Thời gian trôi qua từng chút một, chiếc lều cũng dần hoàn thiện. Lúc này trời vẫn còn sáng chưng, Cáp Nhật Hồ bận công việc của mình, trực tiếp giao chuyện còn lại cho thê tử và nhi tử của mình.
Hai tiểu cô nương cũng đi theo hỗ trợ cùng, ném hết những đồ vật linh tinh ra bên ngoài lều. Bởi vì tháng sau bộ tộc sẽ phải chuyển đồng cỏ, nên dựng chiếc lều này rất sơ sài, tất nhiên chỉ cần người có thể ngủ là được.
Chờ tháng sau đổi địa điểm, lại tìm một chỗ tử tế khác dựng lều.
Đại Cách vừa lòng kiểm tra lều nhỏ của chính mình, nóng lòng muốn chia sẻ với đám bạn nhỏ của mình.
“Nương, con đi gọi bọn A Cổ tới xem lều của con nhé!”
“Đi đi, đứng chạy quá xa!”
Trác Na nhanh nhẹn ghép xong chiếc giường nhỏ, lại quét dọn sạch sẽ bên trong sau đó dẫn Triều Lạc và Bảo Âm trở lại lều lớn.
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, chưa đến giờ nấu cơm. Trác Na để gọn công cụ rồi xách một chiếc thùng ra.
“Triều Lạc, nương đi giặt đồ, con ở nhà cùng với muội muội, nhớ phải ngoan nhé.”
Bảo Âm mắt thấy tỷ tỷ muốn gật đầu, lập tức cào lòng bàn tay của tỷ ấy, sau đó mắt trông mong nhìn Triều Lạc. Triều Lạc lập tức hiểu ra.
“Nương, chúng con cũng muốn đi!”
“Ừ! Chúng ta cùng đi!”
Trác Na có chút đau đầu, sức khỏe của tiểu nữ nhi vẫn còn rất yếu ớt. Nhưng hình như cứ nhốt con trong lều mãi cũng không tốt cho lắm. Nhìn thấy ánh mắt đáng thương đầy trông mong của Bảo Âm, nàng ấy lại nghĩ tới hai bạn nhỏ chạy nô khắp thảo nguyên của nữ nhi.
“Thôi được rồi, đi cũng được nhưng không thể đến bờ sông, chỉ có thể chơi ở nơi nương nhìn thấy.”
“Được ạ, được ạ, được ạ!”
Hai nữ hài vui vẻ đồng ý, hớn hở chạy ra khỏi lều.
Lần này họ không có ngựa, một nhà ba người đi tới bờ sông. Bảo Âm đếm thầm trong lòng, họ mất khoảng chừng thời gian một nén nhang, có vẻ cũng khá gần.
“Được rồi, đến đây thôi, các con không được phép đi về phía trước nữa.”
Bảo Âm có thể tới đây đã rất mãn nguyện rồi, nàng ngoan ngoãn tìm một hòn đá ngồi xuống cùng tỷ tỷ.
Không khí của thảo nguyên thật tốt, nàng vừa híp mắt lại hít mấy hơi thật sâu, khi mở mắt ra lần nữa bỗng nhìn thấy một đóa hoa.
“A Âm, tặng hoa này cho muội đó!”
Hoa này…
Bảo Âm bỗng giật mình đứng dậy nhìn xung quanh, ngập tràn trong mắt là những bông hoa màu trắng như sao trời nhẹ nhàng lay động trong gió. Ban nãy đến đây, cô chỉ mải đếm nên hoàn toàn không chú ý tới.
Vậy mà nơi này cũng có hoa hẹ!
Có thể nói hoa hẹ là đồ vật rất quan trọng trên thảo nguyên. Bởi vì hái chúng về có thể chế biến thành nước sốt hẹ, nước chấm không thể thiếu khi ăn kèm với thịt. Kể cả không dùng chấm thịt cũng rất hợp để trộn mì sợi, bôi mặt bánh.
Ở quê hương của Bảo Âm, nước sốt hẹ là thứ nhất định phải có đối với mỗi hộ gia đình. Mà làm nước sốt hẹ này cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần có muối là được.
“A Âm, muội đang xem gì thế? Muội không cần hoa à?”
“Cần chứ!”
Tỷ tỷ tự mình hái hoa, sao có thể không cần được. Bảo Âm nhận hoa rồi ngửi, mùi hương hoa hẹ quen thuộc gợi lên cơn thèm ăn của nàng.
Nhớ năm đó, mỗi lần trở lại thảo nguyên, đại bá bọn họ sẽ nấu chậu thịt tay cầm cho mình ăn. Không cần bỏ thêm gì hết, thịt được cắt ra chậm một chút nước sốt hẹ, đúng là mỹ vị nhân gian.
Không được không thể nghĩ tiếp, nước miếng sắp chảy ra rồi.