Nhật Ký Giam Cầm

Chương 9: Thiếu Niên





Thiếu niên đã biết yêu
56
‎Dương Khả ôm tôi rất lâu tôi mới có thể bình tĩnh lại.

‎Tôi nói tôi muốn xem phim.

Dương Khả ôm tôi xuống tầng một, ngồi trên ghế sofa, cùng xem một bộ phim hài.

‎Tôi hỏi hắn chúng tôi đã từng xem phim với nhau bao giờ chưa.

Hắn nói chưa.

‎Tôi hỏi một lần nữa, chúng ta đã bao giờ hẹn hò chưa.

‎Hắn cũng nói chưa.

‎Tôi không nói gì nữa, không tập trung xem phim, trong đầu cứ muốn làm rõ mấy giấc mơ gần đây.

‎Có gì đó liên quan đến nhau.

Tôi đầu tiên là quen biết Mộng Hồ Quân, ở bên Mộng Hồ Quân, sau lại thành ở bên Dương Khả.


‎Dương Khả và Mộng Hồ Quân còn xảy ra mâu thuẫn.


‎Tôi đã có một cuộc xung đột với cả hai.


‎Nghĩ thế nào cũng là tình tay ba.

‎Tôi không có tâm tư xem phim, quay đầu nhìn về phía Dương Khả bên cạnh, hắn đang tập trung xem phim, tay phải ôm eo tôi, bàn tay ấm áp áp sát làn da của tôi.


‎Sau đó, quản gia mang đến một ly sữa và một ly nước cam.


‎Dương Khả đưa sữa cho tôi, để tôi uống hết.


‎Tôi nếm thử một ngụm, hương vị của ly sữa này là hơi lạ, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn uống hết.


‎Không lâu sau khi uống sữa, tôi bắt đầu chóng mặt.


‎Dương Khả gọi tôi vài câu, sau đó ôm tôi lên, hắn không lên lầu, hình như là đi ra ngoài.


57
Tôi giống như đang chìm vào một giấc mơ sâu không thấy đáy.

‎Lúc này, tôi đã biết tên của Mộng Hồ Quân, hắn tên Du Lệ.

‎Tôi và Du Lệ lớn lên cùng nhau, hai nhà chỉ cách nhau một bức tường.


‎Lúc mười sáu tuổi Du Lệ vốn không cao hơn tôi nhiều lắm bỗng chốc cao hơn mười mấy cm, cứng rắn cao hơn tôi một cái đầu.


‎Hắn rất thích cười, khi cười sẽ lộ ra chiếc răng hổ nhỏ đáng yêu.


‎Tôi và hắn ban đầu chỉ là bạn tốt, nhưng vào đêm sinh nhật của hắn, hắn thổ lộ với tôi còn hôn tôi.

‎Tuổi dậy thì ngây thơ trong sáng, một lời cũng khó nói hết.



‎Chúng tôi cứ vậy mà mơ hồ hẹn hò với nhau.

Hắn rất thích hôn tôi, có rất nhiều lần chúng tôi gần như đã làm tới bước cuối cùng.


‎Hắn sẽ vì tôi mà tiết kiệm tiền tiêu vặt, vì tôi mà học nấu ăn, vì tôi mà cố gắng học tập.

‎Mười bảy tuổi, là lần đầu tiên của tôi và hắn, một đêm rất đau, nhưng cũng rất ngọt ngào.


‎Hắn ôm tôi và nói rằng chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời.


‎Tôi vô cùng tin tưởng hắn.

Kể từ lần đầu vượt giới hạn đó, chúng tôi càng ngày càng khó kiềm chế tình cảm dành cho nhau, càng ngày càng táo bạo.

‎Cho đến khi sự việc bị gia đình phát hiện.


‎Tôi và hắn đều bị gia đình đánh đập dã man.


‎Tôi bị nhốt ở nhà, cha tôi cũng đã giúp tôi nghỉ học.


‎Ngày thứ ba tôi bị nhốt, Du Lệ lén tới tìm tôi, hỏi tôi có muốn đi cùng hắn không.


‎Tôi yêu thiếu niên vì tôi mà ngày ngày cố gắng, tôi không nên nhát gan.


‎Chúng tôi đã bỏ trốn.


‎Chúng tôi làm tất cả các loại công việc vặt, thuê một căn phòng nhỏ cũ kĩ trật trội, mỗi đêm khi ngủ cũng phải chen chúc trên giường đơn nhỏ, bên tai là tiếng ồn ồn ào, mũi mơ hồ còn ngửi thấy mùi hôi thối, nhưng chúng tôi vô cùng hạnh phúc.


‎Hắn vẫn đối xử tốt với tôi như cũ, tôi tin chắc rằng chúng tôi sẽ có một tương lai tốt đẹp.

‎Thời gian bảy năm, tôi ở trong công ty từng bước trở thành người bán hàng giỏi nhất, Du Lệ cũng đã thành giám đốc của khách sạn.

‎Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng không tránh khỏi thất niên chi dương*.


*Thất niên chi dương" - nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.

‎Du Lệ nói hắn muốn về nhà kết hôn, hắn nói cha mẹ đã sắp xếp xong, hắn nói hắn không thể làm một đứa con bất hiếu.


‎Tôi hận mình không thể bị điếc ngay lúc này.

‎Năm đó, khi tôi bị cha mẹ đánh mắng không tủi thân, khi tôi bị cha mẹ chỉ vào mặt mắng chửi, tôi cũng không tủi thân.

‎Nhưng bây giờ, tôi thực sự tủi thân.

‎Tôi nhìn Du Lệ trước mắt, đột nhiên cảm thấy rất xa lạ.


‎Thiếu niên yêu tôi nay đã chẳng còn nữa, ánh sáng quanh người cũng đã tắt, chỉ còn lại thể xác yếu đuối.

‎Tôi không màng thế tục muốn cùng hắn bách niên giai lão, nhưng lại chưa từng nghĩ hắn sẽ rời bỏ tôi.

‎Tôi để hắn suy nghĩ lại, hắn nói hắn đã suy nghĩ rõ ràng rồi.

‎Tôi như chết lặng, khí lạnh bao chùm lấy cơ thể.

‎Du Lệ cho rằng tôi không đi là muốn dây dưa với hắn, thế mà lại bắt đầu mắng tôi.

Lúc này đây, tôi không cảm thấy khổ sở, chỉ cảm thấy bi thương.


‎Tôi thu dọn đồ đạc của mình, không quay đầu lại rời khỏi "ngôi nhà" mà tôi và hắn đã cùng nhau xây dựng.

‎Đó là một đêm đầu mùa đông, gió lạnh thổi vào khuôn mặt của tôi, cũng thổi vào trái tim tôi.


‎Tình cảm nồng nhiệt của tôi cũng bị gió lạnh thổi bay mất rồi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.