túc, thần kinh vận động cũng rất phát triển.

Tại sao tôi lại nói vậy?
Bởi vì khi tôi ném một quả cầu tuyết vào anh, anh có thể ném năm quả cầu tuyết vào tôi.

Tôi bị cầu tuyết đập vào người ngơ luôn.

Thừa dịp tôi ngây người, Dương Khả đẩy ngã tôi vào trong đống tuyết, cúi đầu hôn tôi.

Anh nói anh rất muốn làm tôi trong tuyết.

Mơ đi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.