Ngày 30, tôi xin nghỉ nửa ngày, Dương Khả lái xe đưa tôi về nhà tôi một chuyến.
Anh không tiện đến nhà tôi, vì vậy anh chờ tôi trong xe.
Tôi mang một đống đồ về nhà rồi vào nhà trò chuyện với cha mẹ một lát.
Trước khi đi, cha tôi hỏi có phải Dương Khả cũng đến không.
Tôi nói anh đang chờ trong xe ở dưới lầu.
Ba tôi hừ một tiếng, nói sau này cũng chỉ cho đợi ở dưới, không cho phép lên đây.
Tôi gật đầu, nghĩ thầm xem ra ngày Dương Khả cùng tôi về nhà không còn xa nữa.
104
Tôi cùng Dương Khả về nhà đưa cả Nhạc Nhạc xuất phát đến nhà cha mẹ Dương Khả.
Khoảng một lúc thì đến, Dương Kha đậu xe vào gara rồi chúng tôi cùng nhau vào nhà.
Tôi không nghĩ tới hôm nay Dương gia lại có nhiều họ hàng ghé thăm như vậy, phòng khách lầu một bao nhiêu là người, phỏng chừng có hai ba mươi người.
Dương Khả cũng không biết có nhiều người đến như vậy, nắm lấy tay tôi để tôi tựa vào người anh.
Mọi người nhìn về phía chúng tôi.
Tình huống có chút lúng túng.
Dì Dương đi đến bên cạnh hai chúng tôi, giới thiệu với mọi người, nói tôi là bạn trai của Dương Khả.
Tôi không nghĩ bà ấy sẽ nói vậy.
Dương Khả lôi kéo tôi giới thiệu với họ hàng của anh, tôi lễ phép gật đầu mỉm cười.
Cứ cười mãi đến cơ mặt cũng cứng đờ.
Dương Khả đem Nhạc Nhạc giao cho người giúp việc, kéo tôi lên phòng ngủ yên tĩnh sạch sẽ trên tầng.
Anh xin lỗi tôi, anh nói anh không biết có nhiều người đến như vậy.
Tôi lắc đầu nói không sao.
Tôi chỉ không hiểu tại sao dì Dương lại giới thiệu tôi như vậy.
Tôi có chút thụ sủng nhược kinh.
105
Chúng tôi ở trong phòng chưa được bao lâu thì dì Dương gọi chúng tôi xuống bếp hỗ trợ.
Đúng ra mà nói là gọi Dương Khả hỗ trợ, dù sao tôi cũng không biết nấu cơm.
(Tôi hỏi bà chuyện mà mình thắc mắc) Bà nói thay vì chờ người khác đến hỏi, chi bằng sớm nói ra, đánh đòn phủ đầu.
Dương Khả giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ đồng ý.
Tôi mỉm cười rồi ngoan ngoãn đi rửa rau.
Bà còn nói Dương Khả không biết chăm sóc người khác, dặn dò anh hầm canh cho tôi ăn nhiều một chút, nói tôi gầy hơn so với lần trước rất nhiều.
Mũi tôi chua xót, nói cảm ơn với bà.
106
Khi chúng tôi ra khỏi nhà bếp, họ hàng cũng đã sớm rời đi, chỉ có quà cáp chất thành núi trong phòng.
Chú Dương vào bếp cùng nhau bưng thức ăn ra.
Bốn người chúng tôi ngồi quanh bàn, người giúp việc lấy một chai rượu vang đỏ rót cho chúng tôi mỗi người một ly.
Chú Dương hỏi tôi dạo này thế nào.
Tôi nói tôi rất tốt, sau này tôi mới biết, chú Dương nhờ người ở nước ngoài tìm vài bác sĩ tâm lý, nếu tôi nói tình trạng không tốt, sẽ giúp tôi ra nước ngoài kiểm tra.
Chú Dương yên tâm gật đầu, lại hỏi công việc của tôi.
Sau một bữa ăn, bốn người chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, tuy rằng chủ yếu là mọi người hỏi tôi trả lời, nhưng cảm giác cũng rất thoải mái.
Buổi chiều, chú Dương lôi kéo Dương Khả chơi cờ, tôi ngồi bên cạnh xem cuộc chiến, dì Dương làm đồ ngọt cho chúng tôi ăn.
107
Bữa cơm tất niên ăn sủi cảo, bốn người chúng tôi cùng nhau gói, bởi vì tôi và chú Dương đều không giỏi nấu nướng, cho nên dẫn đến sủi cảo có đủ loại hình dáng.
Sau khi ăn sủi cảo xong, chú Dương cho tôi và Dương Khả mỗi người một bao lì xì, dì Dương cho chúng tôi mỗi người một cái bùa bình an, sau đó lại cho tôi thêm một cái hộp.
Trong hộp có một miếng ngọc.
Dì Dương nói đây là cao tăng đã trì chú khai quang, bảo bình an, xa tà ám.
Tôi nói nó quá quý.
Bà nói ngọc này không phải là quý hay không quý, quan trọng là linh nghiệm.
Còn có tâm ý của bà.
108
Khi tiếng chuông năm mới vang lên lúc 12 giờ, bốn chúng tôi đứng trong sân ngắm pháo hoa.
Chú Dương và dì Dương sóng vai đứng ở phía trước, tôi và Dương Khả đứng ở phía sau.