Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo Nguyên

Chương 37: Dê Mẹ Đến Nhà (2)



“Ai ui! Đau đau đau! Xa Căn thúc thúc nhẹ tay một chút!”

“Chính là muốn con bị đau đó! Như thế nào con không nghe lời như vậy, nói không được lên ngựa còn lén lút lên! May mắn con ngựa này tính tình không ác liệt, nếu mà là con ngựa hung thì con nếm mùi đau khổ rồi!”

Xa Căn tức ngứa răng, thật sự hận không thể treo Triều Lạc lên đánh cho một trận, Chỉ không chú ý một chút là con bé đã bò lên ngựa, còn suýt nữa cưỡi ngựa ra ngoài, đây thật sự là quỷ phiền phức mà.

“Bảo Âm mau tới đây!”

Bảo Âm vừa chạy tới đã bị Xa Căn túm cổ áo nâng lên trước mặt Triều Lạc.

“Tỷ tỷ con quá nháo loạn, mới ngã từ trên ngựa xuống, mau mau dắt nó đi đi.”

ảo Âm: “…”

“Tỷ, muội vừa mới nghe tỷ kêu đau, té trúng chỗ nào rồi?”

Nàng vừa nghe đến ngã từ trên ngựa ngã, trái tim cũng treo lên, ngã ngựa không phải chuyện nhỏ.

“Không có việc gì không có việc gì, vừa rồi tỷ mới lên chưa có chạy đã rớt xuống, chỉ đau chân thôi.”

Trên mặt Triều Lạc nóng lên, hôm qua con bé còn nói với muội muội có thể cưỡi ngựa mấy canh giờ, kết quả hôm nay đã bêu xấu, làm tỷ tỷ có da mặt dày cũng không chịu nổi.

“Không có việc gì thì tốt, vậy chúng ta về nhà trước.”

Bảo Âm đưa tay đỡ con bé, quay đầu nói tạm biệt với Hải Lạp và Xa Căn.

Bởi vì chân Triều Lạc đau, trên đường về hai tỷ muội đi rất chậm. Bảo Âm nhịn suốt một đường, cuối cùng thật sự nhịn không được mà hỏi: “Tỷ tỷ, trong nhà không phải có ngựa sao, sao lại không học ở nhà?”

Triều Lạc lẩm bẩm hai tiếng mới nhỏ giọng trả lời: “Con ngựa cha dùng mà, ông ấy có rảnh rỗi ở nhà dạy đâu. Mỗi ngày chỉ có buổi sáng và ban đêm là có thể trông thấy ông ấy.”

“Cha là thổ ty chắc chắn là rất bận rộn. Tỷ tỷ thật sự muốn học cưỡi ngựa thì khi chân tỷ tốt lên, muội lại đi cùng tỷ đến tìm Xa Căn thúc thúc.”

“Cưỡi ngựa có gì khó, tỷ đã học xong từ lâu.”

Triều Lạc nhớ tới mình mới vừa rớt xuống ngựa, lúng túng nói: “Vừa rồi chỉ là hơi chủ quan sơ suất không ngồi vững vàng, lần sau chú ý sẽ tốt ngay. Tỷ muốn tìm Xa Căn thúc thúc là để học thuật cưỡi ngựa của ông ấy.”

Coi như Xa Căn thúc thúc chỉ có thể lấy được thành tích hạng mười trong cuộc đua ngựa, vậy ông ấy cũng là người số một trong bộ tộc, tóm lại học cùng ông ấy hẳn là không sai.

“Tỷ cũng muốn đi tham gia đua ngựa.”

Bảo Âm bừng tỉnh hiểu ra, khó trách tỷ ấy muốn học thuật cưỡi ngựa, thì ra là muốn tham gia đua ngựa.

“Việc này người trong nhà có biết không?”

“Còn chưa học được đâu, tỷ mới không nói cho bọn họ.”

Triều Lạc muốn học rồi cho người nhà một niềm vui bất ngờ, lúc con bé đi xem đua ngựa đã thấy không ít cô nương tham gia tranh tài. Mười vị trí đầu có hai vị, bị đám người khen thành đóa hoa, thật sự khiến cho bộ tộc có mặt mũi.

Lúc ấy con bé đã ra quyết tâm trở về muốn học tốt một chút.

Hôm nay, hôm nay chỉ là hơi xui xẻo, đợi con bé nghỉ ngơi hai ngày lại đi tiếp!

Hai người bỏ ra gấp đôi thời gian so với lúc trước mới trở về đến lều, trong nhà vẫn y như lúc các nàng đi, nương và đại ca vẫn chưa trở lại.

“Tỷ tỷ, trong nhà có thuốc không? Thuốc xoa bóp đau chân ấy?”

“Có có, ngay trong cái rương bên kia, một cái bình nhỏ màu nâu.”

Nói đến thuốc trị thương thì Triều Lạc quá quen rồi, mấy năm trước đại ca học cưỡi ngựa bị ngã con bé cũng giúp thoa thuốc không ít lần.

“Là cái này sao?”

Trong rương có mấy cái bình màu nâu, Bảo Âm không biết chắc được là cái nào, Triều Lạc lần lượt ngửi từng cái một, chỉ vào một cái bình nói: “Là cái này, cái này có hương bạc hà.”

Nói xong, con bé lấy một lượng lớn dùng sức xoa bóp lên chỗ cổ chân. Đang xoa xoa thuốc, đột nhiên nghe bên ngoài lều có âm thanh gọi Triều Lạc, giọng rất lạ lẫm.

“Là Ân Hòa thúc thúc!”

Bảo Âm chưa từng nghe qua tên này, nhưng mà khẳng định là người quen trong nhà.

“Tỷ thoa thuốc trước, muội đi ra ngoài xem một chút.”

Bảo Âm vén rèm đi ra ngoài, liếc mắt đã thấy ngay hai con dê! Nhìn chủng loại có hơi giống dê Tây Kỳ, nhìn dáng dấp chỗ ngực bụng, có vẻ không ít sữa!

Con dê lớn như thế….

Thịt tay cầm, thịt dê nướng, dạ dày nhồi thịt, xúc xích huyết dê, xúc xích thịt dê, vân vân vân vân…

“Con là… Tiểu nữ nhi Bảo Âm của Cáp Nhật Hồ à?”

Bảo Âm ép buộc mình dời ánh mắt khỏi con dê, ngoan ngoãn trả lời: “Con là Bảo Âm, tỷ tỷ bị đau chân đang thoa thuốc, sẽ lập tức ra đây.”

Ân Hòa nhướng mày, đau chân rồi à?

“Triều Lạc bị thương nghiêm trọng không?”

Không đợi Bảo Âm trả lời. Triều Lạc đã tự mình nhanh nhẹn đi ra.

“Con không sao! Xoa bôi thuốc xong nói không chừng mai là khỏi rồi. Ân Hòa thúc thúc, tại sao thúc đến đưa dê, cha con đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.